Chương 2067
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang lái xe đến tập đoàn Nhạn Thanh gọi điện thoại cho Mã Siêu.
“Anh Thanh!”
Qua điện thoại, Dương Thanh có thể cảm nhận được sự kích động của Mã Siêu.
Lúc trước anh hôn mê, sau khi Phùng Tiểu Uyển hết cách chữa trị mới được Đoàn Vô Nhai đưa đến Hoàng thành Đoàn. Ba ngày nay nhóm Mã Siêu rất lo cho Dương Thanh.
Bây giờ nghe giọng Dương Thanh là chứng minh Dương Thanh đã khoẻ rồi.
“Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến tập đoàn Nhạn Thanh, bây giờ cậu sang đó ngay đi”.
Giọng Dương Thanh cực kỳ nặng nề.
“Dạ, anh Thanh!”
Bồng dưng Mã Siêu thấy bất an, không dám hỏi nhiều, vội vã đồng ý.
Sau khi cúp máy, Dương Thanh hơi do dự rồi cuối cùng gọi thêm một cuộc nữa.
“Dương Thanh?”
Đối phương nhấc máy ngay, giọng hơi kích động.
“Dạo này bố khoẻ không?”
Dương Thanh hỏi, vẻ mặt phức tạp.
“Khoẻ! Khoẻ lắm!”
Câu hỏi thăm của Dương Thanh làm đối phương vui cực kỳ, cười to nói: “Tám gia tộc lớn ở Yến Đô đã bị rất nhiều thế lực bên ngoài thay thế rồi”.
“Lúc trước có một thế lực mới đến có ý đồ muốn gia tộc Vũ Văn phải chịu thua, kết quả sau khi biết quan hệ giữa chúng ta, bọn họ xin lỗi rồi đền bù, ha ha ha…
Vũ Văn Cao Dương cười to, giọng còn hơi tự hào.
“Bố, lúc trước con xin lỗi bố”.
Dương Thanh chợt nói.
Lần này, đầu bên kia im lặng.
Không biết có phải nghe nhầm không mà hình như Dương Thanh nghe tiếng khóc thật khẽ.
Thoáng chốc Vũ Văn Cao Dương cười ha ha: “Con nói gì vậy? Mặc dù con và bố không có quan hệ huyết thống nhưng Vũ Văn Cao Dương bố nuôi con từ nhỏ, trong lòng bố, con cũng là con trai của bối”
Dù Vũ Văn Cao Dương cười nhưng nụ cười lại toát lên chút nghẹn ngào.
Lòng Dương Thanh càng áy náy hơn, anh luôn nghĩ răng Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc nên mẹ anh mới bệnh nặng rồi mất.
Đến sau này anh mới biết Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con ra khỏi Yến Đô không phải là vì bản thân ông ta mà là vì bảo vệ hai mẹ con họ.
Không những thế, khi mẹ Dương Thanh mang thai anh, Vũ Văn Cao Dương đã biết đứa con trong bụng của mẹ Dương Thanh là con của người khác.
Nhưng ông ta vẫn lấy mẹ Dương Thanh, hơn nữa còn nuôi Dương Thanh như con trai ruột của mình, đến sau này do áp lực của gia tộc, vì bảo vệ hai mẹ con, ông ta mới hạ quyết tâm đuổi họ ra khỏi Yến Đô.
“Bố, bố cố gắng giữ sức khoẻ, con chúc bố mạnh khoẻ!”
Dương Thanh nói xong thì cúp máy.
Anh sợ mình mà nói nữa sẽ nhịn không được bật khóc, làm Vũ Văn Cao Dương phát hiện ra gì đó.
Anh hiểu rõ lần này kẻ thù mà mình phải đối diện mạnh đến nhường nào.
Có thể nói là nghìn cân treo sợi tóc.
“Anh Thanh!”
Qua điện thoại, Dương Thanh có thể cảm nhận được sự kích động của Mã Siêu.
Lúc trước anh hôn mê, sau khi Phùng Tiểu Uyển hết cách chữa trị mới được Đoàn Vô Nhai đưa đến Hoàng thành Đoàn. Ba ngày nay nhóm Mã Siêu rất lo cho Dương Thanh.
Bây giờ nghe giọng Dương Thanh là chứng minh Dương Thanh đã khoẻ rồi.
“Ba mươi phút nữa tôi sẽ đến tập đoàn Nhạn Thanh, bây giờ cậu sang đó ngay đi”.
Giọng Dương Thanh cực kỳ nặng nề.
“Dạ, anh Thanh!”
Bồng dưng Mã Siêu thấy bất an, không dám hỏi nhiều, vội vã đồng ý.
Sau khi cúp máy, Dương Thanh hơi do dự rồi cuối cùng gọi thêm một cuộc nữa.
“Dương Thanh?”
Đối phương nhấc máy ngay, giọng hơi kích động.
“Dạo này bố khoẻ không?”
Dương Thanh hỏi, vẻ mặt phức tạp.
“Khoẻ! Khoẻ lắm!”
Câu hỏi thăm của Dương Thanh làm đối phương vui cực kỳ, cười to nói: “Tám gia tộc lớn ở Yến Đô đã bị rất nhiều thế lực bên ngoài thay thế rồi”.
“Lúc trước có một thế lực mới đến có ý đồ muốn gia tộc Vũ Văn phải chịu thua, kết quả sau khi biết quan hệ giữa chúng ta, bọn họ xin lỗi rồi đền bù, ha ha ha…
Vũ Văn Cao Dương cười to, giọng còn hơi tự hào.
“Bố, lúc trước con xin lỗi bố”.
Dương Thanh chợt nói.
Lần này, đầu bên kia im lặng.
Không biết có phải nghe nhầm không mà hình như Dương Thanh nghe tiếng khóc thật khẽ.
Thoáng chốc Vũ Văn Cao Dương cười ha ha: “Con nói gì vậy? Mặc dù con và bố không có quan hệ huyết thống nhưng Vũ Văn Cao Dương bố nuôi con từ nhỏ, trong lòng bố, con cũng là con trai của bối”
Dù Vũ Văn Cao Dương cười nhưng nụ cười lại toát lên chút nghẹn ngào.
Lòng Dương Thanh càng áy náy hơn, anh luôn nghĩ răng Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con anh ra khỏi gia tộc nên mẹ anh mới bệnh nặng rồi mất.
Đến sau này anh mới biết Vũ Văn Cao Dương đuổi hai mẹ con ra khỏi Yến Đô không phải là vì bản thân ông ta mà là vì bảo vệ hai mẹ con họ.
Không những thế, khi mẹ Dương Thanh mang thai anh, Vũ Văn Cao Dương đã biết đứa con trong bụng của mẹ Dương Thanh là con của người khác.
Nhưng ông ta vẫn lấy mẹ Dương Thanh, hơn nữa còn nuôi Dương Thanh như con trai ruột của mình, đến sau này do áp lực của gia tộc, vì bảo vệ hai mẹ con, ông ta mới hạ quyết tâm đuổi họ ra khỏi Yến Đô.
“Bố, bố cố gắng giữ sức khoẻ, con chúc bố mạnh khoẻ!”
Dương Thanh nói xong thì cúp máy.
Anh sợ mình mà nói nữa sẽ nhịn không được bật khóc, làm Vũ Văn Cao Dương phát hiện ra gì đó.
Anh hiểu rõ lần này kẻ thù mà mình phải đối diện mạnh đến nhường nào.
Có thể nói là nghìn cân treo sợi tóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro