Chương 2114
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Không phải không muốn ngăn cản mà là không dám.
Nhà họ Lý là một trong hai gia tộc hùng mạnh nhất Ninh Châu, Lý Tấn lại là cháu trai xuất chúng của gia tộc này, tình thế của nhà họ Lục đã gay go rồi mà chọc giận nhà họ Lý nữa thì xem như tiêu đời.
Sở dĩ nhà họ Lục còn có thể miễn cưỡng được.
xếp vào những dòng họ thế phiệt chỉ đứng sau hai gia tộc đứng đầu kia là vì có nền tảng sâu, các gia tộc khác mới chưa dám động vào.
Còn về nguyên nhân nhà họ Lục suy sút trầm trọng như vậy là do đã nhiều năm không bồi dưỡng ra được một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nào, cả cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cũng chỉ lác đác mấy người.
Giá như bọn họ có một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ thì đã không lưu lạc đến cảnh ngộ hôm nay.
Nếu là trước kia thì không dám nói là ngang ngửa được nhà họ Lý, nhưng ít ra thì có thể giành được vị trí dòng họ quyền thế nhất chỉ đứng sau hai gia tộc đứng đầu kia.
Vì vậy nên Lục Nguyên Thông mới thảng thốt khi biết được Dương Thanh có khả năng là một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
Lục Xuyên cũng vô cùng kích động, gật đầu liên tục: “Thưa bố, toàn bộ những gì con nói đều là thật, nếu bố không tin thì con sẽ bảo cậu nhóc đó đến gặp bố ngay”.
“Đừng làm vậy!”
Lục Nguyên Thông vội vã ngăn cản: ‘Nếu cậu †a là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ thật thì sao lại để cậu ấy tới gặp bố được?”
“Dẫn bố đi gặp cậu ấy đi!”
“Vâng ạ!”
Không lâu sau đó, hai bố con đến nhà của Lục Tỉnh Tuyết.
“Ông nội, sao ông lại đến đây ạ?”
Thấy Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên cùng nhau đến, Lục Tỉnh Tuyết rất ngạc nhiên.
Chưa bao giờ ông nội đến nhà cô ta cả.
“Tinh Tuyết, cậu nhóc ấy đâu rồi?”
Lục Xuyên tươi rói hỏi.
“Bác trai, bác tìm cháu ạ?”
Dương Thanh ra khỏi phòng, lễ phép hỏi ông ta.
“Cậu nhóc, đến đây nào!”
Lục Xuyên gọi anh đến, giới thiệu với Lục Nguyên Thông: “Bố, đây là cậu nhóc mà con kể với bố”.
Lục Nguyên Thông ngẩn người, quan sát Dương Thanh từ đầu đến chân rồi tức giận hỏi ông ta: ‘Cao thủ Vương Cảnh mà con nói với bố là tên nhóc mặt mũi non choẹt này à?”
Lục Xuyên biết lão thấy Dương Thanh quá trẻ nên không tin.
Ông ta bèn giải thích: “Bố đừng sốt ruột, bảo cậu ấy thể hiện một chút là biết ngay thôi”.
Tuy hơi bực dọc nhưng Lục Nguyên Thông cũng biết Lục Xuyên không phải loại người ăn nói lung tung, thế là ra lệnh cho cao thủ đang đứng sau lưng mình: “Ông đi thử xemI”
“Vâng!”
Người đó tiến lên.
“Ông nội!”
Lục Tỉnh Tuyết vừa thấy cao thủ kia thì giật mình, đứng trước mặt Dương Thanh như gà mẹ bảo vệ con, nói: ‘Anh ấy vấn chưa khỏe lại mà, ông nội định làm gì vậy?”
Nhà họ Lý là một trong hai gia tộc hùng mạnh nhất Ninh Châu, Lý Tấn lại là cháu trai xuất chúng của gia tộc này, tình thế của nhà họ Lục đã gay go rồi mà chọc giận nhà họ Lý nữa thì xem như tiêu đời.
Sở dĩ nhà họ Lục còn có thể miễn cưỡng được.
xếp vào những dòng họ thế phiệt chỉ đứng sau hai gia tộc đứng đầu kia là vì có nền tảng sâu, các gia tộc khác mới chưa dám động vào.
Còn về nguyên nhân nhà họ Lục suy sút trầm trọng như vậy là do đã nhiều năm không bồi dưỡng ra được một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ nào, cả cao thủ Vương Cảnh trung kỳ cũng chỉ lác đác mấy người.
Giá như bọn họ có một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ thì đã không lưu lạc đến cảnh ngộ hôm nay.
Nếu là trước kia thì không dám nói là ngang ngửa được nhà họ Lý, nhưng ít ra thì có thể giành được vị trí dòng họ quyền thế nhất chỉ đứng sau hai gia tộc đứng đầu kia.
Vì vậy nên Lục Nguyên Thông mới thảng thốt khi biết được Dương Thanh có khả năng là một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
Lục Xuyên cũng vô cùng kích động, gật đầu liên tục: “Thưa bố, toàn bộ những gì con nói đều là thật, nếu bố không tin thì con sẽ bảo cậu nhóc đó đến gặp bố ngay”.
“Đừng làm vậy!”
Lục Nguyên Thông vội vã ngăn cản: ‘Nếu cậu †a là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ thật thì sao lại để cậu ấy tới gặp bố được?”
“Dẫn bố đi gặp cậu ấy đi!”
“Vâng ạ!”
Không lâu sau đó, hai bố con đến nhà của Lục Tỉnh Tuyết.
“Ông nội, sao ông lại đến đây ạ?”
Thấy Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên cùng nhau đến, Lục Tỉnh Tuyết rất ngạc nhiên.
Chưa bao giờ ông nội đến nhà cô ta cả.
“Tinh Tuyết, cậu nhóc ấy đâu rồi?”
Lục Xuyên tươi rói hỏi.
“Bác trai, bác tìm cháu ạ?”
Dương Thanh ra khỏi phòng, lễ phép hỏi ông ta.
“Cậu nhóc, đến đây nào!”
Lục Xuyên gọi anh đến, giới thiệu với Lục Nguyên Thông: “Bố, đây là cậu nhóc mà con kể với bố”.
Lục Nguyên Thông ngẩn người, quan sát Dương Thanh từ đầu đến chân rồi tức giận hỏi ông ta: ‘Cao thủ Vương Cảnh mà con nói với bố là tên nhóc mặt mũi non choẹt này à?”
Lục Xuyên biết lão thấy Dương Thanh quá trẻ nên không tin.
Ông ta bèn giải thích: “Bố đừng sốt ruột, bảo cậu ấy thể hiện một chút là biết ngay thôi”.
Tuy hơi bực dọc nhưng Lục Nguyên Thông cũng biết Lục Xuyên không phải loại người ăn nói lung tung, thế là ra lệnh cho cao thủ đang đứng sau lưng mình: “Ông đi thử xemI”
“Vâng!”
Người đó tiến lên.
“Ông nội!”
Lục Tỉnh Tuyết vừa thấy cao thủ kia thì giật mình, đứng trước mặt Dương Thanh như gà mẹ bảo vệ con, nói: ‘Anh ấy vấn chưa khỏe lại mà, ông nội định làm gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro