Chương 2224
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
“Rầm!”
Nhưng anh chưa kịp vọt đến trước mặt Long Dược thì Long Dược đã vọt đến trước mặt anh.
Advertisement
Ông ta đá một cái, Dương Thanh cảm giác lồng ngực mình sắp vỡ tan, cơ thể bay lên không trung rồi văng ra mười mấy mét..
Không chịu nổi dù chỉ một chiêu?
Dương Thanh phun một búng máu, mặt tái mét.
Advertisement
“Trước mặt tao, mày của bây giờ giống hệt một con kiến, làm sao mà đấu với tao được?”
Lúc Long Dược nhìn Dương Thanh, ánh mắt ông ta đầy khinh thường.
Dương Thanh cắn chặt răng cố gắng bò dậy, lúc nhìn Long Dược, ánh mät anh cực kỳ kiên quyết: “Đến đây đi!”
Dương Thanh vừa dứt lời, anh lại xông về phía Long Dược.
“Rầm!”
Chưa kịp đụng được Long Dược thì anh đã bị đối phương đánh bay.
“Rầm rầm rầm!”
Ngay sau đó mấy lần liên tục, Dương Thanh giống như con gián đập mãi không chết, cứ xông về phía Long Dược hết lần này đến lần khác rồi để bị ông ta đánh bay.
“Dương Thanh, lòng can đảm của mày rất đáng được khen ngợi nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật tao sẽ giết mày”.
Long Dược kiêu ngạo đứng trước mặt Dương Thanh, lạnh lùng nói: ‘Kiếp sau, nhớ rõ là đừng trêu người của Hoàng tộc họ Long nữa!”
Vừa dứt lời, ông ta giơ một chân lên giãm mạnh xuống đầu Dương Thanh.
Giây tiếp theo, một luồng hơi thở võ thuật bùng nổ trong cơ thể anh.
“Âm!”
Mắt thấy chân Long Dược chuẩn bị giãm xuống, Dương Thanh chợt dồn hết sức vào tay phải rồi tung quyền thật mạnh.
“Rầm!”
Dương Thanh tung một quyền đập mạnh lên tảng đá mà Long Dược đang đứng.
Long Dược không thể nào ngờ Dương Thanh vấn có thể bộc phát đòn tấn công kinh khủng như vậy. Sau khi đánh bay Dương Thanh, ông ta đã thả lỏng cảnh giác.
Long Dược không kịp đề phòng nên bị Dương Thanh đánh trúng chân.
“Rãc!”
Tiếng nứt xương vang lên giòn tan, giây tiếp theo chỉ thấy người Long Dược bay thẳng ra ngoài như quả bóng cao su bị nổ.
Khoảnh khác đánh bay Long Dược, Dương Thanh thừa thăng xông lên.
“Chết đi!”
Anh gầm lên phấn nộ, dồn hết sức lực toàn thân vào bên tay phải rồi chưởng về phía tim Long Dược.
“Mày dám!”
Long Dược kinh hãi mặt tái mét, rống lên.
Nhưng anh chưa kịp vọt đến trước mặt Long Dược thì Long Dược đã vọt đến trước mặt anh.
Advertisement
Ông ta đá một cái, Dương Thanh cảm giác lồng ngực mình sắp vỡ tan, cơ thể bay lên không trung rồi văng ra mười mấy mét..
Không chịu nổi dù chỉ một chiêu?
Dương Thanh phun một búng máu, mặt tái mét.
Advertisement
“Trước mặt tao, mày của bây giờ giống hệt một con kiến, làm sao mà đấu với tao được?”
Lúc Long Dược nhìn Dương Thanh, ánh mắt ông ta đầy khinh thường.
Dương Thanh cắn chặt răng cố gắng bò dậy, lúc nhìn Long Dược, ánh mät anh cực kỳ kiên quyết: “Đến đây đi!”
Dương Thanh vừa dứt lời, anh lại xông về phía Long Dược.
“Rầm!”
Chưa kịp đụng được Long Dược thì anh đã bị đối phương đánh bay.
“Rầm rầm rầm!”
Ngay sau đó mấy lần liên tục, Dương Thanh giống như con gián đập mãi không chết, cứ xông về phía Long Dược hết lần này đến lần khác rồi để bị ông ta đánh bay.
“Dương Thanh, lòng can đảm của mày rất đáng được khen ngợi nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật tao sẽ giết mày”.
Long Dược kiêu ngạo đứng trước mặt Dương Thanh, lạnh lùng nói: ‘Kiếp sau, nhớ rõ là đừng trêu người của Hoàng tộc họ Long nữa!”
Vừa dứt lời, ông ta giơ một chân lên giãm mạnh xuống đầu Dương Thanh.
Giây tiếp theo, một luồng hơi thở võ thuật bùng nổ trong cơ thể anh.
“Âm!”
Mắt thấy chân Long Dược chuẩn bị giãm xuống, Dương Thanh chợt dồn hết sức vào tay phải rồi tung quyền thật mạnh.
“Rầm!”
Dương Thanh tung một quyền đập mạnh lên tảng đá mà Long Dược đang đứng.
Long Dược không thể nào ngờ Dương Thanh vấn có thể bộc phát đòn tấn công kinh khủng như vậy. Sau khi đánh bay Dương Thanh, ông ta đã thả lỏng cảnh giác.
Long Dược không kịp đề phòng nên bị Dương Thanh đánh trúng chân.
“Rãc!”
Tiếng nứt xương vang lên giòn tan, giây tiếp theo chỉ thấy người Long Dược bay thẳng ra ngoài như quả bóng cao su bị nổ.
Khoảnh khác đánh bay Long Dược, Dương Thanh thừa thăng xông lên.
“Chết đi!”
Anh gầm lên phấn nộ, dồn hết sức lực toàn thân vào bên tay phải rồi chưởng về phía tim Long Dược.
“Mày dám!”
Long Dược kinh hãi mặt tái mét, rống lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro