Chương 2328
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Bọn họ nhanh chóng gặp được Thượng Quan Hoàng đang ngồi trên ngai vàng.
Thượng Quan Hoàng hơi khác các Hoàng Chủ còn lại. Lão ta mặc một bộ áo vải màu sáng, trông rất mộc mạc giản dị, nhưng khi ngồi trên ngai vẫn rất cao quý. Advertisement
Lúc này, lão ta đang mỉm cười ôn hoà nhìn Dương Thanh.
“Cậu Thanh ghé thăm là vinh hạnh của Hoàng tộc Thượng Quan chúng tôi!”
Lão ta đột nhiên cười nói, đứng dậy đi xuống. Advertisement
Đến khi còn cách anh chưa đầy một mét, lão †a chủ động giơ tay ra.
Tuy Dương Thanh đang nghỉ ngờ lão ta giăng bãy mình và nhà họ Lý xảy ra xung đột nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, không thể tỏ rõ thái độ. Anh cũng giơ tay bắt tay với Thượng Quan Hoàng.
Dương Thanh cười nói: “Hoàng Chủ khách sáo quái”
“Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, mời cậu Thanh dời bước!”, Thượng Quan Hoàng nhiệt tình mời mọc.
Cùng lúc đó, Lý Bảo Phong bị Dương Thanh đánh hôn mê đã được đưa về nhà họ Lý.
“Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào dám đánh con trai tôi?”
Trong phòng của Lý Bảo Phong, một người trung niên đang giận dữ chất vấn.
Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đưa Lý Bảo Phong về cuống quýt nói: “Cậu Phong bị một người chưa tới ba mươi tuổi một đòn đánh hôn mê”.
“Hả?”
Sắc mặt người trung niên càng thêm âm trầm: “Dù Bảo Phong không tài giỏi nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ. Nhìn tình hình của nó, người đánh nó ít nhất cũng phải là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ”.
“Bên cạnh Bảo Phong còn có một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ là ông bảo vệ, sao nó có thể bị một thằng ranh chưa tới ba mươi đánh bị thương được?”
Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ phụ trách bảo vệ Lý Bảo Phong vội vàng giải thích: “Quách Thắng của nhà họ Quách và Thượng Quan Nhu của Hoàng tộc Thượng Quan đều có mặt, hết lòng bảo vệ người trẻ tuổi kia. Tôi thật sự không có cơ hội ra tay”.
“Quách Thăng! Thượng Quan Nhu!”
Người trung niên giận dữ nói: “Các người tưởng con trai của Lý Dương này dễ bắt nạt lắm sao?”
“Thăng ranh đánh Bảo Phong bị thương nặng kia nhất định phải trả giá đảt!”
Hiện giờ, toàn thân Lý Dương ngập tràn sát khí.
Mặc dù ông ta có không ít con, Lý Bảo Phong cũng không phải đứa có thiên phú võ thuật mạnh nhất nhưng lại là đứa con trai ông ta yêu thương nhất.
Anh ta bị thương nặng đến mức hôn mê bất tỉnh, sợ là dù có tỉnh lại cũng không còn tu vi võ thuật.
Gia tộc lớn như nhà họ Lý đều phải dựa vào thực lực võ thuật. Tuy Lý Bảo Phong không có thiên phú mạnh mẽ nhưng cũng rất khá, có khả năng đạt tới Thần Cảnh.
Thế nhưng giờ đây, tu vi của anh ta đã bị phế bỏ, sau này chỉ là một kẻ vô dụng, không có duyên với trung tâm quyền lợi của gia tộc.
Tất cả đều nhờ Dương Thanh ban tặng.
Cao thủ đưa Lý Bảo Phong trở về vội báo cáo: “Thưa cậu, hình như người trẻ tuổi kia có lai lịch không nhỏ đâu. Đến cả Thượng Quan Nhu cũng phải khép nép trước mặt cậu ta, nói là khách quý của Thượng Quan Hoàng”.
“Không cần biết cậu ta là ai, dám phế võ công của con tôi thì phải trả giá”.
Lý Dương không thèm để ý lời nhắc nhở của đối phương, nghiến răng nói: “Nếu không bắt nó trả giá, Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tưởng nhà họ Lý dễ bắt nạt”.
Thượng Quan Hoàng hơi khác các Hoàng Chủ còn lại. Lão ta mặc một bộ áo vải màu sáng, trông rất mộc mạc giản dị, nhưng khi ngồi trên ngai vẫn rất cao quý. Advertisement
Lúc này, lão ta đang mỉm cười ôn hoà nhìn Dương Thanh.
“Cậu Thanh ghé thăm là vinh hạnh của Hoàng tộc Thượng Quan chúng tôi!”
Lão ta đột nhiên cười nói, đứng dậy đi xuống. Advertisement
Đến khi còn cách anh chưa đầy một mét, lão †a chủ động giơ tay ra.
Tuy Dương Thanh đang nghỉ ngờ lão ta giăng bãy mình và nhà họ Lý xảy ra xung đột nhưng dù sao cũng không có chứng cứ, không thể tỏ rõ thái độ. Anh cũng giơ tay bắt tay với Thượng Quan Hoàng.
Dương Thanh cười nói: “Hoàng Chủ khách sáo quái”
“Tôi đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, mời cậu Thanh dời bước!”, Thượng Quan Hoàng nhiệt tình mời mọc.
Cùng lúc đó, Lý Bảo Phong bị Dương Thanh đánh hôn mê đã được đưa về nhà họ Lý.
“Khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào dám đánh con trai tôi?”
Trong phòng của Lý Bảo Phong, một người trung niên đang giận dữ chất vấn.
Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ đưa Lý Bảo Phong về cuống quýt nói: “Cậu Phong bị một người chưa tới ba mươi tuổi một đòn đánh hôn mê”.
“Hả?”
Sắc mặt người trung niên càng thêm âm trầm: “Dù Bảo Phong không tài giỏi nhưng tốt xấu gì cũng là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ. Nhìn tình hình của nó, người đánh nó ít nhất cũng phải là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ”.
“Bên cạnh Bảo Phong còn có một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ là ông bảo vệ, sao nó có thể bị một thằng ranh chưa tới ba mươi đánh bị thương được?”
Cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ phụ trách bảo vệ Lý Bảo Phong vội vàng giải thích: “Quách Thắng của nhà họ Quách và Thượng Quan Nhu của Hoàng tộc Thượng Quan đều có mặt, hết lòng bảo vệ người trẻ tuổi kia. Tôi thật sự không có cơ hội ra tay”.
“Quách Thăng! Thượng Quan Nhu!”
Người trung niên giận dữ nói: “Các người tưởng con trai của Lý Dương này dễ bắt nạt lắm sao?”
“Thăng ranh đánh Bảo Phong bị thương nặng kia nhất định phải trả giá đảt!”
Hiện giờ, toàn thân Lý Dương ngập tràn sát khí.
Mặc dù ông ta có không ít con, Lý Bảo Phong cũng không phải đứa có thiên phú võ thuật mạnh nhất nhưng lại là đứa con trai ông ta yêu thương nhất.
Anh ta bị thương nặng đến mức hôn mê bất tỉnh, sợ là dù có tỉnh lại cũng không còn tu vi võ thuật.
Gia tộc lớn như nhà họ Lý đều phải dựa vào thực lực võ thuật. Tuy Lý Bảo Phong không có thiên phú mạnh mẽ nhưng cũng rất khá, có khả năng đạt tới Thần Cảnh.
Thế nhưng giờ đây, tu vi của anh ta đã bị phế bỏ, sau này chỉ là một kẻ vô dụng, không có duyên với trung tâm quyền lợi của gia tộc.
Tất cả đều nhờ Dương Thanh ban tặng.
Cao thủ đưa Lý Bảo Phong trở về vội báo cáo: “Thưa cậu, hình như người trẻ tuổi kia có lai lịch không nhỏ đâu. Đến cả Thượng Quan Nhu cũng phải khép nép trước mặt cậu ta, nói là khách quý của Thượng Quan Hoàng”.
“Không cần biết cậu ta là ai, dám phế võ công của con tôi thì phải trả giá”.
Lý Dương không thèm để ý lời nhắc nhở của đối phương, nghiến răng nói: “Nếu không bắt nó trả giá, Hoàng tộc Thượng Quan sẽ tưởng nhà họ Lý dễ bắt nạt”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro