Chương 2557
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Rất nhanh, từng đợt mưa to tầm tã chợt rơi xuống.
Dương Thanh nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, ôm cơ thể Vũ Văn Cao Dương vào trong ngực, không nói lời nào. Ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ông ta. Advertisement
Ký ức khi xưa dần dần hiện rõ trong đầu của Dương Thanh.
Khi còn bé, anh đã lớn lên ở gia tộc Vũ Văn, không hề biết người đàn ông uy nghiêm đó không phải là bố ruột của mình.
Advertisement
Từ nhỏ, bố đối xử với anh cực kỳ nghiêm khäc, thậm chí còn măng còn đánh. Thời gian dần trôi qua, tình cảm của bố đối với anh càng ngày càng mờ nhạt, thậm chí thường xuyên có vài tháng anh còn không thể nhìn thấy mặt bố.
Sau này, có một ngày bố bỗng đuổi Dương Thanh và mẹ ra khỏi gia tộc Vũ Văn, đuổi họ ra khỏi Yến Đô. Từ đó, hạt giống thù hận không ngừng sinh trưởng ở trong lòng anh.
Mẹ luôn dặn dò anh không nên hận bố mình, một ngày nào đó anh sẽ hiểu ông ta rất thương anh.
Cho đến lúc trước khi mẹ mất, bà vấn dặn dò anh đừng hận Vũ Văn Cao Dương. Tuy Dương Thanh không biết chân tướng nhưng vẫn rưng rưng đồng ý.
Đến nỗi khi anh từ biên giới phía Bắc quay về, lòng vẫn mang đầy hận thù với bố mình, thậm chí suýt nữa đã hủy diệt gia tộc Vũ Văn. Cho đến một ngày, anh bỗng biết được chân tướng, bản thân không phải con trai ruột của Vũ Văn Cao Dương.
Năm đó, sở dĩ Vũ Văn Cao Dương đuổi mẹ con họ ra khỏi gia tộc Vũ Văn, thậm chí đuổi họ ra khỏi Yến Đô không phải vì nhãn tâm với mẹ con họ, mà là vì muốn bảo vệ họ. Bởi lẽ nếu hai mẹ con Dương Thanh ở lại Yến Đô thì chỉ sẽ chịu tai ương.
Cho đến thời khắc này, Dương Thanh mới hiểu vì sao mẹ trước khi chết lại cứ dặn dò anh không được thù hận Vũ Văn Cao Dương.
Thì ra ông ta không thiếu nợ mẹ con họ bất cứ thứ gì, mà ngược lại mẹ con bọn họ thiếu nợ Vũ Văn Cao Dương rất nhiều.
Ký ức trong đầu giống như một bộ phim điện ảnh không ngừng lướt qua trong đầu anh.
Nhìn thấy thái dương của Vũ Văn Cao Dương đã nhuốm màu hoa râm, tim Dương Thanh cứ như bị dao cứa, lửa giận không ngừng dâng trào bên trong cơ thể.
Mưa to tầm tã điên cưồng rơi xuống như muốn dập tắt lửa giận của anh.
Diệp Lâm và Lưu lão quái liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên rất rõ. Bởi vì mưa to tầm tã bỗng nhiên đến này có chút hung tợn, lại cực kỳ bất ngờ.
Điều khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ là tất cả những điều này dường như có liên quan đến Dương Thanh.
Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng cũng khiến hai người họ cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
G Dương Thanh bỗng rít lên một tiếng đây giận dữ.
Mái tóc vốn đen nhánh của anh bất chợt bạc trảng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Con ngươi màu đen bỗng chốc hóa thành màu đỏ, giống như đã bị nhiễm máu.
Một luồng khí thế võ đạo kinh người bất chợt bùng nổ trên cơ thể của Dương Thanh.
“Âm ầm ầml Dưới tiếng gầm đây giận dữ của Dương Thanh, cả ngọn núi Yến Sơn đều chấn động. Tảng đá bên người anh bỗng nổ tung.
“Không hay rồi! Khí thế võ đạo trên người cậu †a đã bành trướng!”
Lưu lão quái bông nhiên la lên một tiếng, hoảng sợ nhìn Dương Thanh rồi hét lớn với Diệp Lâm: “Nhanh lên! Dùng hết toàn lực! Nếu không chúng ta sẽ chết ở chỗ này!”
Đã bao giờ Vũ Văn Bân gặp một trận chiến thế này đâu cơ chứ, ấy vậy mà bây giờ anh ta lại tận mắt nhìn thấy cảnh mái tóc màu đen của Dương Thanh đã biến thành tóc bạc, con ngươi đen kịt biến thành màu đỏ như máu.
Vũ Văn Bân sợ đến mức cơ thể liên tục run rẩy, co quäp ngồi phịch xuống trên mặt đất, sợ đái cả ra quần.
Dương Thanh nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất, ôm cơ thể Vũ Văn Cao Dương vào trong ngực, không nói lời nào. Ánh mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ông ta. Advertisement
Ký ức khi xưa dần dần hiện rõ trong đầu của Dương Thanh.
Khi còn bé, anh đã lớn lên ở gia tộc Vũ Văn, không hề biết người đàn ông uy nghiêm đó không phải là bố ruột của mình.
Advertisement
Từ nhỏ, bố đối xử với anh cực kỳ nghiêm khäc, thậm chí còn măng còn đánh. Thời gian dần trôi qua, tình cảm của bố đối với anh càng ngày càng mờ nhạt, thậm chí thường xuyên có vài tháng anh còn không thể nhìn thấy mặt bố.
Sau này, có một ngày bố bỗng đuổi Dương Thanh và mẹ ra khỏi gia tộc Vũ Văn, đuổi họ ra khỏi Yến Đô. Từ đó, hạt giống thù hận không ngừng sinh trưởng ở trong lòng anh.
Mẹ luôn dặn dò anh không nên hận bố mình, một ngày nào đó anh sẽ hiểu ông ta rất thương anh.
Cho đến lúc trước khi mẹ mất, bà vấn dặn dò anh đừng hận Vũ Văn Cao Dương. Tuy Dương Thanh không biết chân tướng nhưng vẫn rưng rưng đồng ý.
Đến nỗi khi anh từ biên giới phía Bắc quay về, lòng vẫn mang đầy hận thù với bố mình, thậm chí suýt nữa đã hủy diệt gia tộc Vũ Văn. Cho đến một ngày, anh bỗng biết được chân tướng, bản thân không phải con trai ruột của Vũ Văn Cao Dương.
Năm đó, sở dĩ Vũ Văn Cao Dương đuổi mẹ con họ ra khỏi gia tộc Vũ Văn, thậm chí đuổi họ ra khỏi Yến Đô không phải vì nhãn tâm với mẹ con họ, mà là vì muốn bảo vệ họ. Bởi lẽ nếu hai mẹ con Dương Thanh ở lại Yến Đô thì chỉ sẽ chịu tai ương.
Cho đến thời khắc này, Dương Thanh mới hiểu vì sao mẹ trước khi chết lại cứ dặn dò anh không được thù hận Vũ Văn Cao Dương.
Thì ra ông ta không thiếu nợ mẹ con họ bất cứ thứ gì, mà ngược lại mẹ con bọn họ thiếu nợ Vũ Văn Cao Dương rất nhiều.
Ký ức trong đầu giống như một bộ phim điện ảnh không ngừng lướt qua trong đầu anh.
Nhìn thấy thái dương của Vũ Văn Cao Dương đã nhuốm màu hoa râm, tim Dương Thanh cứ như bị dao cứa, lửa giận không ngừng dâng trào bên trong cơ thể.
Mưa to tầm tã điên cưồng rơi xuống như muốn dập tắt lửa giận của anh.
Diệp Lâm và Lưu lão quái liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên rất rõ. Bởi vì mưa to tầm tã bỗng nhiên đến này có chút hung tợn, lại cực kỳ bất ngờ.
Điều khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kỳ lạ là tất cả những điều này dường như có liên quan đến Dương Thanh.
Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng cũng khiến hai người họ cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
G Dương Thanh bỗng rít lên một tiếng đây giận dữ.
Mái tóc vốn đen nhánh của anh bất chợt bạc trảng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Con ngươi màu đen bỗng chốc hóa thành màu đỏ, giống như đã bị nhiễm máu.
Một luồng khí thế võ đạo kinh người bất chợt bùng nổ trên cơ thể của Dương Thanh.
“Âm ầm ầml Dưới tiếng gầm đây giận dữ của Dương Thanh, cả ngọn núi Yến Sơn đều chấn động. Tảng đá bên người anh bỗng nổ tung.
“Không hay rồi! Khí thế võ đạo trên người cậu †a đã bành trướng!”
Lưu lão quái bông nhiên la lên một tiếng, hoảng sợ nhìn Dương Thanh rồi hét lớn với Diệp Lâm: “Nhanh lên! Dùng hết toàn lực! Nếu không chúng ta sẽ chết ở chỗ này!”
Đã bao giờ Vũ Văn Bân gặp một trận chiến thế này đâu cơ chứ, ấy vậy mà bây giờ anh ta lại tận mắt nhìn thấy cảnh mái tóc màu đen của Dương Thanh đã biến thành tóc bạc, con ngươi đen kịt biến thành màu đỏ như máu.
Vũ Văn Bân sợ đến mức cơ thể liên tục run rẩy, co quäp ngồi phịch xuống trên mặt đất, sợ đái cả ra quần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro