Chương 2563
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
“Thành công rồi!”
Cuối cùng, sau một tiếng hai mươi phút, thuật hợp kích cũng thành công lần đầu tiên, chuyện này khiến Diệp Lâm hết sức mừng rỡ. Advertisement
Theo sự cảm nhận của lão ta, mười tám cao thủ có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Thực lực này đã vượt khỏi tưởng tượng của Diệp Lâm, lão ta cứ tưởng mười tám cao thủ chỉ có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Tam Cảnh nhờ thuật hợp kích, thế đã là khá lắm rồi, nào ngờ họ lại đạt đến trình độ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
“Tốt lắm! Tiếp tục đi!” Advertisement
Diệp Lâm vui vẻ nói.
Trong lúc Diệp Lâm đang đích thân huấn luyện mười tám cao thủ, chuyến bay mà Dương Thanh ngồi cũng đã xuất phát đến Hoàng thành Diệp.
Dương Thanh ngồi tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“ÊI Đúng lúc anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng có người võ vai anh, lạnh lùng nói: “Thăng nhãi, mày ra sau ngồi đi”.
Dương Thanh nhíu mày, chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương rồi nhắm mắt tiếp, như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Thăng khốn, mày dám ngó lơ tao! Chán sống àt Thanh niên kia bị Dương Thanh coi thường, lập tức nổi giận, vung nắm đấm về phía đầu anh.
“Goi chừng!”
Cô gái trẻ đang ngồi cạnh Dương Thanh lập tức hô lên kinh hãi, thu hút sự chú ý của vô số người.
“Bộp!”
Đúng lúc thanh niên kia sắp đấm trúng mặt Dương Thanh, anh bỗng vươn tay ra, giữ lấy cổ tay đối phương.
“Buông ral”
Thanh niên kia lập tức kêu đau, giận dữ nói.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi!”
Anh vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi lên máy bay, anh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, giờ tự dưng lại bị người ta làm phiền, chuyện này khiến anh rất bực bội.
Nếu đây không phải nơi công cộng, hành vi của đối phương đã đủ để anh đánh hắn tàn tật rồi.
Thanh niên định đánh Dương Thanh tức giận nói: “Xin lỗi á? Tao tên Diệp Thiên Minh, họ Diệp, chuyến bay này đang đi đến Hoàng thành Diệp.
đấy, mày chắc chắn räng mày vẫn muốn tao xin lỗi à?”
“Nếu bây giờ mày buông tay ra rồi đổi chỗ với †ao, tao sẽ xem như chưa có gì xảy ra, bằng không mày tự chịu hậu quải”
Dương Thanh nhíu mày, nhìn thanh niên kia bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Mày là người của Hoàng tộc họ Diệp à?”
“Hừi”
Diệp Thiên Minh ngạo nghễ nói: “Mày biết sự lợi hại của tao rồi chứ gì? Nếu đã biết thì mau buông tay rồi cút đi!”
“Vậy tao cũng cảnh cáo mày, nếu mày lập tức xin lỗi tao rồi biến đi, tao sẽ cho mày sống thêm một khoảng thời gian nữa”.
Dương Thanh nói bằng giọng đăng đăng sát khí. b Nếu đối phương không nhắc đến thân phận của mình, có lẽ Dương Thanh sẽ không so đo với hản, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nhưng không ngờ hắn lại là người của Hoàng tộc họ Diệp.
Cuối cùng, sau một tiếng hai mươi phút, thuật hợp kích cũng thành công lần đầu tiên, chuyện này khiến Diệp Lâm hết sức mừng rỡ. Advertisement
Theo sự cảm nhận của lão ta, mười tám cao thủ có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Thực lực này đã vượt khỏi tưởng tượng của Diệp Lâm, lão ta cứ tưởng mười tám cao thủ chỉ có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Tam Cảnh nhờ thuật hợp kích, thế đã là khá lắm rồi, nào ngờ họ lại đạt đến trình độ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
“Tốt lắm! Tiếp tục đi!” Advertisement
Diệp Lâm vui vẻ nói.
Trong lúc Diệp Lâm đang đích thân huấn luyện mười tám cao thủ, chuyến bay mà Dương Thanh ngồi cũng đã xuất phát đến Hoàng thành Diệp.
Dương Thanh ngồi tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“ÊI Đúng lúc anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng có người võ vai anh, lạnh lùng nói: “Thăng nhãi, mày ra sau ngồi đi”.
Dương Thanh nhíu mày, chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương rồi nhắm mắt tiếp, như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Thăng khốn, mày dám ngó lơ tao! Chán sống àt Thanh niên kia bị Dương Thanh coi thường, lập tức nổi giận, vung nắm đấm về phía đầu anh.
“Goi chừng!”
Cô gái trẻ đang ngồi cạnh Dương Thanh lập tức hô lên kinh hãi, thu hút sự chú ý của vô số người.
“Bộp!”
Đúng lúc thanh niên kia sắp đấm trúng mặt Dương Thanh, anh bỗng vươn tay ra, giữ lấy cổ tay đối phương.
“Buông ral”
Thanh niên kia lập tức kêu đau, giận dữ nói.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi!”
Anh vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi lên máy bay, anh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, giờ tự dưng lại bị người ta làm phiền, chuyện này khiến anh rất bực bội.
Nếu đây không phải nơi công cộng, hành vi của đối phương đã đủ để anh đánh hắn tàn tật rồi.
Thanh niên định đánh Dương Thanh tức giận nói: “Xin lỗi á? Tao tên Diệp Thiên Minh, họ Diệp, chuyến bay này đang đi đến Hoàng thành Diệp.
đấy, mày chắc chắn räng mày vẫn muốn tao xin lỗi à?”
“Nếu bây giờ mày buông tay ra rồi đổi chỗ với †ao, tao sẽ xem như chưa có gì xảy ra, bằng không mày tự chịu hậu quải”
Dương Thanh nhíu mày, nhìn thanh niên kia bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Mày là người của Hoàng tộc họ Diệp à?”
“Hừi”
Diệp Thiên Minh ngạo nghễ nói: “Mày biết sự lợi hại của tao rồi chứ gì? Nếu đã biết thì mau buông tay rồi cút đi!”
“Vậy tao cũng cảnh cáo mày, nếu mày lập tức xin lỗi tao rồi biến đi, tao sẽ cho mày sống thêm một khoảng thời gian nữa”.
Dương Thanh nói bằng giọng đăng đăng sát khí. b Nếu đối phương không nhắc đến thân phận của mình, có lẽ Dương Thanh sẽ không so đo với hản, dù sao đây cũng là nơi công cộng, nhưng không ngờ hắn lại là người của Hoàng tộc họ Diệp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro