Chương 2611
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Phùng Tiểu Uyển không để ý đến lời giải thích của Dương Thanh mà đặt tay mình lên cổ tay của anh để bắt mạch, một phút sau mới rút tay về.
“Tiểu Uyển, vết thương của cậu ấy thế nào rồi?”, Ngải Lâm sốt sẵng hỏi. Advertisement
Đôi mắt Phùng Tiểu Uyển ửng đỏ, nức nở nói: “Bị thương nặng lắm, nếu tố chất cơ thể của anh ấy không cao thì những vết thương ấy đã lấy mạng anh ấy rồi”.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”, Ngải Lâm thân thờ hỏi.
Dương Thanh vừa cười vừa nói: “Tiểu Uyển à, em đừng hù dọa chị Lâm chứ. Mặc dù thương thế của anh cũng nghiêm trọng nhưng chưa đến nỗi không có cách nào để chữa trị mà. Với y thuật của em thì hẳn rất dễ chữa cho anh chứ?” Advertisement
Nghe anh nói, Ngải Lâm mong đợi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển lại lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Anh Thanh, không phải em nói quá đâu nhưng vết thương của anh vô cùng nghiêm trọng, em chưa bao giờ thấy người nào bị thương nặng tới vậy”.
“Những vết thương bên ngoài của anh đều dễ xử lý, không phải chuyện gì lớn nhưng lục phủ ngũ tạng của anh đều có dấu hiệu suy kiệt.
Thương thế của anh mà nghiêm trọng hơn thì em Sợ tất cả cơ quan chức năng đều sẽ bị hủy hoại đấy”.
“Em chỉ có thể dùng hết khả năng để trị liệu thôi, nhưng cho dù có thể chữa khỏi thì cũng vẫn gây ảnh hưởng tới võ công của anh”.
Nghe thấy lời nói của cô ta, sắc mặt Dương Thanh có chút tái nhợt.
Anh vốn cho rằng cho dù không tiếp nhận trị liệu thì nhiều nhất một năm cũng có thể phục hồi, thế nhưng Phùng Tiểu Uyển lại nói đến bản thân cô ta cũng không chắc có thể chữa khỏi được cho anh.
“Tiểu Uyển, vậy phải làm sao bây giờ?”, Ngải Lâm trở nên lo lắng.
Bản thân cô ấy cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực y học, có thể không giỏi bằng Phùng Tiểu Uyển nhưng vẫn biết cơ quan nội tạng mà suy kiệt sẽ gây hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Nếu như chỉ là một bộ phận nào đó có dấu hiệu rối loạn chức năng thì cũng không sao, nhưng bây giờ gần như toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Dương Thanh đều bắt đầu suy kiệt.
Đây chẳng phải có nghĩa rằng tất cả cơ quan nội tạng của anh có thể bị hủy hoại bất cứ lúc nào hay sao?
Dương Thanh nặng nề hỏi: “Tiểu Uyển, em cứ yên tâm điều trị cho anh đi, anh nhất định sẽ không sao đâu”.
Thế nhưng anh vừa dứt lời đã cảm giác lồng ngực co thắt dữ dội, hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Giờ phút này, Dương Thanh có cảm giác mình như sắp ngừng thở vậy, quần áo trên thân tựa như đều bó chặt lại.
“Anh Thanh! Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển nhận ra Dương Thanh đã có triệu chứng của bệnh, sắc mặt lập tức thay đổi, bật khóc kêu gào rồi luống cuống bắt đầu cấp cứu cho anh.
Ngải Lâm cũng vô cùng hoảng hốt, đặt Tĩnh An đặt trên ghế sofa bên cạnh rồi nói nhanh: “Tiểu Uyển, để chị giúp em. Chị có thể làm cái gì thì em cứ nói đi!”
Dương Thanh cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng dài, không biết qua bao lâu mới †ừ từ mở mắt ra, tất cả những chuyện trước kia đều như đã quên hết.
“Anh Thanh, anh tỉnh rồi!”
Anh vừa mở mắt thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Dương Thanh, cậu có nghe thấy tôi nói không?”, giọng Ngải Lâm cũng vang lên ngay sau đó.
Dương Thanh chỉ cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, toàn thân như một cái xác khô, nhẹ bằng và vô cùng khát nước. Anh mở miệng nói: “Nước!”
Nghe được lời nói của Dương Thanh, rốt cuộc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng mang một cốc nước ấm đến.
“Tiểu Uyển, vết thương của cậu ấy thế nào rồi?”, Ngải Lâm sốt sẵng hỏi. Advertisement
Đôi mắt Phùng Tiểu Uyển ửng đỏ, nức nở nói: “Bị thương nặng lắm, nếu tố chất cơ thể của anh ấy không cao thì những vết thương ấy đã lấy mạng anh ấy rồi”.
“Nghiêm trọng như vậy sao?”, Ngải Lâm thân thờ hỏi.
Dương Thanh vừa cười vừa nói: “Tiểu Uyển à, em đừng hù dọa chị Lâm chứ. Mặc dù thương thế của anh cũng nghiêm trọng nhưng chưa đến nỗi không có cách nào để chữa trị mà. Với y thuật của em thì hẳn rất dễ chữa cho anh chứ?” Advertisement
Nghe anh nói, Ngải Lâm mong đợi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.
Phùng Tiểu Uyển lại lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Anh Thanh, không phải em nói quá đâu nhưng vết thương của anh vô cùng nghiêm trọng, em chưa bao giờ thấy người nào bị thương nặng tới vậy”.
“Những vết thương bên ngoài của anh đều dễ xử lý, không phải chuyện gì lớn nhưng lục phủ ngũ tạng của anh đều có dấu hiệu suy kiệt.
Thương thế của anh mà nghiêm trọng hơn thì em Sợ tất cả cơ quan chức năng đều sẽ bị hủy hoại đấy”.
“Em chỉ có thể dùng hết khả năng để trị liệu thôi, nhưng cho dù có thể chữa khỏi thì cũng vẫn gây ảnh hưởng tới võ công của anh”.
Nghe thấy lời nói của cô ta, sắc mặt Dương Thanh có chút tái nhợt.
Anh vốn cho rằng cho dù không tiếp nhận trị liệu thì nhiều nhất một năm cũng có thể phục hồi, thế nhưng Phùng Tiểu Uyển lại nói đến bản thân cô ta cũng không chắc có thể chữa khỏi được cho anh.
“Tiểu Uyển, vậy phải làm sao bây giờ?”, Ngải Lâm trở nên lo lắng.
Bản thân cô ấy cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực y học, có thể không giỏi bằng Phùng Tiểu Uyển nhưng vẫn biết cơ quan nội tạng mà suy kiệt sẽ gây hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Nếu như chỉ là một bộ phận nào đó có dấu hiệu rối loạn chức năng thì cũng không sao, nhưng bây giờ gần như toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Dương Thanh đều bắt đầu suy kiệt.
Đây chẳng phải có nghĩa rằng tất cả cơ quan nội tạng của anh có thể bị hủy hoại bất cứ lúc nào hay sao?
Dương Thanh nặng nề hỏi: “Tiểu Uyển, em cứ yên tâm điều trị cho anh đi, anh nhất định sẽ không sao đâu”.
Thế nhưng anh vừa dứt lời đã cảm giác lồng ngực co thắt dữ dội, hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Giờ phút này, Dương Thanh có cảm giác mình như sắp ngừng thở vậy, quần áo trên thân tựa như đều bó chặt lại.
“Anh Thanh! Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển nhận ra Dương Thanh đã có triệu chứng của bệnh, sắc mặt lập tức thay đổi, bật khóc kêu gào rồi luống cuống bắt đầu cấp cứu cho anh.
Ngải Lâm cũng vô cùng hoảng hốt, đặt Tĩnh An đặt trên ghế sofa bên cạnh rồi nói nhanh: “Tiểu Uyển, để chị giúp em. Chị có thể làm cái gì thì em cứ nói đi!”
Dương Thanh cảm giác mình vừa trải qua một giấc mộng dài, không biết qua bao lâu mới †ừ từ mở mắt ra, tất cả những chuyện trước kia đều như đã quên hết.
“Anh Thanh, anh tỉnh rồi!”
Anh vừa mở mắt thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Dương Thanh, cậu có nghe thấy tôi nói không?”, giọng Ngải Lâm cũng vang lên ngay sau đó.
Dương Thanh chỉ cảm thấy mình không còn chút sức lực nào, toàn thân như một cái xác khô, nhẹ bằng và vô cùng khát nước. Anh mở miệng nói: “Nước!”
Nghe được lời nói của Dương Thanh, rốt cuộc Phùng Tiểu Uyển và Ngải Lâm cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng mang một cốc nước ấm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro