Chiến Thần Ở Rể

Cút về chỗ đó

Tg Tiếu Tiếu

2024-07-24 12:34:56

Quan Vương đứng bật dậy cầm bộ đàm hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ đi!”

“Là…”

Đối phương đang định nói thì “phù” một tiếng, bộ đàm lập tức im lặng.

Mọi người đều biết người báo tin trong bộ đàm đã mất mạng.

Đúng lúc này, mấy luồng khí thế khủng bố đột nhiên bộc phát trong Vương thành Quan.

“Chết tiệt, sao bọn họ vào được Vương phủ họ Quan của chúng ta?”

Quan Vương giận dữ hét ầm lên, vẻ mặt dữ tợn.

Mấy người cầm quyền trong phòng cũng nhao nhao đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc.

“Xem ra cao thủ của Liên minh Vương tộc tới rồi!”

Có người lên tiếng, giọng nói tràn đầy lo lắng.

Lúc này, toàn bộ Vương thành Quan đều như bị mây đen ép xuống, khiến người ta rất ngột ngạt.

Bên ngoài đã vang lên tiếng cảnh báo gấp rút. Rõ ràng cao thủ của Liên minh Vương tộc đã kéo đến.

Điều khiến bọn họ cảm thấy nguy hiểm nhất là bốn phía cổng thành của Vương thành Quan đều có tiếng cảnh báo.

Chắc hẳn bốn cổng thành đều đã bị công kích.

May là bọn họ đã có chuẩn bị từ trước, chia các cao thủ đứng đầu của Vương tộc và bốn gia tộc lớn trấn thủ ở bốn cổng thành.

Dù sao ở đây cũng là Vương thành Quan. Dù Liên minh Vương tộc tới cũng khó có thể lập tức đánh tan phòng tuyến phòng thủ.

“Mọi người yên tâm, chúng ta đã bố trí các cao thủ mạnh nhất trong thành trấn giữ ở bốn cổng thành rồi”.

Quan Vương bỗng bình tĩnh lại, trở về chỗ ngồi của mình nhìn đám người xung quanh: “Dù là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng không dễ đột phá bốn cổng thành của chúng ta đâu”.

Nghe thấy thế, đám người cầm quyền của Vương thành Quan mới thầm thở phào một hơi.

“Quan Vương nói không sai. Chúng ta đã bày ra thiên la địa võng trong Vương thành. Liên minh Vương tộc có mạnh tới đâu cũng không thể xông vào, trừ phi bọn họ phái ra đám cao thủ mạnh nhất của mình”.

Lại có một người cầm quyền lên tiếng.

“Hy vọng là vậy!”

Đám người rối rít nói.

Dù cao thủ của Vương thành Quan đều tập hợp ở đây nhưng mọi người vẫn cảm thấy lo lắng.

Lần này bọn họ phải đấu với liên minh của bốn Vương tộc.

“Quan Vương, không xong rồi. Cổng phía Đông thất thủ rồi!”

Trong khi đám người Vương thành Quan đều tự cho là phòng ngự của mình rất mạnh, sắc mặt chủ nhà họ Điền trong bốn gia tộc lớn bỗng trở nên khó coi.

“Cái gì? Cổng phía Đông thất thủ sao?”

Quan Vương cũng sửng sốt. Cổng phía Đông có cao thủ của nhà họ Điền phối hợp với Vương tộc bảo vệ. Dù có yếu đến đâu cũng đâu thể thất thủ nhanh như vậy được?

Từ lúc họ nhận được tin có biến đến nay mới được năm phút.

Nhà họ Điền là một trong bốn gia tộc lớn của Vương thành Quan. Thực lực của ông chủ Điền đã đạt đến Vương Cảnh đỉnh phong, ngang bằng Quan Vương.

Trong nhà họ Điền cũng có mấy cao thủ Vương cảnh hậu kỳ.



Huống hồ mỗi cổng thành đều có cao thủ đỉnh cao của Vương tộc họ Quan trấn giữ.

Sao đội hình mạnh mẽ như vậy lại không thể trụ được chỉ trong vòng năm phút?

“Quan Vương, cổng phía Tây thất thủ rồi!”

Bỗng lại có thêm tin xấu truyền tới.

Người nói là Lâm Thiên Tường. Sắc mặt lão ta trắng bệch, bất lực nói.

Quan Vương lại càng khiếp sợ. Hai cổng thành lớn liên tục thất thủ khiến lão ta rất tức giận.

Mắt lão ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra bọn họ một lòng muốn tiêu diệt Vương tộc họ Quan!”

“Chắc là bọn họ đã phái cả cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong tới Vương thành Quan rồi!”

Khương Hùng âm trầm nói: “Dù sao cũng là cao thủ đỉnh cao của bốn Vương thành. E là rất khó ngăn cản họ!”

“Dù có khó đến đâu, chúng ta cũng phải chống đỡ!”

Quan Vương nổi giận gầm lên, đứng dậy nhìn đám người trong phòng, lạnh giọng nói: “Vậy thì chúng ta chỉ có thể tự mình ra trận!”

“Quan Vương nói không sai. Hiện giờ là lúc quyết định sự tồn vong của rất nhiều thế lực trong Vương thành Quan. Chỉ có chiến một trận mới có hy vọng!”

Lâm Thiên Tường đứng lên, giận dữ nói.

“Chúng ta hãy liều mạng vì Vương thành Quan!”

Khương Hùng cũng đứng dậy, hùng hồn tuyên bố.

“Liều mạng với bọn họ!”

Đám người cầm quyền của Vương thành Quan nhao nhao hét lên, ai cũng vô cùng kích động.

Vương thành đã yên bình suốt trăm năm nay, chưa từng gặp phải nguy cơ lớn như vậy.

Mà đây cũng là lần liên hợp duy nhất của Vương thành Quan trong suốt bao nhiêu năm qua.

Ai cũng biết rõ một khi thua trận, toàn bộ Vương thành Quan đều sẽ phụ thuộc vào Liên minh Vương tộc.

Dưới sự dẫn đầu của Quan Vương, một đám chủ gia tộc lớn thi nhau dẫn người ra khỏi biệt thự.

Lúc này khắp nơi trong sân của Vương phủ họ Quan đều đang chém giết, không khí nồng nặc mùi máu tươi.

Đây nhất định là một cuộc chiến thảm khốc. Một Vương thành sao có thể đối đầu với bốn Vương tộc?

“Ầm!”

Đúng lúc này, từng tiếng động cơ xe gào thét vang vọng nơi chân trời.

Trong lúc mọi người đều đang khiếp sợ, mấy chục chiếc xe tải lớn màu xanh của quân đội lao đến.

Ngay sau đó, mấy chục chiến sĩ trang bị súng ống đầy đủ xông ra từ mỗi chiếc xe.

Sau mấy chục giây ngắn ngủi, trong Vương phủ họ Quan xuất hiện hơn trăm chiến sĩ, mỗi người đều có khí thế mạnh mẽ.

“Tạch tạch tạch!”

Tiếng đạn lên nòng bỗng vang lên, trong đêm tối lại càng chói tai.

Cao thủ của Liên minh Vương tộc đang chiến đấu cũng vô thức ngừng chiến.



“Con mẹ nó dừng tay lại cho tôi!”

Chỉ huy tối cao của chiến vực Vương thành Quan, Hồng Đại Cường nghiêm nghị quát.

Hơn trăm chiến sĩ súng ống đầy đủ chỉnh lề tiến lên, lập tức bao vây hai mươi cao thủ của liên minh Vương tộc xông vào Vương phủ Quan.

Trông thấy Hồng Đại Cường dẫn theo cao thủ của chiến vực tới, đám người cầm quyền của Vương thành Quan đều thở phào nhẹ nhõm.

“Từ bao giờ người của chiến vực cũng muốn nhúng tay vào chuyện giữa các Vương tộc thế?”

Trịnh Càn Khôn của Vương tộc họ Bạch đứng ở trên cùng hờ hững chất vấn.

Lúc này toàn thân lão ta tỏa ra khí thế mà cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong bình thường không thể có được.

Hồng Đại Cường là chỉ huy tối cao của chiến vực Vương thành Quan nhưng cũng chỉ có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong.

Thế nhưng Trịnh Càn Khốn đã tới gần bán bộ Thần Cảnh.

Điều này khiến Hồng Đại Cường cảm nhận được áp lực khổng lồ, nhưng vậy thì đã sao? Có vị kia của biên giới phía Bắc ở đây, Trịnh Càn Khôn có mạnh đến đâu, lão ta đã tự đâm đầu vào chỗ chết thì cũng chỉ có nước về chầu ông bà thôi.

“Chiến vực không quan tâm đến chuyện của Vương tộc các người. Chúng tôi chỉ quan tâm đến sự an nguy của Vương thành Quan. Mặc kệ các người là ai, dám tới Vương thành Quan đều liên quan tới chiến vực”.

Hồng Đại Cường lạnh lùng nhìn Trịnh Càn Khôn.

“Hừ!”

Trịnh Càn Khôn cười nhạo một tiếng: “Thật sự cho rằng súng ống có thể tiêu diệt chúng tôi sao?”

Chỉ bằng súng đạn quả thực không thể giết được cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.

Đừng nói là Vương Cảnh đỉnh phong, đến cả cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cũng có năng lực tránh né súng đạn.

Trong hai mươi cao thủ do Liên minh Vương tộc phái tới, thực lực yếu nhất cũng là Vương Cảnh hậu kỳ.

Dù có bị hơn trăm chiến sĩ chiến vực chĩa súng vào, bọn họ cũng chẳng hề e ngại, chỉ cảm thấy khinh thường.

Hồng Đại Cường híp mắt lại, trong mắt toát lên sát khí đáng sợ. Đối phương đang khiêu khích ông ta.

“Cho các người mười phút để rời đi. Nếu không đừng trách chiến vực không khách sáo!”

Hồng Đại Cường đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng như không thèm coi hai mươi cao thủ của liên minh Vương tộc ra gì.

“Xem ra chiến vực Vương thành Quan quyết định trở mặt với Liên minh Vương tộc!”

Trịnh Càn Khôn nheo mắt nói: “Vậy thì bớt nhiều lời, muốn chiến thì lên đi!”

Ầm!

Dứt lời, trên người lão ta bộc phát một luồng khí thế kinh khủng.

Cùng lúc đó, mười chín cao thủ của Liên minh Vương tộc cũng nhao nhao bộc phát khí thế.

Sắc mặt Hồng Đại Cường trở nên âm trầm, không hề hoảng loạn cả giận quát: “Liên minh Vương tộc định làm phản sao?”

Đúng lúc này, một luồng khí thế khủng bố ập xuống, dường như đã bao phủ toàn bộ Vương phủ họ Quan.

Đám cao thủ của Liên minh Vương tộc lập tức hoảng hốt.

Dù là người mạnh nhất trong bọn họ, Trịnh Càn Khôn cũng cảm thấy áp lực cực lớn.

Lão ta dám chắc chủ nhân của khí thế này có thực lực rất mạnh, sợ là đã đạt tới Thần Cảnh.

Một giây sau, giọng nói lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống: “Từ đâu tới thì cút về chỗ đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Ở Rể

Số ký tự: 0