Là cháu làm
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Tôn Húc sợ nhất là Tào Trí đổ chuyện này cho nhà họ Tôn. Lúc này nghe Tào Trí nói vậy, ông ta càng giận hơn.
"Cậu dám làm mà không dám nhận à?"
Ánh mắt Tôn Húc lạnh lùng, sắc bén.
"Lẽ nào tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Chuyện ám sát Dương Thanh chẳng liên quan gì đến tôi, tất cả đều là do Tôn Chí Kiều hận Dương Thanh nên tìm sát thủ Hồng Trần đối phó với cậu ta từ trước”.
"Một khi Hồng Trần đã tiếp nhận nhiệm vụ, trừ khi mục tiêu của nhiệm vụ chết, bằng không sát thủ Hồng Trần sẽ không ngừng ám sát, mỗi lần đều bố trí sát thủ mạnh hơn để thực hiện nhiệm vụ”.
"Hơn nữa số tiền thuê Hồng Trần làm nhiệm vụ đặc biệt cao, ít nhất phải một trăm triệu trở lên. Nhiệm vụ cấp độ như Dương Thanh thì ít nhất phải một tỷ”.
Tào Trí nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu các người không tin thì cứ việc đi kiểm tra tài khoản của Tôn Chí Kiều, chắc chắn sẽ có lịch sử chuyển khoản mấy trăm triệu”.
Tôn Húc vốn không tin Tào Trí, nhưng sau khi nghe Tào Trí nói vậy thì có hơi hoảng loạn.
Nhìn Tào Trí không giống đang nói dối. Nhưng nếu hắn ta không thừa nhận, nhà họ Tôn chỉ có thể tới gánh vác chuyện này.
"Con đàn bà đê tiện Tôn Chí Kiều đâu? Các ông hỏi cô ta, chẳng phải sẽ rõ sao?"
Tào Trí tức giận nói.
Hắn ta khó khăn lắm mới nắm được nhà họ Tôn - một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô trong tay mình, không ngờ bây giờ bọn họ lại muốn phản bội.
Đương nhiên hắn ta hiểu rõ Tôn Húc muốn làm gì.
Đơn giản là chuyện Dương Thanh giết chết ba gã sát thủ Hồng Trần đã dọa bọn họ sợ, bọn họ muốn đổ tất cả mọi chuyện cho Vương tộc họ Tào.
Nhưng Tào Trí tức giận vì hắn ta thật sự không sai người làm chuyện này.
"Thế nào? Các ông không dám tìm Tôn Chí Kiều đến đây đối chất à?"
Thấy Tôn Húc mãi không chịu gọi Tôn Chí Kiều qua, Tào Trí cười lạnh nói.
Tôn Húc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tào Trí rồi chợt nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu Trí một vấn đề, nếu chuyện này thật sự do Tôn Chí Kiều làm, cậu định giúp nhà họ Tôn chúng tôi thế nào?"
"Giúp nhà họ Tôn à?"
Tào Trí cười giễu cợt: "Các ông đã muốn đổ tội cho tôi còn muốn tôi giúp nhà họ Tôn sao? Không thể nào!"
"Từ nay về sau, chuyện của nhà họ Tôn không liên quan tới Vương tộc họ Tào tôi nữa!"
Tào Trí vừa dứt lời, đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều biến sắc.
Nhà họ Tôn mất đi sự che chở của Vương tộc họ Tào, sẽ chỉ có thể bị hủy diệt.
Chỉ có Tôn Húc vẫn đặc biệt bình tĩnh nhưng sâu trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
"Cậu Trí, cậu không thể làm vậy được. Nhà họ Tôn vì làm việc cho Vương tộc họ Tào mới đắc tội Dương Thanh. Nếu lúc này cậu mặc kệ chúng tôi, cậu ta chắc chắn sẽ tiêu diệt nhà họ Tôn chúng tôi mất”.
"Đúng vậy! Vẫn mong cậu Tào bớt giận. Bây giờ đã xảy ra chuyện này, bất kể ai đúng ai sai, có truy cứu cũng chẳng nghĩa lý gì. Cậu Trí tìm Tào Vương và mấy cao thủ hàng đầu qua, chắc chắn có thể giết chết được Dương Thanh”.
"Cậu Trí, nhà họ Tôn biết sai rồi, cậu chắc chắn không thể mặc kệ nhà họ Tôn được!"
Nhất thời, đám người đứng đầu nhà họ Tôn vội vàng cầu xin.
Tào Trí đặc biệt hưởng thụ cảm giác được mọi người cầu xin như vậy. Hắn ta dựa lưng vào ghế, cười ha hả nói với Tôn Húc: "Ông chủ Tôn, ông thấy chưa? Người nhà họ Tôn các ông đều hiểu không có Vương tộc họ Tào, nhà họ Tôn chẳng là gì cả”.
Tôn Húc hít sâu một hơi: "Cậu Trí, nhà họ Tôn biết sai rồi, mong cậu đừng vứt bỏ nhà họ Tôn!"
"Ha ha, các ông cầu xin tôi à? Bây giờ các ông biết sai rồi à?"
Tào Trí cười to: "Tôi nghe nói ông từng quỳ xuống xin Dương Thanh tha cho ông. Sao giờ tới lượt ông cầu xin tôi mà ông còn dám ngồi vậy?"
"Bịch!"
Tôn Húc đứng dậy và quỳ xuống mà không hề do dự, cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cầu xin cậu Trí cho nhà họ Tôn tôi một cơ hội!"
"Ha ha ha ha...”
Tào Trí cười như điên, vô cùng đắc ý.
Nhưng hắn ta không nhìn thấy được sát khí trong mắt Tôn Húc.
"Thật ngại quá, nhà họ Tôn đã không còn giá trị gì nữa. Từ nay về sau, nhà họ Tôn chết hay sống đều không liên quan tới Vương tộc họ Tào!"
Sau khi Tào Trí cười đủ rồi, nói với vẻ trêu tức mà không hề do dự.
"Cậu Trí, cậu nói gì? Vương tộc họ Tào thật sự muốn vứt bỏ nhà họ Tôn à?"
"Chủ gia tộc đã quỳ xuống cầu xin cậu, sao cậu còn muốn vứt bỏ chúng tôi?"
"Cậu Trí, cậu không thể vứt bỏ nhà họ Tôn được!"
Đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều quỳ xuống, liên tục cầu xin.
Nếu là chuyện khác, Tào Trí chắc chắn sẽ không vứt bỏ nhà họ Tôn, nhưng chuyện lần này làm hắn ta biết rõ hơn về thực lực của Dương Thanh.
Dưới tình huống này, nếu hắn ta còn muốn gắn liền Vương tộc họ Tào với nhà họ Tôn thì đúng là một con lợn ngu ngốc.
"Nếu tôi đã nói phải vứt bỏ nhà họ Tôn, đừng nói các ông quỳ xuống, cho dù có nằm xuống cũng vô ích thôi”.
Tào Trí cười to, nhìn về phía Tôn Húc nói với vẻ hài hước: "Trước đó chẳng phải ông vẫn rất kiêu căng à? Thậm chí các ông còn dám dùng súng chĩa vào đầu tôi, ông có coi tôi ra gì không?"
"Bây giờ ông biết sợ à? Hối hận rồi sao? Nhưng đã muộn rồi! Các ông cứ chờ sự trả thù của Dương Thanh đi!"
Tôn Húc chậm rãi từ dưới đất đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tào Trí đang ngồi trên ghế và hỏi lại lần nữa: "Cậu Trí, cậu thật sự muốn vứt bỏ nhà họ Tôn à?"
"Nói nhảm, tôi không vứt bỏ các ông, chẳng lẽ còn muốn đứng ra gánh vác tất cả thay các ông sao?", Tào Trí cười lạnh nói.
"Được, nếu đã vậy, mời cậu về đi! Từ nay về sau, chuyện nhà họ Tôn không liên quan tới Vương tộc họ Tào nữa!"
Tào Trí vừa dứt lời, Tôn Húc lại nói.
"Cái gì?"
Lần này, đến lượt Tào Trí chấn động.
Với hiểu biết của hắn ta về Tôn Húc, đáng lẽ ông ta phải quỳ xuống tiếp tục xin tha. Nhưng ngoài dự đoán của hắn ta là ông ta không làm vậy, trái lại còn muốn hắn ta rời đi.
"Chủ gia tộc!"
Đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều biến sắc, vội vàng ngăn cản.
"Tất cả câm miệng lại cho tôi!"
Tôn Húc tức giận hét lên, lúc này người nhà họ Tôn mới không nói nữa.
"Tôn Húc ông giỏi lắm. Ông đã nói vậy, sau này đừng mong được Vương tộc họ Tào che chở nữa”.
Tào Trí lạnh lùng nói rồi đứng dậy: "Chúng ta đi thôi!"
Bạch Hướng Huy nhìn chằm chằm vào Tôn Húc, cuối cùng chỉ tay vào Tôn Húc nói: "Ông sẽ chết rất khó coi!"
Tào Trí nhanh chóng dẫn theo Bạch Hướng Huy rời đi.
Sát khí hiện rõ trong mắt Tôn Húc. Mấy người đứng đầu nhà họ Tôn đều sợ hãi, không dám nói một lời nào.
"Các ông có biết sát thủ Hồng Trần mạnh thế nào không?"
Tôn Húc chợt hỏi.
Những người đứng đầu nhà họ Tôn đều sửng sốt, liếc nhìn nhau, không rõ tại sao Tôn Húc lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Ông chủ, sát thủ Hồng Trần rất lợi hại à?"
Một cấp cao của nhà họ Tôn hỏi.
Tôn Húc nói với vẻ nghiêm trọng: "Hồng Trần là tổ chức sát thủ hàng đầu trên thế giới. Tôi nghe đồn bọn họ có cao thủ Thần Cảnh. Mà sát thủ Hồng Trần tới giết Dương Thanh hôm nay đã là đợt thứ ba”.
"Từ trước tới nay, khả năng hoàn thành nhiệm vụ của sát thủ Hồng Trần là một trăm phần trăm, chưa bao giờ tiến hành ba lần ám sát với cùng một mục tiêu”.
"Nhưng mỗi lần tổ chức sát thủ Hồng Trần phái người ra ám sát, ít nhất cũng phải là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ”.
"Điều này cũng có nghĩa là sát thủ lần đầu tiên ám sát Dương Thanh ít nhất phải có thực lực Vương Cảnh sơ kỳ. Sát thủ lần thứ hai ám sát cậu ta ít nhất là thực lực Vương Cảnh trung kỳ. Hôm nay là lần thứ ba ám sát, thực lực của sát thủ ít nhất phải là Vương Cảnh hậu kỳ”.
Tôn Húc nói đến đây thì dừng lại.
Nhưng những người đứng đầu nhà họ Tôn đều lộ vẻ khó tin.
"Chủ gia tộc, ý của ông là ba sát thủ bị Dương Thanh giết chết hôm nay có thực lực đạt đến Vương Cảnh hậu kỳ sao?"
Một nhân vật lớn tuổi trong nhà họ Tôn run rẩy nói: "Nói cách khác, Dương Thanh có thể giết cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ?"
"Cho nên thực lực của Dương Thanh ít nhất phải là Vương Cảnh đỉnh phong?"
"Mà thực lực năm chủ Vương tộc lớn ở Chiêu Châu là Vương Cảnh đỉnh phong, cũng có nghĩa là thực lực của Dương Thanh có thể tương đương với chủ Vương tộc?"
Người lớn tuổi nhà họ Tôn càng hỏi lại càng run rẩy hơn.
Tôn Húc nặng nề gật đầu: "Bây giờ, các ông đã biết tại sao tôi không chịu thỏa hiệp trong chuyện này rồi chứ?"
Bịch!
Người lớn tuổi nhà họ Tôn kia ngồi phịch xuống đất.
"Chủ gia tộc, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngay cả Vương tộc họ Tào cũng không phải là đối thủ của Dương Thanh, nhà họ Tôn chúng ta làm sao đối phó được với cơn giận của cậu ta chứ?"
Một người cầm quyền trong nhà họ Tôn vội hỏi.
Ánh mắt Tôn Húc lạnh dần: "Chuyện này, tôi tất sẽ có sắp xếp khác, các ông chỉ cần nhớ kỹ một việc, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải kiên định là chuyện này không liên quan gì với nhà họ Tôn, tất cả đều do Tào Trí bố trí”.
Mấy người cầm quyền trong nhà họ Tôn nghe vậy đều chấn động. Tôn Húc định đổ mọi trách nhiệm cho Tào Trí à?
Nhưng nghĩ đến sự đáng sợ của Dương Thanh, bọn họ chỉ có thể lựa chọn làm vậy.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Tôn Húc đi thẳng tới phòng của Tôn Chí Kiều.
"Bác cả!"
Thấy Tôn Húc đến, Tôn Chí Kiều vội vàng bước tới đón, trên mặt còn hằn rõ dấu tay. Đó là do ông ta đánh cô ta trước lúc họp.
Tôn Húc khẽ gật đầu, nhìn dấu tay trên mặt Tôn Chí Kiều và chợt thở dài: "Chí Kiều, bác cả đánh cháu, cháu có trách bác không?"
Tôn Chí Kiều vội vàng lắc đầu: "Bác cả, nếu không nhờ có bác thì cháu chẳng có ngày hôm nay, nói không chừng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tôn từ lâu rồi. Bác đánh cháu cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, sao cháu có thể trách bác được?"
"Tốt lắm, bác hỏi cháu một việc, cháu phải thành thật trả lời!"
Tôn Húc đột nhiên nghiêm mặt nói.
Tôn Chí Kiều dường như hiểu rõ Tôn Húc muốn hỏi gì, mặt tái đi nhưng vẫn gật đầu: "Bác cả, bác cứ hỏi!"
"Rốt cuộc chuyện xảy ra ở hầm trú ẩn của nhà họ Tôn hôm nay có liên quan tới cháu không?"
Tôn Húc hỏi.
Tôn Chí Kiều khẽ gật đầu, mắt đỏ hoe nói: "Bác cả, cháu không ngờ Dương Thanh lợi hại như vậy, ngay cả sát thủ Hồng Trần cũng không giết được anh ta!"
"Bác cả, cháu biết sai rồi, sau này cháu không dám làm vậy nữa! Cầu xin bác cả tha cho cháu!"
Tôn Húc vốn đã nghĩ đến đáp án này nhưng sau khi nghe Tôn Chí Kiều tự mình thừa nhận vẫn thấy khó chịu.
"Chí Kiều, chỉ cần cháu làm một việc cho nhà họ Tôn, bác sẽ tha thứ cho cháu!"
Tôn Húc nói.
Tôn Chí Kiều liên tục gật đầu: "Bác cả, bác bảo cháu làm gì cháu cũng sẵn lòng, cho dù có bảo cháu chết cũng được!"
"Được, vậy cháu chết ngay đi!"
Tôn Húc vừa dứt lời, một cao thủ phía sau ông ta chợt rút ra một khẩu súng lục và bắn vào tim của Tôn Chí Kiều.
"Cậu dám làm mà không dám nhận à?"
Ánh mắt Tôn Húc lạnh lùng, sắc bén.
"Lẽ nào tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Chuyện ám sát Dương Thanh chẳng liên quan gì đến tôi, tất cả đều là do Tôn Chí Kiều hận Dương Thanh nên tìm sát thủ Hồng Trần đối phó với cậu ta từ trước”.
"Một khi Hồng Trần đã tiếp nhận nhiệm vụ, trừ khi mục tiêu của nhiệm vụ chết, bằng không sát thủ Hồng Trần sẽ không ngừng ám sát, mỗi lần đều bố trí sát thủ mạnh hơn để thực hiện nhiệm vụ”.
"Hơn nữa số tiền thuê Hồng Trần làm nhiệm vụ đặc biệt cao, ít nhất phải một trăm triệu trở lên. Nhiệm vụ cấp độ như Dương Thanh thì ít nhất phải một tỷ”.
Tào Trí nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu các người không tin thì cứ việc đi kiểm tra tài khoản của Tôn Chí Kiều, chắc chắn sẽ có lịch sử chuyển khoản mấy trăm triệu”.
Tôn Húc vốn không tin Tào Trí, nhưng sau khi nghe Tào Trí nói vậy thì có hơi hoảng loạn.
Nhìn Tào Trí không giống đang nói dối. Nhưng nếu hắn ta không thừa nhận, nhà họ Tôn chỉ có thể tới gánh vác chuyện này.
"Con đàn bà đê tiện Tôn Chí Kiều đâu? Các ông hỏi cô ta, chẳng phải sẽ rõ sao?"
Tào Trí tức giận nói.
Hắn ta khó khăn lắm mới nắm được nhà họ Tôn - một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô trong tay mình, không ngờ bây giờ bọn họ lại muốn phản bội.
Đương nhiên hắn ta hiểu rõ Tôn Húc muốn làm gì.
Đơn giản là chuyện Dương Thanh giết chết ba gã sát thủ Hồng Trần đã dọa bọn họ sợ, bọn họ muốn đổ tất cả mọi chuyện cho Vương tộc họ Tào.
Nhưng Tào Trí tức giận vì hắn ta thật sự không sai người làm chuyện này.
"Thế nào? Các ông không dám tìm Tôn Chí Kiều đến đây đối chất à?"
Thấy Tôn Húc mãi không chịu gọi Tôn Chí Kiều qua, Tào Trí cười lạnh nói.
Tôn Húc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tào Trí rồi chợt nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu Trí một vấn đề, nếu chuyện này thật sự do Tôn Chí Kiều làm, cậu định giúp nhà họ Tôn chúng tôi thế nào?"
"Giúp nhà họ Tôn à?"
Tào Trí cười giễu cợt: "Các ông đã muốn đổ tội cho tôi còn muốn tôi giúp nhà họ Tôn sao? Không thể nào!"
"Từ nay về sau, chuyện của nhà họ Tôn không liên quan tới Vương tộc họ Tào tôi nữa!"
Tào Trí vừa dứt lời, đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều biến sắc.
Nhà họ Tôn mất đi sự che chở của Vương tộc họ Tào, sẽ chỉ có thể bị hủy diệt.
Chỉ có Tôn Húc vẫn đặc biệt bình tĩnh nhưng sâu trong đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
"Cậu Trí, cậu không thể làm vậy được. Nhà họ Tôn vì làm việc cho Vương tộc họ Tào mới đắc tội Dương Thanh. Nếu lúc này cậu mặc kệ chúng tôi, cậu ta chắc chắn sẽ tiêu diệt nhà họ Tôn chúng tôi mất”.
"Đúng vậy! Vẫn mong cậu Tào bớt giận. Bây giờ đã xảy ra chuyện này, bất kể ai đúng ai sai, có truy cứu cũng chẳng nghĩa lý gì. Cậu Trí tìm Tào Vương và mấy cao thủ hàng đầu qua, chắc chắn có thể giết chết được Dương Thanh”.
"Cậu Trí, nhà họ Tôn biết sai rồi, cậu chắc chắn không thể mặc kệ nhà họ Tôn được!"
Nhất thời, đám người đứng đầu nhà họ Tôn vội vàng cầu xin.
Tào Trí đặc biệt hưởng thụ cảm giác được mọi người cầu xin như vậy. Hắn ta dựa lưng vào ghế, cười ha hả nói với Tôn Húc: "Ông chủ Tôn, ông thấy chưa? Người nhà họ Tôn các ông đều hiểu không có Vương tộc họ Tào, nhà họ Tôn chẳng là gì cả”.
Tôn Húc hít sâu một hơi: "Cậu Trí, nhà họ Tôn biết sai rồi, mong cậu đừng vứt bỏ nhà họ Tôn!"
"Ha ha, các ông cầu xin tôi à? Bây giờ các ông biết sai rồi à?"
Tào Trí cười to: "Tôi nghe nói ông từng quỳ xuống xin Dương Thanh tha cho ông. Sao giờ tới lượt ông cầu xin tôi mà ông còn dám ngồi vậy?"
"Bịch!"
Tôn Húc đứng dậy và quỳ xuống mà không hề do dự, cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cầu xin cậu Trí cho nhà họ Tôn tôi một cơ hội!"
"Ha ha ha ha...”
Tào Trí cười như điên, vô cùng đắc ý.
Nhưng hắn ta không nhìn thấy được sát khí trong mắt Tôn Húc.
"Thật ngại quá, nhà họ Tôn đã không còn giá trị gì nữa. Từ nay về sau, nhà họ Tôn chết hay sống đều không liên quan tới Vương tộc họ Tào!"
Sau khi Tào Trí cười đủ rồi, nói với vẻ trêu tức mà không hề do dự.
"Cậu Trí, cậu nói gì? Vương tộc họ Tào thật sự muốn vứt bỏ nhà họ Tôn à?"
"Chủ gia tộc đã quỳ xuống cầu xin cậu, sao cậu còn muốn vứt bỏ chúng tôi?"
"Cậu Trí, cậu không thể vứt bỏ nhà họ Tôn được!"
Đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều quỳ xuống, liên tục cầu xin.
Nếu là chuyện khác, Tào Trí chắc chắn sẽ không vứt bỏ nhà họ Tôn, nhưng chuyện lần này làm hắn ta biết rõ hơn về thực lực của Dương Thanh.
Dưới tình huống này, nếu hắn ta còn muốn gắn liền Vương tộc họ Tào với nhà họ Tôn thì đúng là một con lợn ngu ngốc.
"Nếu tôi đã nói phải vứt bỏ nhà họ Tôn, đừng nói các ông quỳ xuống, cho dù có nằm xuống cũng vô ích thôi”.
Tào Trí cười to, nhìn về phía Tôn Húc nói với vẻ hài hước: "Trước đó chẳng phải ông vẫn rất kiêu căng à? Thậm chí các ông còn dám dùng súng chĩa vào đầu tôi, ông có coi tôi ra gì không?"
"Bây giờ ông biết sợ à? Hối hận rồi sao? Nhưng đã muộn rồi! Các ông cứ chờ sự trả thù của Dương Thanh đi!"
Tôn Húc chậm rãi từ dưới đất đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tào Trí đang ngồi trên ghế và hỏi lại lần nữa: "Cậu Trí, cậu thật sự muốn vứt bỏ nhà họ Tôn à?"
"Nói nhảm, tôi không vứt bỏ các ông, chẳng lẽ còn muốn đứng ra gánh vác tất cả thay các ông sao?", Tào Trí cười lạnh nói.
"Được, nếu đã vậy, mời cậu về đi! Từ nay về sau, chuyện nhà họ Tôn không liên quan tới Vương tộc họ Tào nữa!"
Tào Trí vừa dứt lời, Tôn Húc lại nói.
"Cái gì?"
Lần này, đến lượt Tào Trí chấn động.
Với hiểu biết của hắn ta về Tôn Húc, đáng lẽ ông ta phải quỳ xuống tiếp tục xin tha. Nhưng ngoài dự đoán của hắn ta là ông ta không làm vậy, trái lại còn muốn hắn ta rời đi.
"Chủ gia tộc!"
Đám người đứng đầu nhà họ Tôn đều biến sắc, vội vàng ngăn cản.
"Tất cả câm miệng lại cho tôi!"
Tôn Húc tức giận hét lên, lúc này người nhà họ Tôn mới không nói nữa.
"Tôn Húc ông giỏi lắm. Ông đã nói vậy, sau này đừng mong được Vương tộc họ Tào che chở nữa”.
Tào Trí lạnh lùng nói rồi đứng dậy: "Chúng ta đi thôi!"
Bạch Hướng Huy nhìn chằm chằm vào Tôn Húc, cuối cùng chỉ tay vào Tôn Húc nói: "Ông sẽ chết rất khó coi!"
Tào Trí nhanh chóng dẫn theo Bạch Hướng Huy rời đi.
Sát khí hiện rõ trong mắt Tôn Húc. Mấy người đứng đầu nhà họ Tôn đều sợ hãi, không dám nói một lời nào.
"Các ông có biết sát thủ Hồng Trần mạnh thế nào không?"
Tôn Húc chợt hỏi.
Những người đứng đầu nhà họ Tôn đều sửng sốt, liếc nhìn nhau, không rõ tại sao Tôn Húc lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Ông chủ, sát thủ Hồng Trần rất lợi hại à?"
Một cấp cao của nhà họ Tôn hỏi.
Tôn Húc nói với vẻ nghiêm trọng: "Hồng Trần là tổ chức sát thủ hàng đầu trên thế giới. Tôi nghe đồn bọn họ có cao thủ Thần Cảnh. Mà sát thủ Hồng Trần tới giết Dương Thanh hôm nay đã là đợt thứ ba”.
"Từ trước tới nay, khả năng hoàn thành nhiệm vụ của sát thủ Hồng Trần là một trăm phần trăm, chưa bao giờ tiến hành ba lần ám sát với cùng một mục tiêu”.
"Nhưng mỗi lần tổ chức sát thủ Hồng Trần phái người ra ám sát, ít nhất cũng phải là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ”.
"Điều này cũng có nghĩa là sát thủ lần đầu tiên ám sát Dương Thanh ít nhất phải có thực lực Vương Cảnh sơ kỳ. Sát thủ lần thứ hai ám sát cậu ta ít nhất là thực lực Vương Cảnh trung kỳ. Hôm nay là lần thứ ba ám sát, thực lực của sát thủ ít nhất phải là Vương Cảnh hậu kỳ”.
Tôn Húc nói đến đây thì dừng lại.
Nhưng những người đứng đầu nhà họ Tôn đều lộ vẻ khó tin.
"Chủ gia tộc, ý của ông là ba sát thủ bị Dương Thanh giết chết hôm nay có thực lực đạt đến Vương Cảnh hậu kỳ sao?"
Một nhân vật lớn tuổi trong nhà họ Tôn run rẩy nói: "Nói cách khác, Dương Thanh có thể giết cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ?"
"Cho nên thực lực của Dương Thanh ít nhất phải là Vương Cảnh đỉnh phong?"
"Mà thực lực năm chủ Vương tộc lớn ở Chiêu Châu là Vương Cảnh đỉnh phong, cũng có nghĩa là thực lực của Dương Thanh có thể tương đương với chủ Vương tộc?"
Người lớn tuổi nhà họ Tôn càng hỏi lại càng run rẩy hơn.
Tôn Húc nặng nề gật đầu: "Bây giờ, các ông đã biết tại sao tôi không chịu thỏa hiệp trong chuyện này rồi chứ?"
Bịch!
Người lớn tuổi nhà họ Tôn kia ngồi phịch xuống đất.
"Chủ gia tộc, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngay cả Vương tộc họ Tào cũng không phải là đối thủ của Dương Thanh, nhà họ Tôn chúng ta làm sao đối phó được với cơn giận của cậu ta chứ?"
Một người cầm quyền trong nhà họ Tôn vội hỏi.
Ánh mắt Tôn Húc lạnh dần: "Chuyện này, tôi tất sẽ có sắp xếp khác, các ông chỉ cần nhớ kỹ một việc, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải kiên định là chuyện này không liên quan gì với nhà họ Tôn, tất cả đều do Tào Trí bố trí”.
Mấy người cầm quyền trong nhà họ Tôn nghe vậy đều chấn động. Tôn Húc định đổ mọi trách nhiệm cho Tào Trí à?
Nhưng nghĩ đến sự đáng sợ của Dương Thanh, bọn họ chỉ có thể lựa chọn làm vậy.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Tôn Húc đi thẳng tới phòng của Tôn Chí Kiều.
"Bác cả!"
Thấy Tôn Húc đến, Tôn Chí Kiều vội vàng bước tới đón, trên mặt còn hằn rõ dấu tay. Đó là do ông ta đánh cô ta trước lúc họp.
Tôn Húc khẽ gật đầu, nhìn dấu tay trên mặt Tôn Chí Kiều và chợt thở dài: "Chí Kiều, bác cả đánh cháu, cháu có trách bác không?"
Tôn Chí Kiều vội vàng lắc đầu: "Bác cả, nếu không nhờ có bác thì cháu chẳng có ngày hôm nay, nói không chừng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tôn từ lâu rồi. Bác đánh cháu cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, sao cháu có thể trách bác được?"
"Tốt lắm, bác hỏi cháu một việc, cháu phải thành thật trả lời!"
Tôn Húc đột nhiên nghiêm mặt nói.
Tôn Chí Kiều dường như hiểu rõ Tôn Húc muốn hỏi gì, mặt tái đi nhưng vẫn gật đầu: "Bác cả, bác cứ hỏi!"
"Rốt cuộc chuyện xảy ra ở hầm trú ẩn của nhà họ Tôn hôm nay có liên quan tới cháu không?"
Tôn Húc hỏi.
Tôn Chí Kiều khẽ gật đầu, mắt đỏ hoe nói: "Bác cả, cháu không ngờ Dương Thanh lợi hại như vậy, ngay cả sát thủ Hồng Trần cũng không giết được anh ta!"
"Bác cả, cháu biết sai rồi, sau này cháu không dám làm vậy nữa! Cầu xin bác cả tha cho cháu!"
Tôn Húc vốn đã nghĩ đến đáp án này nhưng sau khi nghe Tôn Chí Kiều tự mình thừa nhận vẫn thấy khó chịu.
"Chí Kiều, chỉ cần cháu làm một việc cho nhà họ Tôn, bác sẽ tha thứ cho cháu!"
Tôn Húc nói.
Tôn Chí Kiều liên tục gật đầu: "Bác cả, bác bảo cháu làm gì cháu cũng sẵn lòng, cho dù có bảo cháu chết cũng được!"
"Được, vậy cháu chết ngay đi!"
Tôn Húc vừa dứt lời, một cao thủ phía sau ông ta chợt rút ra một khẩu súng lục và bắn vào tim của Tôn Chí Kiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro