Nhà họ Dương tội đáng chết
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
"Cậu Thanh yên tâm, sau tối nay tôi sẽ khiến nhà họ Dương hoàn toàn biến mất khỏi Giang Bình!"
Phùng Toàn vội vàng cam đoan, hai mắt rét lạnh nhìn Phùng Kế Tông và Dương Liễu đang run như cầy sấy: "Xúc phạm người đứng đầu tỉnh Giang Bình là tội chết!"
"Lôi đi!"
Phùng Toàn lạnh lùng quát.
Mấy gã đàn ông vạm vỡ mà ông ta dẫn theo lập tức xông tới lôi hai người Phùng Kế Tông và Dương Liễu đang xụi lơ trên mặt đất ra khỏi tiệm cơm.
Mọi người có mặt đều khiếp sợ, nhất là câu nói kia của Phùng Toàn.
Ai cũng biết Phùng Kế Tông và Dương Liễu sẽ không qua khỏi đêm nay.
"Chúng ta đi thôi!"
Dương Thanh nhìn Tần Y, dịu dàng nói.
Tần Y giống như con rối bước lẽo đẽo theo anh rời đi.
"Tạm biệt cậu Thanh!"
“Tạm biệt cậu Thanh!"
...
Phùng Toàn dẫn theo người nhà họ Phùng chào tạm biệt Dương Thanh.
Tiếng hô vang dội như sóng biển, càn quét khắp phố ẩm thực.
Đến khi lên xe, Tần Y mới lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, trầm giọng nói: "Anh rể, rốt cuộc trong hội giao lưu ở khách sạn Trung Châu hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Cô ta biết, người nhà họ Phùng cung kính như vậy chắc chắn là vì trong buổi giao lưu đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Dương Thành khẽ cười, dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh: "Dù có xảy ra chuyện gì anh cũng vẫn là anh trai của em, không phải sao?"
Tần Y nghe vậy, không khỏi hốt hoảng.
Sau một hồi sững sờ, vẻ uể oải trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia đột nhiên biến mất. Cô ta nở nụ cười rạng rỡ nói: "Đúng vậy, cho dù thế nào em cũng chỉ cần biết anh là anh trai của em là đủ rồi!"
Khóe miệng Dương Thanh hơi nhếch lên, lái xe đưa Tần Y rời khỏi tỉnh lỵ.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà.
Trong một căn biệt thự độc lập của trang viên sang trọng ở ngoại ô phía Đông, một ông già đang ngồi trên chiếc ghế sofa gỗ đặc cao cấp. Lão ta chính là ông chủ nhà họ Dương đã bị hủy diệt ở Châu Thành, Dương Hướng Minh.
Trước mặt Dương Hướng Minh có một người đang đứng.
"Chắc giờ này hội giao lưu đã kết thúc rồi bố nhỉ?"
Người đàn ông trung niên chờ mong nói.
Dương Hướng Minh nhìn đồng hồ: "Chắc là kết thúc rồi!"
"Lần này nhà họ Phùng đã giao lại quyền tổ chức hội giao lưu cho nhà họ Mạnh, chắc chắn bọn họ sẽ được nhà họ Mạnh hết lòng nâng đỡ".
"Có lẽ chẳng bao lâu nữa nhà họ Phùng sẽ gia nhập tỉnh lỵ. Nói không chừng vài năm sau trong số các gia tộc hàng đầu tỉnh lỵ sẽ có thêm một nhà họ Phùng!"
Người đàn ông trung niên phấn khích nói.
Ông ta tên là Dương Chí Quân, con trai cả của Dương Hướng Minh, cũng là bố của Dương Uy và Dương Liễu.
Dương Hướng Minh cũng rất vui mừng, cười nói: "Không sai! Chắc chắn nhà họ Phùng sẽ được gia nhập tỉnh lỵ, đến lúc đó nhà họ Dương chúng ta cũng có cơ hội trở thành nhà họ Phùng tiếp theo ở thành phố Kim Hà".
"Đúng đấy ạ! Không ngờ nhà họ Dương chúng ta bị diệt ở Châu Thành nhưng vẫn có mùa xuân thứ hai ở thành phố Kim Hà", Dương Chí Quân cười đáp.
Trong mắt Dương Hướng Minh lóe lên sát khí mãnh liệt. Lão ta híp mắt nói: "Ngày nhà họ Dương chúng ta khôi phục cũng chính là ngày tàn của thằng ranh con kia!"
Mỗi lần nhớ lại nhà họ Dương bị một gã trai hai mươi mấy tuổi tiêu diệt, Dương Hướng Minh đều không kìm được lửa giận.
Nhà họ Dương do một tay lão ta gây dựng nên mới huy hoàng như vậy. Thế nhưng tất cả lại bị Dương Thanh phá hủy.
Dương Chí Quân cũng nghiến răng nói: "Từ giờ đến cuối đời Dương Uy đều phải sống trên giường bệnh. Một ngày nào đó con sẽ để Dương Uy tự tay giết chết thằng nhãi kia!"
"Chắc Dương Liễu cũng đi theo đến tỉnh lỵ rồi chứ?", Dương Hướng Minh bỗng hỏi.
Dương Chí Quân gật đầu, nhớ tới con gái liền khoái chí nói: "Bây giờ Dương Liễu cũng rất xuất sắc, không ngừng tạo quan hệ với những người trẻ tuổi ở thành phố Kim Hà vì gia tộc".
"Lần này, con bé đi theo Phùng Kế Tông, một người tài ba trong đám con cháu dòng phụ của nhà họ Phùng đến tỉnh lỵ tham gia một hội giao lưu cấp thấp hơn".
"Tốt, ngày nhà họ Dương chúng ta khôi phục hưng thịnh, Dương Liễu sẽ là người lập công lớn nhất. Người khác có gì con bé cũng sẽ có cái đó!", Dương Hướng Minh cười lớn nói.
"Ầm!"
Trong lúc bọn họ đang tán gẫu về tương lai tươi đẹp, cửa biệt thự đột nhiên bị đạp mở.
Bảy tám người đàn ông vạm vỡ xông thẳng vào.
"Các người là ai?"
Dương Chí Quân và Dương Hướng Minh nổi giận quát.
"Các người biết đây là nhà của ai không? Các người dám xông vào đây làm loạn sao?"
Dương Chí Quân giận dữ nói: "Nếu ông chủ nhà họ Phùng biết chuyện này, các người biết hậu quả là gì không?"
Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nói: "Ông chủ có lệnh, nhà họ Dương xúc phạm người đứng đầu tỉnh Giang Bình, đáng tội chết! Thấy người nhà họ Dương ở Châu Thành đều phải giết chết không tha!"
Phùng Toàn vội vàng cam đoan, hai mắt rét lạnh nhìn Phùng Kế Tông và Dương Liễu đang run như cầy sấy: "Xúc phạm người đứng đầu tỉnh Giang Bình là tội chết!"
"Lôi đi!"
Phùng Toàn lạnh lùng quát.
Mấy gã đàn ông vạm vỡ mà ông ta dẫn theo lập tức xông tới lôi hai người Phùng Kế Tông và Dương Liễu đang xụi lơ trên mặt đất ra khỏi tiệm cơm.
Mọi người có mặt đều khiếp sợ, nhất là câu nói kia của Phùng Toàn.
Ai cũng biết Phùng Kế Tông và Dương Liễu sẽ không qua khỏi đêm nay.
"Chúng ta đi thôi!"
Dương Thanh nhìn Tần Y, dịu dàng nói.
Tần Y giống như con rối bước lẽo đẽo theo anh rời đi.
"Tạm biệt cậu Thanh!"
“Tạm biệt cậu Thanh!"
...
Phùng Toàn dẫn theo người nhà họ Phùng chào tạm biệt Dương Thanh.
Tiếng hô vang dội như sóng biển, càn quét khắp phố ẩm thực.
Đến khi lên xe, Tần Y mới lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, trầm giọng nói: "Anh rể, rốt cuộc trong hội giao lưu ở khách sạn Trung Châu hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"
Cô ta biết, người nhà họ Phùng cung kính như vậy chắc chắn là vì trong buổi giao lưu đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Dương Thành khẽ cười, dịu dàng nhìn cô gái bên cạnh: "Dù có xảy ra chuyện gì anh cũng vẫn là anh trai của em, không phải sao?"
Tần Y nghe vậy, không khỏi hốt hoảng.
Sau một hồi sững sờ, vẻ uể oải trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia đột nhiên biến mất. Cô ta nở nụ cười rạng rỡ nói: "Đúng vậy, cho dù thế nào em cũng chỉ cần biết anh là anh trai của em là đủ rồi!"
Khóe miệng Dương Thanh hơi nhếch lên, lái xe đưa Tần Y rời khỏi tỉnh lỵ.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Phùng ở thành phố Kim Hà.
Trong một căn biệt thự độc lập của trang viên sang trọng ở ngoại ô phía Đông, một ông già đang ngồi trên chiếc ghế sofa gỗ đặc cao cấp. Lão ta chính là ông chủ nhà họ Dương đã bị hủy diệt ở Châu Thành, Dương Hướng Minh.
Trước mặt Dương Hướng Minh có một người đang đứng.
"Chắc giờ này hội giao lưu đã kết thúc rồi bố nhỉ?"
Người đàn ông trung niên chờ mong nói.
Dương Hướng Minh nhìn đồng hồ: "Chắc là kết thúc rồi!"
"Lần này nhà họ Phùng đã giao lại quyền tổ chức hội giao lưu cho nhà họ Mạnh, chắc chắn bọn họ sẽ được nhà họ Mạnh hết lòng nâng đỡ".
"Có lẽ chẳng bao lâu nữa nhà họ Phùng sẽ gia nhập tỉnh lỵ. Nói không chừng vài năm sau trong số các gia tộc hàng đầu tỉnh lỵ sẽ có thêm một nhà họ Phùng!"
Người đàn ông trung niên phấn khích nói.
Ông ta tên là Dương Chí Quân, con trai cả của Dương Hướng Minh, cũng là bố của Dương Uy và Dương Liễu.
Dương Hướng Minh cũng rất vui mừng, cười nói: "Không sai! Chắc chắn nhà họ Phùng sẽ được gia nhập tỉnh lỵ, đến lúc đó nhà họ Dương chúng ta cũng có cơ hội trở thành nhà họ Phùng tiếp theo ở thành phố Kim Hà".
"Đúng đấy ạ! Không ngờ nhà họ Dương chúng ta bị diệt ở Châu Thành nhưng vẫn có mùa xuân thứ hai ở thành phố Kim Hà", Dương Chí Quân cười đáp.
Trong mắt Dương Hướng Minh lóe lên sát khí mãnh liệt. Lão ta híp mắt nói: "Ngày nhà họ Dương chúng ta khôi phục cũng chính là ngày tàn của thằng ranh con kia!"
Mỗi lần nhớ lại nhà họ Dương bị một gã trai hai mươi mấy tuổi tiêu diệt, Dương Hướng Minh đều không kìm được lửa giận.
Nhà họ Dương do một tay lão ta gây dựng nên mới huy hoàng như vậy. Thế nhưng tất cả lại bị Dương Thanh phá hủy.
Dương Chí Quân cũng nghiến răng nói: "Từ giờ đến cuối đời Dương Uy đều phải sống trên giường bệnh. Một ngày nào đó con sẽ để Dương Uy tự tay giết chết thằng nhãi kia!"
"Chắc Dương Liễu cũng đi theo đến tỉnh lỵ rồi chứ?", Dương Hướng Minh bỗng hỏi.
Dương Chí Quân gật đầu, nhớ tới con gái liền khoái chí nói: "Bây giờ Dương Liễu cũng rất xuất sắc, không ngừng tạo quan hệ với những người trẻ tuổi ở thành phố Kim Hà vì gia tộc".
"Lần này, con bé đi theo Phùng Kế Tông, một người tài ba trong đám con cháu dòng phụ của nhà họ Phùng đến tỉnh lỵ tham gia một hội giao lưu cấp thấp hơn".
"Tốt, ngày nhà họ Dương chúng ta khôi phục hưng thịnh, Dương Liễu sẽ là người lập công lớn nhất. Người khác có gì con bé cũng sẽ có cái đó!", Dương Hướng Minh cười lớn nói.
"Ầm!"
Trong lúc bọn họ đang tán gẫu về tương lai tươi đẹp, cửa biệt thự đột nhiên bị đạp mở.
Bảy tám người đàn ông vạm vỡ xông thẳng vào.
"Các người là ai?"
Dương Chí Quân và Dương Hướng Minh nổi giận quát.
"Các người biết đây là nhà của ai không? Các người dám xông vào đây làm loạn sao?"
Dương Chí Quân giận dữ nói: "Nếu ông chủ nhà họ Phùng biết chuyện này, các người biết hậu quả là gì không?"
Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nói: "Ông chủ có lệnh, nhà họ Dương xúc phạm người đứng đầu tỉnh Giang Bình, đáng tội chết! Thấy người nhà họ Dương ở Châu Thành đều phải giết chết không tha!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro