Tạo em bé
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Nghe thấy ông Tề thừa nhận mình thua Dương Thanh, Lục Nguyên Thông mới lấy lại tinh thần, hồ hởi nói: "Tốt! Tốt! Tốt!"
Vì quá kích động nên cả người lão đều run lên.
Nhiều năm về trước, nhà họ Lục mới là gia tộc mạnh nhất Ninh Châu, đến cả nhà họ Lý cũng không phải đối thủ của họ.
Nhưng từ khi Lục Nguyên Thông tiếp nhận vị trí chủ gia tộc, nhà họ Lục càng ngày càng suy sút, những cấp dưới trung thành thì phản bội hoặc bỏ đi.
Người bằng lòng ở lại hiện giờ chỉ còn lại một mình ông Tề.
Chính vì vậy mà Lục Nguyên Thông rất kính trọng ông ta.
"Chủ gia tộc, tôi xin lỗi!"
Ông Tề áy náy đi đến trước mặt lão, hơi cúi người xuống.
Lục Nguyên Thông vội vàng lắc đầu: "Ông nặng lời quá, chỉ là một trận so tài thôi, đừng bận tâm về nó".
Sau khi an ủi ông Tề, lão lại gần Dương Thanh, vui mừng nói: "Cậu nhỏ, sau này cứ ở lại nhà họ Lục đi, tôi nhất định không bạc đãi cậu đâu".
Lục Xuyên cũng nhanh chóng thể hiện lập trường: "Sau này cần tôi giúp gì thì cậu nhỏ cứ nói nhé".
Nét mặt của Dương Thanh vẫn không đổi khi thấy thái độ của hai bố con trở nên nhiệt tình, nhưng dù sao họ cũng là bố và ông nội của Lục Tinh Tuyết nên anh lễ phép đáp: "Vâng, cháu cảm ơn bác trai và ông chủ Lục ạ".
"Ông thấy cháu cũng ngang tuổi Tinh Tuyết, gọi ông chủ Lục thì xa lạ quá, từ giờ cháu cứ gọi là ông nội như Tinh Tuyết đi".
Lục Nguyên Thông mau chóng sửa xưng hô.
Lục Xuyên nghe thấy lời này của lão thì giật mình, nhìn Dương Thanh rồi lại nhìn Lục Tinh Tuyết, bỗng dưng thấy xứng đôi thế nào.
Nhà họ Lục hiếm con trai, nếu hai người có thể kết hôn thì rất có lợi cho gia tộc.
Rõ ràng Lục Nguyên Thông cũng có suy nghĩ đó.
Mục Thiên Thiên đang đứng cạnh Lục Tinh Tuyết cũng ngẩn ra, đây còn là chủ nhà họ Lục và chủ gia tộc tương lai mà họ biết ư?
"Thôi, bọn ông không quấy rầy chuyện của mấy đứa, sống với nhau thật vui nhé".
Lục Nguyên Thông vội vàng kéo Lục Xuyên rời khỏi đây.
Sau khi họ đi, biệt thự trở về với sự yên tĩnh thường ngày.
"Chị à, trước khi đi ông bảo hai người sống với nhau thật vui, có phải là ẩn ý hai người nên hẹn hò rồi không?"
Mục Thiên Thiên chợt hỏi.
"Ơ..."
Lục Tinh Tuyết sững sờ một lát rồi mặt đỏ như gấc, giận dỗi nói: "Thiên Thiên, em lại nói linh tinh rồi, chị không cho em đi mua sắm nữa đâu".
"Kìa chị, em có nói linh tinh đâu, ý ông là thế mà!"
Mục Thiên Thiên ấm ức đáp, chợt đảo mắt một vòng, nhìn Dương Thanh hỏi: "Anh này, tôi hỏi anh trả lời nhé, chỉ cần nói phải hay không phải là được".
Dương Thanh không rõ cô ta định làm gì, gật đầu: "Được!"
"Chị Tinh Tuyết đẹp lắm đúng không?"
Anh gật đầu ngay: "Đúng!"
"Chị Tinh Tuyết cũng tốt bụng lắm đúng không?", Mục Thiên Thiên lại hỏi.
Dương Thanh vẫn gật đầu: "Đúng!"
"Anh cũng thích chị ấy đúng không?", cô ta chợt nói thật nhanh.
"Đúng!"
Dương Thanh đáp lại theo phản xạ.
"Chị ơi, chị nghe thấy chưa? Anh ấy nói thích chị kìa!"
Mục Thiên Thiên mừng rỡ kéo tay Lục Tinh Tuyết, hào hứng reo lên: "Anh ấy lợi hại như vậy, hai người mà kết hôn thì không ai dám bắt nạt chị đâu".
"Lý Tấn Lý Tần gì đó chỉ là một hạt bụi so với anh ấy thôi!"
"Quyết định như vậy đi, hôm nào em sẽ nói ông Lục tổ chức lễ kết hôn cho hai người!" .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
"Giờ chọn ngày lành, vào lễ Thất Tịch năm nay nhá".
"Tính ra thì hình như còn một tháng nữa thôi, hơi gấp nhưng mà không sao, hai người tâm đầu ý hợp thì gì cũng chơi tất".
Mục Thiên Thiên nói nguyên một tràng, không cho Dương Thanh và Lục Tinh Tuyết cơ hội lên tiếng.
"Thiên Thiên, em nói gì vậy hả?"
Lục Tinh Tuyết lúng túng, khuôn mặt tuyệt đẹp ửng hồng, thở hổn hển nói: "Chị và anh ấy mới biết nhau có một tuần, làm gì tới mức nói chuyện cưới hỏi chứ?"
Nhưng bản thân cô ta không chú ý đến việc mình lấy lý do là hai người vẫn chưa tiến xa đến mức nói chuyện cưới xin chứ không phải nguyên nhân nào khác.
"Có sao đâu! Anh ấy vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ, một người đàn ông hoàn hảo thế này không phải vừa khớp với đối tượng kết hôn lý tưởng của chị sao?"
Mục Thiên Thiên hí hửng cười: "Hơn nữa còn hơn một tháng mới đến ngày kết hôn mà, hai người có thể vun đắp tình cảm trong thời gian này đó!"
"Được hơn nữa thì tạo em bé cho em chơi cùng luôn!"
Cô ta nở nụ cười ám muội.
Vì quá kích động nên cả người lão đều run lên.
Nhiều năm về trước, nhà họ Lục mới là gia tộc mạnh nhất Ninh Châu, đến cả nhà họ Lý cũng không phải đối thủ của họ.
Nhưng từ khi Lục Nguyên Thông tiếp nhận vị trí chủ gia tộc, nhà họ Lục càng ngày càng suy sút, những cấp dưới trung thành thì phản bội hoặc bỏ đi.
Người bằng lòng ở lại hiện giờ chỉ còn lại một mình ông Tề.
Chính vì vậy mà Lục Nguyên Thông rất kính trọng ông ta.
"Chủ gia tộc, tôi xin lỗi!"
Ông Tề áy náy đi đến trước mặt lão, hơi cúi người xuống.
Lục Nguyên Thông vội vàng lắc đầu: "Ông nặng lời quá, chỉ là một trận so tài thôi, đừng bận tâm về nó".
Sau khi an ủi ông Tề, lão lại gần Dương Thanh, vui mừng nói: "Cậu nhỏ, sau này cứ ở lại nhà họ Lục đi, tôi nhất định không bạc đãi cậu đâu".
Lục Xuyên cũng nhanh chóng thể hiện lập trường: "Sau này cần tôi giúp gì thì cậu nhỏ cứ nói nhé".
Nét mặt của Dương Thanh vẫn không đổi khi thấy thái độ của hai bố con trở nên nhiệt tình, nhưng dù sao họ cũng là bố và ông nội của Lục Tinh Tuyết nên anh lễ phép đáp: "Vâng, cháu cảm ơn bác trai và ông chủ Lục ạ".
"Ông thấy cháu cũng ngang tuổi Tinh Tuyết, gọi ông chủ Lục thì xa lạ quá, từ giờ cháu cứ gọi là ông nội như Tinh Tuyết đi".
Lục Nguyên Thông mau chóng sửa xưng hô.
Lục Xuyên nghe thấy lời này của lão thì giật mình, nhìn Dương Thanh rồi lại nhìn Lục Tinh Tuyết, bỗng dưng thấy xứng đôi thế nào.
Nhà họ Lục hiếm con trai, nếu hai người có thể kết hôn thì rất có lợi cho gia tộc.
Rõ ràng Lục Nguyên Thông cũng có suy nghĩ đó.
Mục Thiên Thiên đang đứng cạnh Lục Tinh Tuyết cũng ngẩn ra, đây còn là chủ nhà họ Lục và chủ gia tộc tương lai mà họ biết ư?
"Thôi, bọn ông không quấy rầy chuyện của mấy đứa, sống với nhau thật vui nhé".
Lục Nguyên Thông vội vàng kéo Lục Xuyên rời khỏi đây.
Sau khi họ đi, biệt thự trở về với sự yên tĩnh thường ngày.
"Chị à, trước khi đi ông bảo hai người sống với nhau thật vui, có phải là ẩn ý hai người nên hẹn hò rồi không?"
Mục Thiên Thiên chợt hỏi.
"Ơ..."
Lục Tinh Tuyết sững sờ một lát rồi mặt đỏ như gấc, giận dỗi nói: "Thiên Thiên, em lại nói linh tinh rồi, chị không cho em đi mua sắm nữa đâu".
"Kìa chị, em có nói linh tinh đâu, ý ông là thế mà!"
Mục Thiên Thiên ấm ức đáp, chợt đảo mắt một vòng, nhìn Dương Thanh hỏi: "Anh này, tôi hỏi anh trả lời nhé, chỉ cần nói phải hay không phải là được".
Dương Thanh không rõ cô ta định làm gì, gật đầu: "Được!"
"Chị Tinh Tuyết đẹp lắm đúng không?"
Anh gật đầu ngay: "Đúng!"
"Chị Tinh Tuyết cũng tốt bụng lắm đúng không?", Mục Thiên Thiên lại hỏi.
Dương Thanh vẫn gật đầu: "Đúng!"
"Anh cũng thích chị ấy đúng không?", cô ta chợt nói thật nhanh.
"Đúng!"
Dương Thanh đáp lại theo phản xạ.
"Chị ơi, chị nghe thấy chưa? Anh ấy nói thích chị kìa!"
Mục Thiên Thiên mừng rỡ kéo tay Lục Tinh Tuyết, hào hứng reo lên: "Anh ấy lợi hại như vậy, hai người mà kết hôn thì không ai dám bắt nạt chị đâu".
"Lý Tấn Lý Tần gì đó chỉ là một hạt bụi so với anh ấy thôi!"
"Quyết định như vậy đi, hôm nào em sẽ nói ông Lục tổ chức lễ kết hôn cho hai người!" .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
"Giờ chọn ngày lành, vào lễ Thất Tịch năm nay nhá".
"Tính ra thì hình như còn một tháng nữa thôi, hơi gấp nhưng mà không sao, hai người tâm đầu ý hợp thì gì cũng chơi tất".
Mục Thiên Thiên nói nguyên một tràng, không cho Dương Thanh và Lục Tinh Tuyết cơ hội lên tiếng.
"Thiên Thiên, em nói gì vậy hả?"
Lục Tinh Tuyết lúng túng, khuôn mặt tuyệt đẹp ửng hồng, thở hổn hển nói: "Chị và anh ấy mới biết nhau có một tuần, làm gì tới mức nói chuyện cưới hỏi chứ?"
Nhưng bản thân cô ta không chú ý đến việc mình lấy lý do là hai người vẫn chưa tiến xa đến mức nói chuyện cưới xin chứ không phải nguyên nhân nào khác.
"Có sao đâu! Anh ấy vừa đẹp trai lại vừa mạnh mẽ, một người đàn ông hoàn hảo thế này không phải vừa khớp với đối tượng kết hôn lý tưởng của chị sao?"
Mục Thiên Thiên hí hửng cười: "Hơn nữa còn hơn một tháng mới đến ngày kết hôn mà, hai người có thể vun đắp tình cảm trong thời gian này đó!"
"Được hơn nữa thì tạo em bé cho em chơi cùng luôn!"
Cô ta nở nụ cười ám muội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro