Tôi chờ ông lâu rồi
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Trương Quỳnh cười lạnh khi thấy Lục Nguyên Thông hoảng sợ: "Hổ không ra uy thì các người thật sự xem thành con mèo bệnh à?"
"Chỉ một nhà họ Lục nhỏ nhoi cũng dám uy hiếp nhà họ Trương sao?"
Lục Nguyên Thông tái mặt. Cũng chỉ có gia tộc cùng cấp với bốn Vương tộc lớn ở Chiêu Châu mới có thể có tới hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Bây giờ, hai người này xuất hiện ở nhà họ Trương, có thể tưởng tượng được nhà bọn họ lợi hại thế nào.
Cho đến giờ phút này, Lục Nguyên Thông mới ý thức được nhà họ Lục ở trước mặt nhà họ Trương cũng chẳng là gì cả.
"Ông chủ Trương, xin lỗi!"
Lục Nguyên Thông cúi đầu nói với vẻ không cam lòng.
Lão biết bây giờ mình giải thích gì cũng chỉ là vô nghĩa, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhà họ Lục không hề có phần thắng nào.
Có lẽ xin lỗi còn có thể có chút hy vọng mong manh.
Trương Quỳnh cười giễu cợt: "Lục Nguyên Thông, không phải vừa rồi ông còn rất kiêu căng, muốn tôi có tới mà không thể về à? Sao bây giờ lại biết sợ rồi?"
Lưng Lục Nguyên Thông còng xuống như lập tức già đi mười mấy tuổi.
Lục Xuyên đứng bên cạnh lão cũng lộ ra sắc mặt khó coi. Ông ta nhìn bố mình cúi đầu xin lỗi, hai mắt đỏ hoe và siết chặt hai nắm tay.
Mỗi người nhà họ đều cảm giác như ngày tàn sắp đến, trên mặt chỉ thấy sự tuyệt vọng.
"Ông chủ Trương, lúc trước tôi đã đắc tội nhiều, vẫn mong ông rộng lượng bỏ qua, cho nhà họ Lục một cơ hội sống”.
Lục Nguyên Thông với đôi mắt đỏ hoe chợt ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người nhà họ Lục, cuối cùng nói với Trương Quỳnh: "Ông chủ Trương muốn chém muốn giết tùy ông! Nhưng tôi cầu xin ông hãy tha cho nhà họ Lục”.
"Tôi là chủ nhà họ Lục, mọi quyết định đều do tôi đưa ra, có gì ông cứ việc nhằm vào tôi”.
Lão biết rõ Trương Quỳnh không thể tha cho mình.
"Bố!"
Lục Xuyên quá kích động, mắt đỏ hoe kêu lên một tiếng.
Lúc này, cơ thể già nua chắn trước mặt Lục Xuyên hơi còng xuống, làm ông ta thấy vô cùng chua xót.
Bây giờ, lão vì gia tộc mà một mình gánh lấy tất cả.
"Hừ!"
Trương Quỳnh lạnh lùng nói: "Tôi giữ lại nhà họ Lục, chờ sau này nhà họ Lục trưởng thành lại tới tìm nhà họ Trương chúng tôi báo thù à?"
Lão ta vừa nói dứt lời đã vung tay lên, tàn nhẫn nói: "Giết… không chừa một tên!"
Lời này vừa nói ra, người nhà họ Lục đều tuyệt vọng. Với đội hình như vậy, đừng nói là nhà họ Lục, cho dù là gia tộc quyền thế nhất Yến Đô cũng không có cách nào chống đỡ?
"Tôi xem ai dám?"
Trong lúc chỉ mành treo chuông này, một tiếng hét lớn chợt vang lên.
Chỉ thấy một đoàn xe hơi sang trọng xuất hiện, trong mỗi chiếc xe đều có mấy cao thủ bước ra.
Người vừa hét lớn là lão già bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng dẫn đầu.
"Lý Sơn!"
Trương Quỳnh nhìn về phía Lý Sơn, hai mắt hơi nheo lại.
Lục Nguyên Thông vốn đang tuyệt vọng, sau khi nhìn thấy Lý Sơn xuất hiện thì đôi mắt chợt sáng lên như nhìn thấy hi vọng.
Bây giờ chỉ có nhà họ Lý mới có hi vọng chống đỡ được cơn thịnh nộ của nhà họ Trương.
Nhưng nghĩ đến hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong do Trương Quỳnh dẫn đến, Lục Nguyên Thông lại tuyệt vọng.
Rõ ràng Lý Sơn mới vừa tới đây nên không biết chuyện nhà họ Trương xuất hiện hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
"Tôi chờ ông rất lâu rồi!"
Trương Quỳnh cười híp mắt, nhìn về phía Lý Sơn nói.
Lý Sơn khẽ nhíu mày. Hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi theo hai bên lão ta, phía sau còn có hơn mười cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ và trung kỳ.
"Trương Quỳnh, ông kiêu ngạo quá nhỉ? Không ngờ ông lại muốn tiêu diệt nhà họ Lục đấy”.
Lý Sơn lạnh lùng nói: "Nhà họ Lục là bạn của nhà họ Lý chúng tôi, ông muốn động vào bọn họ thì phải bước qua nhà họ Lý chúng tôi trước”.
Sở dĩ lão ta muốn dẫn theo cao thủ hàng đầu trong gia tộc tới nhà họ Lục là vì cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của nhà họ Lục.
"Chỉ một nhà họ Lục nhỏ nhoi cũng dám uy hiếp nhà họ Trương sao?"
Lục Nguyên Thông tái mặt. Cũng chỉ có gia tộc cùng cấp với bốn Vương tộc lớn ở Chiêu Châu mới có thể có tới hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Bây giờ, hai người này xuất hiện ở nhà họ Trương, có thể tưởng tượng được nhà bọn họ lợi hại thế nào.
Cho đến giờ phút này, Lục Nguyên Thông mới ý thức được nhà họ Lục ở trước mặt nhà họ Trương cũng chẳng là gì cả.
"Ông chủ Trương, xin lỗi!"
Lục Nguyên Thông cúi đầu nói với vẻ không cam lòng.
Lão biết bây giờ mình giải thích gì cũng chỉ là vô nghĩa, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhà họ Lục không hề có phần thắng nào.
Có lẽ xin lỗi còn có thể có chút hy vọng mong manh.
Trương Quỳnh cười giễu cợt: "Lục Nguyên Thông, không phải vừa rồi ông còn rất kiêu căng, muốn tôi có tới mà không thể về à? Sao bây giờ lại biết sợ rồi?"
Lưng Lục Nguyên Thông còng xuống như lập tức già đi mười mấy tuổi.
Lục Xuyên đứng bên cạnh lão cũng lộ ra sắc mặt khó coi. Ông ta nhìn bố mình cúi đầu xin lỗi, hai mắt đỏ hoe và siết chặt hai nắm tay.
Mỗi người nhà họ đều cảm giác như ngày tàn sắp đến, trên mặt chỉ thấy sự tuyệt vọng.
"Ông chủ Trương, lúc trước tôi đã đắc tội nhiều, vẫn mong ông rộng lượng bỏ qua, cho nhà họ Lục một cơ hội sống”.
Lục Nguyên Thông với đôi mắt đỏ hoe chợt ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người nhà họ Lục, cuối cùng nói với Trương Quỳnh: "Ông chủ Trương muốn chém muốn giết tùy ông! Nhưng tôi cầu xin ông hãy tha cho nhà họ Lục”.
"Tôi là chủ nhà họ Lục, mọi quyết định đều do tôi đưa ra, có gì ông cứ việc nhằm vào tôi”.
Lão biết rõ Trương Quỳnh không thể tha cho mình.
"Bố!"
Lục Xuyên quá kích động, mắt đỏ hoe kêu lên một tiếng.
Lúc này, cơ thể già nua chắn trước mặt Lục Xuyên hơi còng xuống, làm ông ta thấy vô cùng chua xót.
Bây giờ, lão vì gia tộc mà một mình gánh lấy tất cả.
"Hừ!"
Trương Quỳnh lạnh lùng nói: "Tôi giữ lại nhà họ Lục, chờ sau này nhà họ Lục trưởng thành lại tới tìm nhà họ Trương chúng tôi báo thù à?"
Lão ta vừa nói dứt lời đã vung tay lên, tàn nhẫn nói: "Giết… không chừa một tên!"
Lời này vừa nói ra, người nhà họ Lục đều tuyệt vọng. Với đội hình như vậy, đừng nói là nhà họ Lục, cho dù là gia tộc quyền thế nhất Yến Đô cũng không có cách nào chống đỡ?
"Tôi xem ai dám?"
Trong lúc chỉ mành treo chuông này, một tiếng hét lớn chợt vang lên.
Chỉ thấy một đoàn xe hơi sang trọng xuất hiện, trong mỗi chiếc xe đều có mấy cao thủ bước ra.
Người vừa hét lớn là lão già bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng dẫn đầu.
"Lý Sơn!"
Trương Quỳnh nhìn về phía Lý Sơn, hai mắt hơi nheo lại.
Lục Nguyên Thông vốn đang tuyệt vọng, sau khi nhìn thấy Lý Sơn xuất hiện thì đôi mắt chợt sáng lên như nhìn thấy hi vọng.
Bây giờ chỉ có nhà họ Lý mới có hi vọng chống đỡ được cơn thịnh nộ của nhà họ Trương.
Nhưng nghĩ đến hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong do Trương Quỳnh dẫn đến, Lục Nguyên Thông lại tuyệt vọng.
Rõ ràng Lý Sơn mới vừa tới đây nên không biết chuyện nhà họ Trương xuất hiện hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
"Tôi chờ ông rất lâu rồi!"
Trương Quỳnh cười híp mắt, nhìn về phía Lý Sơn nói.
Lý Sơn khẽ nhíu mày. Hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi theo hai bên lão ta, phía sau còn có hơn mười cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ và trung kỳ.
"Trương Quỳnh, ông kiêu ngạo quá nhỉ? Không ngờ ông lại muốn tiêu diệt nhà họ Lục đấy”.
Lý Sơn lạnh lùng nói: "Nhà họ Lục là bạn của nhà họ Lý chúng tôi, ông muốn động vào bọn họ thì phải bước qua nhà họ Lý chúng tôi trước”.
Sở dĩ lão ta muốn dẫn theo cao thủ hàng đầu trong gia tộc tới nhà họ Lục là vì cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong của nhà họ Lục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro