Vương Cảnh đỉnh phong
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Tần Đại Dũng đã nghĩ cách ứng phó từ trước, nói mọi chuyện đều do lỗi của mình.
Khó khăn lắm mới lừa được Tần Y, Tần Thanh Tâm lại tới. Trông thấy tình trạng thê thảm của Tần Đại Dũng, cô cũng bật khóc nức nở.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Không phải đã giải quyết xong hết rồi sao? Chỉ có vài vết thương ngoài da thôi, so với những vết thương của Dương Thanh trên chiến trường có đáng là gì chứ?”
Tần Đại Dũng lại lôi Dương Thanh ra làm lá chắn, hai cô gái mới dần bình tĩnh lại.
“Bố ở bệnh viện ăn uống đầy đủ còn có người chăm sóc. Các con đều có công việc của mình, đừng tới đây nữa. Các con tới còn ảnh hưởng bố nghỉ ngơi”.
Tần Đại Dũng lại nói.
“Nhưng mà…”
Tần Y đang định lên tiếng lại bị Tần Đại Dũng nói chen ngang: “Nhưng nhị cái gì?
“Các con cũng không phải bác sĩ, ở lại có chữa bệnh cho bố được không?”
“Bố vốn đang rảnh rỗi, bây giờ nằm viện không chăm được Tiêu Tiêu đã áy náy lắm rồi. Nếu còn chậm trễ thời gian của các con, bố thà chết đi cho xong”.
“Hiện giờ các con đều rất quan trọng với tập đoàn Nhạn Thanh, vẫn còn nhiều nhân viên cần các con nuôi. Nếu các con vì việc riêng mà làm chậm trễ sự phát triển của tập đoàn Nhạn Thanh, các con có xứng đáng với nhân viên của tập đoàn, xứng đáng với Dương Thanh không?”
Tần Đại Dũng tỏ vẻ tức giận nói.
Hai chị em Tần Thanh Tâm và Tần Y liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều không yên tâm, nhưng cũng biết Tần Đại Dũng nói có lý.
“Thế này đi, mấy ngày này con ở lại chăm sóc cho bố. Đợi đến khi bố cử động thuận tiện rồi, con sẽ làm việc của mình sau”.
Dương Thanh cười nói.
“Không được!”
Nào ngờ đến cả Dương Thanh cũng bị từ chối: “Các con mau đi đi, còn ở đây nữa sẽ làm phiền bố nghỉ ngơi đấy”.
Thái độ của Tần Đại Dũng cực kỳ kiên định, khiến hai cô gái cảm thấy khó xử. Cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được ông ấy, mấy người bọn họ chỉ có thể rời đi.
Mãi đến khi đám người Dương Thanh đều rời khỏi, phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại. Trong mắt Tần Đại Dũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Chuyện hôm nay ở hầm trú ẩn dưới lòng đất của nhà họ Tôn khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.
Khi ông ấy còn rất nhỏ, trong đầu đã in sâu một vài hình ảnh, tất cả đều là ở một gia tộc lớn.
Còn có một người đàn ông trung niên lạnh lùng nói ông ấy là tương lai của nhà họ Tần, cũng là một phần trong kế hoạch hạt giống của bọn họ. Nếu một ngày gia tộc cần, ông ấy nhất định phải trở về.
Ông ấy không biết thân phận của người đó là ai, nhưng vẫn biết người đó chính là bố mình.
Ông ấy vẫn cứ nghĩ những hình ảnh này đều ở trong giấc mơ.
Đến tận hôm nay, khi bị Tần Xương bắt cóc tới hầm trú ẩn dưới lòng đất của nhà họ Tôn, Tần Xương nói ông ấy là một phần trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần ở Vương thành Tào, ông ấy mới ý thức được những hình ảnh đó đều không phải giấc mơ.
Thì ra tất cả đều là sự thật.
“Rốt cuộc nhà họ Tần là một gia tộc như thế nào?”
Tần Đại Dũng bỗng thì thào, ánh mắt phức tạp.
Có lẽ là vì hình ảnh trong đầu quá khắc sâu nên khi Tần Xương nói cho ông ấy biết mọi chuyện, ông ấy không hề có tâm lý cự tuyệt với nhà họ Tần, ngược lại còn có xúc động muốn về thăm nhà.
Không chỉ vậy, ông ấy còn muốn gặp người đàn ông trung niên trong mơ kia.
Cùng lúc đó trong một tòa nhà cổ xưa của nhà họ Tần ở Vương thành Tào xa xôi.
Một lão già mặc trang phục truyền thống đang ngồi trên ghế bành, trước mặt có một chiếc đàn cổ.
“Tinh!”
Lão ta nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, một khúc nhạc tràn ngập tang thương lập tức vang lên.
Ở ngoài cửa có một lão già lưng hơi còng đứng sừng sững như đang chờ đợi.
“Tinh!”
Sau nốt nhạc cuối cùng bỗng vang lên một tiếng động, thì ra là dây đàn bị đứt.
Lão già mặc trang phục truyền thống cau mày nhìn ra cửa: “Vào đi!”
“Ông chủ!”
Lão già còng lưng bước vào, trầm giọng nói: “Tần Xương chết rồi!”
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng khí thế khủng bố toát ra từ trên người lão già mặc trang phục truyền thống. Chiếc đàn cổ dưới tay lão ta thoắt cái bị gãy thành hai nửa.
Lão già vốn đã còng lưng lại càng khom người xuống, dường như chỉ có cách này mới có thể đứng vững.
“Con tôi chết rồi sao?”
Lão già mặc trang phục truyền thống nổi giận, nghiến răng nói: “Chỉ một Yến Đô nhỏ nhoi còn ai có thể giết được nó?”
Lão già mặc trang phục truyền thống chính là Tần Như Phong, chủ nhà họ Tần ở Vương thành Tào.
Đột nhiên biết tin đứa con trai mình xem trọng nhất bỏ mạng nơi xứ người, lão ta cực kỳ tức giận.
“Dương Thanh của Yến Đô!”
Lão già còng lưng trầm giọng nói: “Người sắp xưng Vương ở Yến Đô trong lời đồn chính là cậu ta!”
“Theo tin tức của Vương tộc họ Tào, Tần Xương liên thủ với ba sát thủ Hồng Trần đối phó Dương Thanh, kết quả đều bị một mình cậu ta giết sạch!”
Lão già còng lưng là quản gia của Tần Như Phong, rất được lão ta coi trọng.
Nghe quản gia nói thế, sắc mặt Tần Như Phong tối sầm lại. Mặc dù nổi giận nhưng lão ta cũng không vì vậy mà mất đi lý trí.
Tần Xương là con trai lão ta, lão ta biết rõ thực lực của Tần Xương mạnh bao nhiêu.
Lão ta cũng từng nghe nói tới Hồng Trần, là một tổ chức sát thủ hàng đầu ở nước ngoài.
Vậy mà ba sát thủ Hồng Trần phái tới đều bị một mình Dương Thanh giết hại sao?
Tần Xương vốn là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, nói đúng hơn đã bước nửa bước vào Vương Cảnh hậu kỳ. Cách đây không lâu ông ta vừa mới đánh bại một sát thủ Vương Cảnh hậu kỳ đột nhập vào nhà họ Tần.
Thế nhưng cuối cùng Tần Xương vẫn bị giết, lại còn là bị giết cùng với ba sát thủ của Hồng Trần.
Lão ta không thể không hoài nghi, Dương Thanh mà quản gia nhắc tới ít nhất cũng phải có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Vương Cảnh đỉnh phong.
Một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong hoàn toàn không phải đối thủ nhà họ Tần có thể chống lại.
Đúng lúc này, một người giúp việc đi vào đưa một tập tài liệu cho quản gia.
Sau khi quản gia xem tài liệu, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Ông chủ, đây là tư liệu về Dương Thanh do Vương tộc họ Tào gửi tới”.
Quản gia vội vàng tiến lên đưa tài liệu cho Tần Như Phong bằng hai tay.
“Một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ chưa tới ba mươi tuổi, đúng là một thiên tài võ thuật!”
Khi Tần Như Phong đọc xong tài liệu cũng không nén nổi kinh hãi.
Tin tức trong tài liệu rất đầy đủ, bao gồm toàn bộ những chuyện Dương Thanh đã trải qua ở Yến Đô.
Nhưng lão ta chỉ chú ý tới thực lực của anh.
“Ông chủ, thực lực của người này quá mạnh, liệu có phải người của gia tộc Cổ Võ hay không?”
Quản gia lo lắng hỏi.
Tần Như Phong không trả lời, chỉ lạnh giọng nói: “Tôi không cần biết cậu ta là ai. Dám giết con tôi thì nhất định phải đền mạng!”
“Thông báo Vũ Liệt lập tức lên đường tới Yến Đô. Tôi muốn lấy đầu của Dương Thanh!”
Nghe vậy, quản gia giật mình kinh hãi. Vũ Liệt là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Tần, cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ. Nghe nói Vũ Liệt đã bước nửa bước vào Vương Cảnh đỉnh phong.
Dù là Tần Như Phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của Vũ Liệt.
Bởi vì Tần Như Phong đã cứu mạng Vũ Liệt nên bao nhiêu năm nay, Vũ Liệt vẫn luôn làm việc cho lão ta.
Suốt những năm qua, Vũ Liệt đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho Tần Như Phong
“Nếu Vũ Liệt rời đi, ông phải làm sao bây giờ?”
Quản gia lo âu hỏi.
Nhờ có Vũ Liệt, vô số kẻ địch của nhà họ Tần đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một khi Vũ Liệt rời khỏi nhà họ Tần, không ai có thể cam đoan sẽ không có kẻ địch giết vào nhà họ Tần.
“Ầm!”
Quản gia vừa nói hết câu, một luồng khí thế khủng bố tỏa ra từ trên người Tần Như Phong.
“Choang choang choang!”
Toàn bộ đồ dùng bằng thủy tinh trong phòng đều vỡ nát.
Quản gia trợn tròn mắt khiếp sợ, run rẩy hỏi: “Ông chủ, ông đã đột phá Vương Cảnh đỉnh phong rồi sao?”
Không chỉ kinh ngạc mà còn kích động.
Tần Như Phong thu lại khí thế, hờ hững nói: “Dù Vũ Liệt không có ở đây, tôi xem ai dám xông vào nhà họ Tần?”
Mặc dù lão ta không trả lời quản gia mình đã đột phá hay chưa nhưng đã thể hiện thực lực đạt tới Vương Cảnh đỉnh phong.
“Vâng, tôi sẽ báo cho Vũ Liệt tới Yến Đô giết người ngay!”
Quản gia vội vàng nói rồi quay người rời đi.
Người đứng đầu mỗi Vương tộc của Chiêu Châu đều có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong. Bây giờ Tần Như Phong cũng đạt tới cảnh giới này.
Cho dù là Vương tộc muốn động vào nhà họ Tần cũng phải cân nhắc liệu có chịu nổi lửa giận của Tần Như Phong hay không.
Khó khăn lắm mới lừa được Tần Y, Tần Thanh Tâm lại tới. Trông thấy tình trạng thê thảm của Tần Đại Dũng, cô cũng bật khóc nức nở.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Không phải đã giải quyết xong hết rồi sao? Chỉ có vài vết thương ngoài da thôi, so với những vết thương của Dương Thanh trên chiến trường có đáng là gì chứ?”
Tần Đại Dũng lại lôi Dương Thanh ra làm lá chắn, hai cô gái mới dần bình tĩnh lại.
“Bố ở bệnh viện ăn uống đầy đủ còn có người chăm sóc. Các con đều có công việc của mình, đừng tới đây nữa. Các con tới còn ảnh hưởng bố nghỉ ngơi”.
Tần Đại Dũng lại nói.
“Nhưng mà…”
Tần Y đang định lên tiếng lại bị Tần Đại Dũng nói chen ngang: “Nhưng nhị cái gì?
“Các con cũng không phải bác sĩ, ở lại có chữa bệnh cho bố được không?”
“Bố vốn đang rảnh rỗi, bây giờ nằm viện không chăm được Tiêu Tiêu đã áy náy lắm rồi. Nếu còn chậm trễ thời gian của các con, bố thà chết đi cho xong”.
“Hiện giờ các con đều rất quan trọng với tập đoàn Nhạn Thanh, vẫn còn nhiều nhân viên cần các con nuôi. Nếu các con vì việc riêng mà làm chậm trễ sự phát triển của tập đoàn Nhạn Thanh, các con có xứng đáng với nhân viên của tập đoàn, xứng đáng với Dương Thanh không?”
Tần Đại Dũng tỏ vẻ tức giận nói.
Hai chị em Tần Thanh Tâm và Tần Y liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều không yên tâm, nhưng cũng biết Tần Đại Dũng nói có lý.
“Thế này đi, mấy ngày này con ở lại chăm sóc cho bố. Đợi đến khi bố cử động thuận tiện rồi, con sẽ làm việc của mình sau”.
Dương Thanh cười nói.
“Không được!”
Nào ngờ đến cả Dương Thanh cũng bị từ chối: “Các con mau đi đi, còn ở đây nữa sẽ làm phiền bố nghỉ ngơi đấy”.
Thái độ của Tần Đại Dũng cực kỳ kiên định, khiến hai cô gái cảm thấy khó xử. Cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được ông ấy, mấy người bọn họ chỉ có thể rời đi.
Mãi đến khi đám người Dương Thanh đều rời khỏi, phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại. Trong mắt Tần Đại Dũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Chuyện hôm nay ở hầm trú ẩn dưới lòng đất của nhà họ Tôn khiến ông ấy cảm thấy áp lực rất lớn.
Khi ông ấy còn rất nhỏ, trong đầu đã in sâu một vài hình ảnh, tất cả đều là ở một gia tộc lớn.
Còn có một người đàn ông trung niên lạnh lùng nói ông ấy là tương lai của nhà họ Tần, cũng là một phần trong kế hoạch hạt giống của bọn họ. Nếu một ngày gia tộc cần, ông ấy nhất định phải trở về.
Ông ấy không biết thân phận của người đó là ai, nhưng vẫn biết người đó chính là bố mình.
Ông ấy vẫn cứ nghĩ những hình ảnh này đều ở trong giấc mơ.
Đến tận hôm nay, khi bị Tần Xương bắt cóc tới hầm trú ẩn dưới lòng đất của nhà họ Tôn, Tần Xương nói ông ấy là một phần trong kế hoạch hạt giống của nhà họ Tần ở Vương thành Tào, ông ấy mới ý thức được những hình ảnh đó đều không phải giấc mơ.
Thì ra tất cả đều là sự thật.
“Rốt cuộc nhà họ Tần là một gia tộc như thế nào?”
Tần Đại Dũng bỗng thì thào, ánh mắt phức tạp.
Có lẽ là vì hình ảnh trong đầu quá khắc sâu nên khi Tần Xương nói cho ông ấy biết mọi chuyện, ông ấy không hề có tâm lý cự tuyệt với nhà họ Tần, ngược lại còn có xúc động muốn về thăm nhà.
Không chỉ vậy, ông ấy còn muốn gặp người đàn ông trung niên trong mơ kia.
Cùng lúc đó trong một tòa nhà cổ xưa của nhà họ Tần ở Vương thành Tào xa xôi.
Một lão già mặc trang phục truyền thống đang ngồi trên ghế bành, trước mặt có một chiếc đàn cổ.
“Tinh!”
Lão ta nhẹ nhàng gảy lên dây đàn, một khúc nhạc tràn ngập tang thương lập tức vang lên.
Ở ngoài cửa có một lão già lưng hơi còng đứng sừng sững như đang chờ đợi.
“Tinh!”
Sau nốt nhạc cuối cùng bỗng vang lên một tiếng động, thì ra là dây đàn bị đứt.
Lão già mặc trang phục truyền thống cau mày nhìn ra cửa: “Vào đi!”
“Ông chủ!”
Lão già còng lưng bước vào, trầm giọng nói: “Tần Xương chết rồi!”
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng khí thế khủng bố toát ra từ trên người lão già mặc trang phục truyền thống. Chiếc đàn cổ dưới tay lão ta thoắt cái bị gãy thành hai nửa.
Lão già vốn đã còng lưng lại càng khom người xuống, dường như chỉ có cách này mới có thể đứng vững.
“Con tôi chết rồi sao?”
Lão già mặc trang phục truyền thống nổi giận, nghiến răng nói: “Chỉ một Yến Đô nhỏ nhoi còn ai có thể giết được nó?”
Lão già mặc trang phục truyền thống chính là Tần Như Phong, chủ nhà họ Tần ở Vương thành Tào.
Đột nhiên biết tin đứa con trai mình xem trọng nhất bỏ mạng nơi xứ người, lão ta cực kỳ tức giận.
“Dương Thanh của Yến Đô!”
Lão già còng lưng trầm giọng nói: “Người sắp xưng Vương ở Yến Đô trong lời đồn chính là cậu ta!”
“Theo tin tức của Vương tộc họ Tào, Tần Xương liên thủ với ba sát thủ Hồng Trần đối phó Dương Thanh, kết quả đều bị một mình cậu ta giết sạch!”
Lão già còng lưng là quản gia của Tần Như Phong, rất được lão ta coi trọng.
Nghe quản gia nói thế, sắc mặt Tần Như Phong tối sầm lại. Mặc dù nổi giận nhưng lão ta cũng không vì vậy mà mất đi lý trí.
Tần Xương là con trai lão ta, lão ta biết rõ thực lực của Tần Xương mạnh bao nhiêu.
Lão ta cũng từng nghe nói tới Hồng Trần, là một tổ chức sát thủ hàng đầu ở nước ngoài.
Vậy mà ba sát thủ Hồng Trần phái tới đều bị một mình Dương Thanh giết hại sao?
Tần Xương vốn là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, nói đúng hơn đã bước nửa bước vào Vương Cảnh hậu kỳ. Cách đây không lâu ông ta vừa mới đánh bại một sát thủ Vương Cảnh hậu kỳ đột nhập vào nhà họ Tần.
Thế nhưng cuối cùng Tần Xương vẫn bị giết, lại còn là bị giết cùng với ba sát thủ của Hồng Trần.
Lão ta không thể không hoài nghi, Dương Thanh mà quản gia nhắc tới ít nhất cũng phải có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Vương Cảnh đỉnh phong.
Một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong hoàn toàn không phải đối thủ nhà họ Tần có thể chống lại.
Đúng lúc này, một người giúp việc đi vào đưa một tập tài liệu cho quản gia.
Sau khi quản gia xem tài liệu, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Ông chủ, đây là tư liệu về Dương Thanh do Vương tộc họ Tào gửi tới”.
Quản gia vội vàng tiến lên đưa tài liệu cho Tần Như Phong bằng hai tay.
“Một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ chưa tới ba mươi tuổi, đúng là một thiên tài võ thuật!”
Khi Tần Như Phong đọc xong tài liệu cũng không nén nổi kinh hãi.
Tin tức trong tài liệu rất đầy đủ, bao gồm toàn bộ những chuyện Dương Thanh đã trải qua ở Yến Đô.
Nhưng lão ta chỉ chú ý tới thực lực của anh.
“Ông chủ, thực lực của người này quá mạnh, liệu có phải người của gia tộc Cổ Võ hay không?”
Quản gia lo lắng hỏi.
Tần Như Phong không trả lời, chỉ lạnh giọng nói: “Tôi không cần biết cậu ta là ai. Dám giết con tôi thì nhất định phải đền mạng!”
“Thông báo Vũ Liệt lập tức lên đường tới Yến Đô. Tôi muốn lấy đầu của Dương Thanh!”
Nghe vậy, quản gia giật mình kinh hãi. Vũ Liệt là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Tần, cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ. Nghe nói Vũ Liệt đã bước nửa bước vào Vương Cảnh đỉnh phong.
Dù là Tần Như Phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của Vũ Liệt.
Bởi vì Tần Như Phong đã cứu mạng Vũ Liệt nên bao nhiêu năm nay, Vũ Liệt vẫn luôn làm việc cho lão ta.
Suốt những năm qua, Vũ Liệt đã âm thầm làm rất nhiều chuyện cho Tần Như Phong
“Nếu Vũ Liệt rời đi, ông phải làm sao bây giờ?”
Quản gia lo âu hỏi.
Nhờ có Vũ Liệt, vô số kẻ địch của nhà họ Tần đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một khi Vũ Liệt rời khỏi nhà họ Tần, không ai có thể cam đoan sẽ không có kẻ địch giết vào nhà họ Tần.
“Ầm!”
Quản gia vừa nói hết câu, một luồng khí thế khủng bố tỏa ra từ trên người Tần Như Phong.
“Choang choang choang!”
Toàn bộ đồ dùng bằng thủy tinh trong phòng đều vỡ nát.
Quản gia trợn tròn mắt khiếp sợ, run rẩy hỏi: “Ông chủ, ông đã đột phá Vương Cảnh đỉnh phong rồi sao?”
Không chỉ kinh ngạc mà còn kích động.
Tần Như Phong thu lại khí thế, hờ hững nói: “Dù Vũ Liệt không có ở đây, tôi xem ai dám xông vào nhà họ Tần?”
Mặc dù lão ta không trả lời quản gia mình đã đột phá hay chưa nhưng đã thể hiện thực lực đạt tới Vương Cảnh đỉnh phong.
“Vâng, tôi sẽ báo cho Vũ Liệt tới Yến Đô giết người ngay!”
Quản gia vội vàng nói rồi quay người rời đi.
Người đứng đầu mỗi Vương tộc của Chiêu Châu đều có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong. Bây giờ Tần Như Phong cũng đạt tới cảnh giới này.
Cho dù là Vương tộc muốn động vào nhà họ Tần cũng phải cân nhắc liệu có chịu nổi lửa giận của Tần Như Phong hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro