Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế
Có một người lu...
2024-10-04 08:26:58
Từ xa xa Lục Vĩnh Hi đã nghe thấy âm thanh cãi vã ồn ào của một đám người, người đứng ở giữa không sai chính là vị em họ kia của Lục Ngạn.
Lục Thanh.
Sắp rồi, chỉ cần tinh thần lực của cậu chạm mức cấp A thì Lục Thanh có thể yên tâm đi vào giấc ngủ ngàn thu. (5)
Lục Vĩnh Hi nổ một phát súng đến chỗ bọn họ, thứ này cậu đã sử dụng khá quen thuộc, chỉ bắn để dọa không nhằm vào bất cứ ai.
Giọng điệu cậu nghiêm túc, lạnh lùng cảnh cáo: “Không được tranh chấp, ẩu đả trong căn cứ”
Bọn người trước mặt đương nhiên biết điều này nhưng lại không để lời cậu nói vào đầu. Mặc kệ Lục Vĩnh Hi đứng đó, tiếp tục giằng co vấn đề lương thực Lục Thanh đang giữ.
Trong đám người có vẻ là nhân vật chính của cuộc cãi vã này, Lục Vĩnh Hi phát hiện được hai người cha mẹ đã bỏ rơi Lục Ngạn chỉ vì nghe những lời không rõ thực hư từ cậu em họ Lục Thanh.
Bọn họ đến đây gây sự chỉ vì muốn đòi toàn bộ số lương thực mà Lục Thanh đang nắm giữ.
“Vòng cổ đó là của con trai tôi, cậu biết điều thì trả lại nhanh lên.”
“Vì sao phải trả cho mấy người?” Lục Thanh trốn sau người của Tề Hạo không chút sợ hãi châm biếm, “Tìm con trai của các người đến đây lấy nó, ông bà ở
đây hồ ngôn loạn ngữ ai biết có phải chỉ toàn lời bịa đặt hay không đầu”
“Rõ ràng đó là...”
Một tiếng súng nổ.
“Tôi đã nói gì nhỉ?” Chất giọng lạnh như cơn gió rét lạnh trên đỉnh núi tuyết vang lên ngay sau phát súng sượt qua khoảng trống ở giữa bọn họ, cậu giờ đây chẳng khác bộ dạng ngày thường của thiếu tá chút nào.
“Không tranh chấp, ẩu đả, gây náo loạn trong căn cứ”
Tề Hạo khẽ nhướng mày nhìn cậu, đám đàn em của gã cũng vậy, khinh thường một kẻ không rõ thân phận thực sự. Bọn họ chỉ biết cậu là phụ tá mới nhậm chức không lâu của người nọ, lời bàn tán ra vào chỉ có việc nói cậu trèo lên giường hắn mới có thể nhận chức, ai lại sợ hãi một người như vậy chứ!
Lục Vĩnh Hi không quan tâm thái độ của bọn chúng, cậu sử dụng tinh thần lực truyền đến mệnh lệnh khống chế hành vi và não bộ của hai kẻ không thèm quan tâm đến con ruột mình nhẫn tâm bỏ lại cậu ấy một mình phải trả giá bằng việc tự mình vật lộn trong mạt thế.
Cả hai người họ miệng vẫn không ngừng mắng chửi, cả người lại rời đi không thể quay đầu trở lại tìm đến chỗ lương thực Lục Thanh đang giữ.
Nghĩ cậu tốt với cậu ta, để cậu ta được lợi sao?
Đó là chuyện không có khả năng.
Lục Vĩnh Hi truyền vào ý thức bọn họ một loại mệnh lệnh khống chế trong giây lát còn mình thì quay người rời đi tiếp tục việc tuần tra của cậu.
Đám người bất ngờ bị dị năng không rõ của cậu làm cho khiếp sợ. Bọn họ làm cách nào cũng không thể cử động dù chỉ một chút, trơ mắt nhìn người nọ ung dung, tự tại rời đi, chỉ có Lục Thanh là không thể che giấu được nỗi khiếp sợ khổng lồ trong mắt.
Người nọ biết cậu ta trọng sinh.
Cũng biết cậu ta làm gì với anh họ của mình.
Cậu rốt cuộc làm sao mà biết được những chuyện này chứ.
Khóe môi Lục Vĩnh Hi nhẹ cong, bộ dạng lạnh lùng sắc bén đã biến mất hoàn toàn, tựa như người khi nãy chỉ là ảo giác của mọi người. Cậu cố tình gieo rắc nỗi sợ hãi ít ỏi vào trong tiềm thức của Lục Thanh để nó ngày một phát triển lớn hơn, cho đến khi dị năng của cậu đủ thao túng cả thứ gọi là tiềm thức yếu ớt của cậu ta, thì đó chính là lúc nói lời chấm hết cho một kẻ ngu ngốc, vô năng.
Lục Vĩnh Hi đi ngang qua cổng căn cứ, nơi đó không đông đúc như dịp trước, chỉ xuất hiện vài đoàn người ít ỏi đến kiểm tra đăng ký vào căn cứ.
Trong đám người cậu nghe được âm thanh nho nhỏ của một cậu bạn khoảng tầm 15 tuổi, trên lưng là một bé gái nhỏ tuổi chốc lát lại co giật như chuẩn bị biến thành xác sống.
Lục Vĩnh Hi đi nhanh đến đó kiểm tra, dù rằng dị năng của cậu đã xác định dao động bất thường trên người cô bé là do loại virut kia nhưng cậu vẫn muốn tự mình kiểm tra lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Phụ tá Lục, cậu bé này cứ giữ chặt cô bé trên lưng nói lời không rõ, bọn tôi không thể thực hiện kiểm tra kĩ cơ thể cả hai có ổn hay không được.
Lộc Nhung vẫn đang khóc cậu ậm ờ nói được vài lời không rõ với người trước mặt: “Em muốn...muốn nhìn em ấy... cho đến... giây phút cuối cùng... cho em... chút thôi...chút ít thời gian nhìn em ấy thôi ạ.”
“Anh biết rồi.” Cậu thiếu niên nghe được có người đáp lại mình thì nhẹ nghiêng đầu tìm kiếm giọng nói vừa rồi.
Là một anh trai rất đẹp.
Lục Vĩnh Hi nhỏ giọng trấn an Lộc Nhung như lúc cậu trấn an nhóc 001: “Đừng khóc, anh hiểu em muốn nói gì. Anh giữ em hộ em, em vẫn có thể nhìn em ấy cho đến giây phút cuối cùng”
“Thật ạ?”
"Um."
Lục Vĩnh Hi chầm chậm đi đến bế em gái khỏi lưng cậu, cánh tay cô bé có một vết thương to, một mảng thịt đã sớm bị thứ gì đó xé mất, máu thịt mơ hồ trộn lẫn vào nhau. Mạch máu xanh đen kéo dài lên tận cổ, chỉ còn một chút nữa thôi cô bé sẽ biến thành thứ sinh vật kinh tởm ngoài kia cắn xé anh trai chính mình.
“Hức.” Lộc Nhung cứ nhìn vết thương trên tay em liền không nhịn được tự trách, cậu nhìn anh trai ôm chặt cả người em nhỏ, không cho em giãy giụa vừa đau vừa không nỡ.
Đến khi Lục Vĩnh Hi cảm thấy thời gian biến đổi sắp kết thúc cậu mới nói: “Bịt tai, nhắm mắt lại, đừng nhìn.”
“V...Vâng, em biết rồi”
“Pằng!” Tiếng súng vang lên ngay sau câu trả lời của cậu thiếu niên.
Lục Vĩnh Hi đi đến kéo Lộc Nhung lại chỗ kiểm tra. Cậu vẫn đang khóc, hai tay cố hết sức che tai lại như dường như nó chẳng có tác dụng gì cho lắm.
“Xong cả rồi, từ hôm nay sống thay cả phần em gái em có được không?”
Cậu chàng không trả lời cậu ngay, cả người run rẩy vì mất đi người em gái duy nhất, chỉ theo bản năng biết cậu là người giúp mình mới gật gật đầu đáp lời.
Phụ tá Lục thấy tâm trạng cậu chưa thể ổn định ngay liền thay cậu trình bày với nhóm lính kiểm tra: “Cậu nhóc trên người không có vết thương, dị năng hệ gió cấp bậc khá cao, nhờ các anh bảo với đội trưởng đội bảy hãy thu nhận cậu ấy."
“Được, bọn tôi sẽ đưa cậu ấy đến đội bảy.”
“Cảm ơn.”
Lục Vĩnh Hi nhét khẩu súng trở lại trên thắt lưng, chỉ nhẹ xoa đầu Lộc Nhung một cái liền rời đi, để lại cho bọn họ một bóng lưng thẳng tấp không nhiễm bụi trần.
Cố Viễn Quân trở về vừa lúc xem được toàn bộ quá trình. Hắn biết bản thân và cậu khác nhau nhiều như thế nào nhưng vẫn hi vọng người vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng ấy có thể nhìn hắn với ánh mắt khác với bọn họ, khác với tất cả những người từng tiếp xúc với hắn.
Lục Thanh.
Sắp rồi, chỉ cần tinh thần lực của cậu chạm mức cấp A thì Lục Thanh có thể yên tâm đi vào giấc ngủ ngàn thu. (5)
Lục Vĩnh Hi nổ một phát súng đến chỗ bọn họ, thứ này cậu đã sử dụng khá quen thuộc, chỉ bắn để dọa không nhằm vào bất cứ ai.
Giọng điệu cậu nghiêm túc, lạnh lùng cảnh cáo: “Không được tranh chấp, ẩu đả trong căn cứ”
Bọn người trước mặt đương nhiên biết điều này nhưng lại không để lời cậu nói vào đầu. Mặc kệ Lục Vĩnh Hi đứng đó, tiếp tục giằng co vấn đề lương thực Lục Thanh đang giữ.
Trong đám người có vẻ là nhân vật chính của cuộc cãi vã này, Lục Vĩnh Hi phát hiện được hai người cha mẹ đã bỏ rơi Lục Ngạn chỉ vì nghe những lời không rõ thực hư từ cậu em họ Lục Thanh.
Bọn họ đến đây gây sự chỉ vì muốn đòi toàn bộ số lương thực mà Lục Thanh đang nắm giữ.
“Vòng cổ đó là của con trai tôi, cậu biết điều thì trả lại nhanh lên.”
“Vì sao phải trả cho mấy người?” Lục Thanh trốn sau người của Tề Hạo không chút sợ hãi châm biếm, “Tìm con trai của các người đến đây lấy nó, ông bà ở
đây hồ ngôn loạn ngữ ai biết có phải chỉ toàn lời bịa đặt hay không đầu”
“Rõ ràng đó là...”
Một tiếng súng nổ.
“Tôi đã nói gì nhỉ?” Chất giọng lạnh như cơn gió rét lạnh trên đỉnh núi tuyết vang lên ngay sau phát súng sượt qua khoảng trống ở giữa bọn họ, cậu giờ đây chẳng khác bộ dạng ngày thường của thiếu tá chút nào.
“Không tranh chấp, ẩu đả, gây náo loạn trong căn cứ”
Tề Hạo khẽ nhướng mày nhìn cậu, đám đàn em của gã cũng vậy, khinh thường một kẻ không rõ thân phận thực sự. Bọn họ chỉ biết cậu là phụ tá mới nhậm chức không lâu của người nọ, lời bàn tán ra vào chỉ có việc nói cậu trèo lên giường hắn mới có thể nhận chức, ai lại sợ hãi một người như vậy chứ!
Lục Vĩnh Hi không quan tâm thái độ của bọn chúng, cậu sử dụng tinh thần lực truyền đến mệnh lệnh khống chế hành vi và não bộ của hai kẻ không thèm quan tâm đến con ruột mình nhẫn tâm bỏ lại cậu ấy một mình phải trả giá bằng việc tự mình vật lộn trong mạt thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai người họ miệng vẫn không ngừng mắng chửi, cả người lại rời đi không thể quay đầu trở lại tìm đến chỗ lương thực Lục Thanh đang giữ.
Nghĩ cậu tốt với cậu ta, để cậu ta được lợi sao?
Đó là chuyện không có khả năng.
Lục Vĩnh Hi truyền vào ý thức bọn họ một loại mệnh lệnh khống chế trong giây lát còn mình thì quay người rời đi tiếp tục việc tuần tra của cậu.
Đám người bất ngờ bị dị năng không rõ của cậu làm cho khiếp sợ. Bọn họ làm cách nào cũng không thể cử động dù chỉ một chút, trơ mắt nhìn người nọ ung dung, tự tại rời đi, chỉ có Lục Thanh là không thể che giấu được nỗi khiếp sợ khổng lồ trong mắt.
Người nọ biết cậu ta trọng sinh.
Cũng biết cậu ta làm gì với anh họ của mình.
Cậu rốt cuộc làm sao mà biết được những chuyện này chứ.
Khóe môi Lục Vĩnh Hi nhẹ cong, bộ dạng lạnh lùng sắc bén đã biến mất hoàn toàn, tựa như người khi nãy chỉ là ảo giác của mọi người. Cậu cố tình gieo rắc nỗi sợ hãi ít ỏi vào trong tiềm thức của Lục Thanh để nó ngày một phát triển lớn hơn, cho đến khi dị năng của cậu đủ thao túng cả thứ gọi là tiềm thức yếu ớt của cậu ta, thì đó chính là lúc nói lời chấm hết cho một kẻ ngu ngốc, vô năng.
Lục Vĩnh Hi đi ngang qua cổng căn cứ, nơi đó không đông đúc như dịp trước, chỉ xuất hiện vài đoàn người ít ỏi đến kiểm tra đăng ký vào căn cứ.
Trong đám người cậu nghe được âm thanh nho nhỏ của một cậu bạn khoảng tầm 15 tuổi, trên lưng là một bé gái nhỏ tuổi chốc lát lại co giật như chuẩn bị biến thành xác sống.
Lục Vĩnh Hi đi nhanh đến đó kiểm tra, dù rằng dị năng của cậu đã xác định dao động bất thường trên người cô bé là do loại virut kia nhưng cậu vẫn muốn tự mình kiểm tra lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Phụ tá Lục, cậu bé này cứ giữ chặt cô bé trên lưng nói lời không rõ, bọn tôi không thể thực hiện kiểm tra kĩ cơ thể cả hai có ổn hay không được.
Lộc Nhung vẫn đang khóc cậu ậm ờ nói được vài lời không rõ với người trước mặt: “Em muốn...muốn nhìn em ấy... cho đến... giây phút cuối cùng... cho em... chút thôi...chút ít thời gian nhìn em ấy thôi ạ.”
“Anh biết rồi.” Cậu thiếu niên nghe được có người đáp lại mình thì nhẹ nghiêng đầu tìm kiếm giọng nói vừa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một anh trai rất đẹp.
Lục Vĩnh Hi nhỏ giọng trấn an Lộc Nhung như lúc cậu trấn an nhóc 001: “Đừng khóc, anh hiểu em muốn nói gì. Anh giữ em hộ em, em vẫn có thể nhìn em ấy cho đến giây phút cuối cùng”
“Thật ạ?”
"Um."
Lục Vĩnh Hi chầm chậm đi đến bế em gái khỏi lưng cậu, cánh tay cô bé có một vết thương to, một mảng thịt đã sớm bị thứ gì đó xé mất, máu thịt mơ hồ trộn lẫn vào nhau. Mạch máu xanh đen kéo dài lên tận cổ, chỉ còn một chút nữa thôi cô bé sẽ biến thành thứ sinh vật kinh tởm ngoài kia cắn xé anh trai chính mình.
“Hức.” Lộc Nhung cứ nhìn vết thương trên tay em liền không nhịn được tự trách, cậu nhìn anh trai ôm chặt cả người em nhỏ, không cho em giãy giụa vừa đau vừa không nỡ.
Đến khi Lục Vĩnh Hi cảm thấy thời gian biến đổi sắp kết thúc cậu mới nói: “Bịt tai, nhắm mắt lại, đừng nhìn.”
“V...Vâng, em biết rồi”
“Pằng!” Tiếng súng vang lên ngay sau câu trả lời của cậu thiếu niên.
Lục Vĩnh Hi đi đến kéo Lộc Nhung lại chỗ kiểm tra. Cậu vẫn đang khóc, hai tay cố hết sức che tai lại như dường như nó chẳng có tác dụng gì cho lắm.
“Xong cả rồi, từ hôm nay sống thay cả phần em gái em có được không?”
Cậu chàng không trả lời cậu ngay, cả người run rẩy vì mất đi người em gái duy nhất, chỉ theo bản năng biết cậu là người giúp mình mới gật gật đầu đáp lời.
Phụ tá Lục thấy tâm trạng cậu chưa thể ổn định ngay liền thay cậu trình bày với nhóm lính kiểm tra: “Cậu nhóc trên người không có vết thương, dị năng hệ gió cấp bậc khá cao, nhờ các anh bảo với đội trưởng đội bảy hãy thu nhận cậu ấy."
“Được, bọn tôi sẽ đưa cậu ấy đến đội bảy.”
“Cảm ơn.”
Lục Vĩnh Hi nhét khẩu súng trở lại trên thắt lưng, chỉ nhẹ xoa đầu Lộc Nhung một cái liền rời đi, để lại cho bọn họ một bóng lưng thẳng tấp không nhiễm bụi trần.
Cố Viễn Quân trở về vừa lúc xem được toàn bộ quá trình. Hắn biết bản thân và cậu khác nhau nhiều như thế nào nhưng vẫn hi vọng người vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng ấy có thể nhìn hắn với ánh mắt khác với bọn họ, khác với tất cả những người từng tiếp xúc với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro