Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế
“Liệu em sẽ về...
2024-10-04 08:26:58
Lục Vĩnh Hi nhìn theo bóng lưng dần khuất sau màn đêm của hắn, nhỏ giọng thì thầm.
Tạm biệt...có lẽ sẽ không gặp lại.
Cậu chầm chậm đứng dậy, khập khiễng đi vào sâu trong bóng đêm. Ngay giây phút ấy cậu thấu hiểu rõ quá khứ tách mình khỏi mọi người của cậu không hẳn là xấu, thân thiết rồi lại chia xa mới càng làm lòng người thêm nhói đau.
Vẫn là luyến tiếc nhưng lần nữa vẫn hi vọng sẽ không gặp lại.
Cậu rồi sẽ biến thành xác sống trong ít giờ tới nếu không chặt bỏ phần vai trái của mình... vai thì biết làm sao với nó cơ chứ! Chi bằng cố gắng dùng chút thần trí cuối cùng tự sát trong thân phận loài người còn hơn. (1)
Với dị năng của cậu nếu còn tồn tại sẽ là mối nguy lớn với tất cả mọi người.
Cố Viễn Quân dừng bước, cánh tay siết chặt bên hông chợt thả lỏng. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về hướng chàng trai nhỏ rời đi, bóng lưng ấy rõ ràng yếu đuối, mong manh đến thế vậy mà cậu lại chẳng khổ sở hay tự biết đau lòng cho bản thân chút nào.
Hàng mi dài hơi rũ xuống, trong mắt thiếu tá chất chứa biết bao cảm xúc kiềm nén, xót xa nhưng chung quy hắn vẫn phải quay đầu, sắp xếp cho đội ngũ thu xếp trở về... Trong lòng hắn vẫn có một niềm tin nhỏ bé rằng em ấy sẽ ổn thôi, em xuất hiện trước mặt hắn đã là kì tích, mong rằng thế giới này thật sự bảo vệ kì tích nhỏ của hắn.
Hắn nhất định sẽ quay lại tìm em.
Không một lời từ biệt, chỉ một lần nhìn lại bóng lưng của nhau đã là lời tạm biệt tốt đẹp nhất của họ.
Sẽ gặp lại là ước nguyện của hắn.
Không gặp lại là mong muốn của cậu.
Bình minh chưa lên, chẳng ai nói trước được điều gì cả. Rời đi có thể chỉ là để gặp lại nhau vào một ngày nắng đẹp hơn mà thôi.
"Liệu em sẽ về chứ?"
Diệp An không thấy Lục Vĩnh Hi bèn sốt ruột, lo lắng hỏi: “Phụ tá Lục ổn chưa ạ? Cậu ấy đâu rồi.”
Cố Viễn Quân lặng thinh nhìn bên ngoài cửa kính xe vài giây, đoạn đáp: “ổn, chỉ là chưa thể trở về ngay.”
Diệp An muốn hỏi tại sao, nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc cùng thiếu tá cho anh biết bản thân không nên tiếp tục đào sâu chuyện này, chỉ là hơi lo cho cậu ấy.
Hứa Tùy ở ghế phụ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng lau cây súng đã dính phải vô số máu đen tanh hôi cho sạch sẽ rồi lấp đạn mới vào.
Lục Vĩnh Hi đi lang thang trong đêm tối, cậu chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi chứ chẳng có chút dấu hiệu nào bản thân sẽ biến thành xác sống như những trường hợp trước đó, cũng chẳng biết được có phải do tinh thần lực cạn kiệt mới khiến cậu cảm thấy vậy hay không.
Thứ duy nhất khiến cậu nghĩ mình đã dần chuyển hóa là do bản thân Lục Vĩnh Hi có thể tự do đi lại giữa hàng trăm xác sống ở khu vực trung tâm này. Ban ngày xác sống rất ít khi tập trung ra ngoài đông thế này, chúng thường hoạt động nhiều hơn vào ban đêm, ngày bọn chúng thường trốn trong bóng tối bất ngờ tấn công con mồi, chắc là vì cảm giác an toàn hơn chăng?
Cậu đã từng hi vọng khi đến thế giới mới này, chỉ là không nghĩ nó lại kết thúc nhanh như thế! Phải chi được sống ở một thế giới bình yên, không có chút nguy hiểm nào thì đã tốt rồi. Chẳng ai cần bảo vệ, cũng không ai muốn cậu đứng ra làm bất kì điều gì nữa. (1)
Như thiếu tá từng bảo với cậu rằng, cả hai bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi...
“001 à..lần nào cũng kéo ngươi theo chịu khổ cùng...có lỗi thật.” Chủ nhân của cơ giáp chết, tinh thần lực bị cắt ngang cũng sẽ khiến cơ giáp dừng hoạt động vĩnh viễn, cậu luôn không chăm sóc tốt cho người bạn nhỏ của mình như thế, bản thân thật vô dụng biết bao. (T
Mắt cậu mờ quá! Sắp biến đổi chưa nhỉ? Khẩu súng bên hông đâu rồi
Chưa kịp để cậu tìm đến súng bên hông, cả người đã vô lực ngã mạnh ra đường, nằm bất tỉnh giữa một bầy xác sống.
Cậu rơi vào một giấc mộng dài, lâu tới mức chẳng rõ là mơ hay thực nữa. Đến khi bị giọng nói trong phòng đánh thức, Lục Vĩnh Hi mới từ từ tỉnh khỏi cơn mơ.
“Mở kho phân phát tạm cho mọi người ít thức ăn và nhu yếu phẩm, những ngày sau áp dụng quy tắc cũ dùng điểm cống hiến đổi”
“Vâng, đã rõ.”
Là giọng của thiếu tá.
Cậu vẫn còn đang mơ sao?
Mắt cậu vẫn nhắm chặt nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay của một người khác, không hề xa lạ ngược lại nó vô cùng quen thuộc với cậu.
Bởi vì mỗi khi cậu bị thương, đôi tay này đều sẽ nắm chặt lấy tay cậu truyền rất nhiều dị năng của mình vào.
Vẫn luôn ấm áp như vậy.
“Tiến sĩ Phó đã kiểm tra máu của em rồi, không có bệnh độc của xác sống... may quá!” Cố Viễn Quân vuốt ve bàn tay phải bằng máy của cậu, xúc cảm lạnh như băng tựa như cơ thể của chủ nhân nó hiện tại.
Đôi mắt hắn ẩn chứa biết bao dịu dàng, giọng hắn nhẹ bẫng: “Em cũng là con người mà, chắc chắn là rất đau”
Lục Vĩnh Hi không cử động cơ thể được, cũng chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc này nhưng hương hoa diên vĩ quanh quẩn cạnh cậu tựa như muốn diễn đạt hết thảy tâm tình của ngài thiếu tá.
Ngài ấy đang đau lòng cho cậu sao? Cậu không thấy đau mà... cũng không hẳn hình như cậu cũng từng thấy đau. Cảm giác khi đó nhất định là rất đau, cậu đã rất đau, vì sao cậu luôn nghĩ cậu không đau nhỉ? Là vì không ai để ý đến nó đúng không?
Tạm biệt...có lẽ sẽ không gặp lại.
Cậu chầm chậm đứng dậy, khập khiễng đi vào sâu trong bóng đêm. Ngay giây phút ấy cậu thấu hiểu rõ quá khứ tách mình khỏi mọi người của cậu không hẳn là xấu, thân thiết rồi lại chia xa mới càng làm lòng người thêm nhói đau.
Vẫn là luyến tiếc nhưng lần nữa vẫn hi vọng sẽ không gặp lại.
Cậu rồi sẽ biến thành xác sống trong ít giờ tới nếu không chặt bỏ phần vai trái của mình... vai thì biết làm sao với nó cơ chứ! Chi bằng cố gắng dùng chút thần trí cuối cùng tự sát trong thân phận loài người còn hơn. (1)
Với dị năng của cậu nếu còn tồn tại sẽ là mối nguy lớn với tất cả mọi người.
Cố Viễn Quân dừng bước, cánh tay siết chặt bên hông chợt thả lỏng. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về hướng chàng trai nhỏ rời đi, bóng lưng ấy rõ ràng yếu đuối, mong manh đến thế vậy mà cậu lại chẳng khổ sở hay tự biết đau lòng cho bản thân chút nào.
Hàng mi dài hơi rũ xuống, trong mắt thiếu tá chất chứa biết bao cảm xúc kiềm nén, xót xa nhưng chung quy hắn vẫn phải quay đầu, sắp xếp cho đội ngũ thu xếp trở về... Trong lòng hắn vẫn có một niềm tin nhỏ bé rằng em ấy sẽ ổn thôi, em xuất hiện trước mặt hắn đã là kì tích, mong rằng thế giới này thật sự bảo vệ kì tích nhỏ của hắn.
Hắn nhất định sẽ quay lại tìm em.
Không một lời từ biệt, chỉ một lần nhìn lại bóng lưng của nhau đã là lời tạm biệt tốt đẹp nhất của họ.
Sẽ gặp lại là ước nguyện của hắn.
Không gặp lại là mong muốn của cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình minh chưa lên, chẳng ai nói trước được điều gì cả. Rời đi có thể chỉ là để gặp lại nhau vào một ngày nắng đẹp hơn mà thôi.
"Liệu em sẽ về chứ?"
Diệp An không thấy Lục Vĩnh Hi bèn sốt ruột, lo lắng hỏi: “Phụ tá Lục ổn chưa ạ? Cậu ấy đâu rồi.”
Cố Viễn Quân lặng thinh nhìn bên ngoài cửa kính xe vài giây, đoạn đáp: “ổn, chỉ là chưa thể trở về ngay.”
Diệp An muốn hỏi tại sao, nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc cùng thiếu tá cho anh biết bản thân không nên tiếp tục đào sâu chuyện này, chỉ là hơi lo cho cậu ấy.
Hứa Tùy ở ghế phụ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng lau cây súng đã dính phải vô số máu đen tanh hôi cho sạch sẽ rồi lấp đạn mới vào.
Lục Vĩnh Hi đi lang thang trong đêm tối, cậu chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi chứ chẳng có chút dấu hiệu nào bản thân sẽ biến thành xác sống như những trường hợp trước đó, cũng chẳng biết được có phải do tinh thần lực cạn kiệt mới khiến cậu cảm thấy vậy hay không.
Thứ duy nhất khiến cậu nghĩ mình đã dần chuyển hóa là do bản thân Lục Vĩnh Hi có thể tự do đi lại giữa hàng trăm xác sống ở khu vực trung tâm này. Ban ngày xác sống rất ít khi tập trung ra ngoài đông thế này, chúng thường hoạt động nhiều hơn vào ban đêm, ngày bọn chúng thường trốn trong bóng tối bất ngờ tấn công con mồi, chắc là vì cảm giác an toàn hơn chăng?
Cậu đã từng hi vọng khi đến thế giới mới này, chỉ là không nghĩ nó lại kết thúc nhanh như thế! Phải chi được sống ở một thế giới bình yên, không có chút nguy hiểm nào thì đã tốt rồi. Chẳng ai cần bảo vệ, cũng không ai muốn cậu đứng ra làm bất kì điều gì nữa. (1)
Như thiếu tá từng bảo với cậu rằng, cả hai bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi...
“001 à..lần nào cũng kéo ngươi theo chịu khổ cùng...có lỗi thật.” Chủ nhân của cơ giáp chết, tinh thần lực bị cắt ngang cũng sẽ khiến cơ giáp dừng hoạt động vĩnh viễn, cậu luôn không chăm sóc tốt cho người bạn nhỏ của mình như thế, bản thân thật vô dụng biết bao. (T
Mắt cậu mờ quá! Sắp biến đổi chưa nhỉ? Khẩu súng bên hông đâu rồi
Chưa kịp để cậu tìm đến súng bên hông, cả người đã vô lực ngã mạnh ra đường, nằm bất tỉnh giữa một bầy xác sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu rơi vào một giấc mộng dài, lâu tới mức chẳng rõ là mơ hay thực nữa. Đến khi bị giọng nói trong phòng đánh thức, Lục Vĩnh Hi mới từ từ tỉnh khỏi cơn mơ.
“Mở kho phân phát tạm cho mọi người ít thức ăn và nhu yếu phẩm, những ngày sau áp dụng quy tắc cũ dùng điểm cống hiến đổi”
“Vâng, đã rõ.”
Là giọng của thiếu tá.
Cậu vẫn còn đang mơ sao?
Mắt cậu vẫn nhắm chặt nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay của một người khác, không hề xa lạ ngược lại nó vô cùng quen thuộc với cậu.
Bởi vì mỗi khi cậu bị thương, đôi tay này đều sẽ nắm chặt lấy tay cậu truyền rất nhiều dị năng của mình vào.
Vẫn luôn ấm áp như vậy.
“Tiến sĩ Phó đã kiểm tra máu của em rồi, không có bệnh độc của xác sống... may quá!” Cố Viễn Quân vuốt ve bàn tay phải bằng máy của cậu, xúc cảm lạnh như băng tựa như cơ thể của chủ nhân nó hiện tại.
Đôi mắt hắn ẩn chứa biết bao dịu dàng, giọng hắn nhẹ bẫng: “Em cũng là con người mà, chắc chắn là rất đau”
Lục Vĩnh Hi không cử động cơ thể được, cũng chẳng thể nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc này nhưng hương hoa diên vĩ quanh quẩn cạnh cậu tựa như muốn diễn đạt hết thảy tâm tình của ngài thiếu tá.
Ngài ấy đang đau lòng cho cậu sao? Cậu không thấy đau mà... cũng không hẳn hình như cậu cũng từng thấy đau. Cảm giác khi đó nhất định là rất đau, cậu đã rất đau, vì sao cậu luôn nghĩ cậu không đau nhỉ? Là vì không ai để ý đến nó đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro