Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế
“Ngài thích em...
2024-10-04 08:26:58
Khi đoàn xe của bọn họ vừa lọt vào tầm mắt, thiếu tá nghe được giọng nói đã khàn đi ít nhiều vì khóc của cậu: “Ngài thích em sao?”
Cố Viễn Quân khựng lại trong chốc lát khi nghe câu hỏi bất ngờ của cậu. Trái tim hắn chợt đập nhanh đến bất ngờ, thế nhưng hắn lại không biểu lộ điều gì ngoài một cái nhìn dịu dàng pha lẫn một chút trầm tư. Chàng trai trước mặt hắn, người mà hắn đã chứng kiến những khi cậu mạnh mẽ đánh nhau với một đám xác sống biến dị, giờ đây dường như mong manh hơn bao giờ hết. Cố Viễn Quân cảm thấy không thể buông tay cậu, cũng không thể để cậu một mình đối diện với những nỗi đau đó nữa.
Có lẽ từ lần đầu gặp nhau, suy nghĩ ấy đã bén rễ trong lòng hắn rồi, hắn muốn ở phía sau làm chỗ dựa cho cậu, cho cậu ấy một nơi để quay về khi mệt mỏi.
Cố Viễn Quân không trả lời ngay. Hắn chỉ tiếp tục bước đi, mỗi bước chân như dồn nén thêm bao nhiêu suy nghĩ rối bời trong lòng. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi máu tanh thoang thoảng, nhưng bên trong vòng tay hắn, Lục Vĩnh Hi vẫn gục đầu, im lặng chờ đợi.
"Em cần nghe câu trả lời sao?" Cuối cùng, giọng hắn trầm ấm vang lên bên tai cậu. Cố Viễn Quân không quay lại nhìn cậu, nhưng đôi mắt nâu nhạt ấy lại như hòa tan đi mấy phần lạnh lùng còn sót lại trước kia: "Có những thứ không cần nói ra cũng có thể cảm nhận được mà."
Lục Vĩnh Hi khẽ run lên trong vòng tay hắn. Đôi mắt hai màu của cậu chậm rãi có tiêu cự, nó không còn lạc lõng, vô định trong bóng tối mênh mông nơi rừng Massia nữa. Cậu bật cười một tiếng rồi nhỏ giọng đáp lời hắn: “Đúng vậy, em có thể cảm nhận được rồi.”
Chính vì cậu cảm nhận được nên cậu mới hỏi thiếu tá câu hỏi ấy. Vì chắc chắn nên mới không sợ phải thất vọng. Lời yêu không nhất thiết phải nói ra, dùng trái tim cảm nhận nó là được.
Một tiếng còi vang lên từ xa, báo hiệu cho sự tập hợp của đội ngũ. Bọn họ đã ở lại quá lâu. Cố Viễn Quân quay lại nhìn phía sau, rồi nhìn xuống Lục Vĩnh Hi trong vòng tay mình, ánh mắt cương quyết nhưng vẫn dịu dàng hỏi: “Chúng ta phải đi thôi, nhớ kỹ... tôi luôn ở đây.”
Lục Vĩnh Hi khẽ cười yếu ớt, dù mệt mỏi nhưng cậu cũng hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của hắn. Cậu nắm chặt lấy tay hắn, như để tự nhắc nhở mình rằng dù cho quá khứ có đen tối đến đâu, thì hiện tại và tương lai vẫn còn đó và cậu không hề cô đơn nữa rồi.
“Vâng, nhiệm vụ ở đây hoàn thành rồi. Về thôi ạ.”
Giọng nói cậu nhẹ hơn ngày thường, xiềng xích vô hình trói buộc cậu vơi đi đôi chút. Lục Vĩnh Hi không còn mãi nghĩ đến những chuyện máu tanh trong nhà kho ban nãy nữa.
Hứa Tùy thấy hai người rốt cuộc cũng xuất hiện liền cùng Diệp An thở phào một hơi, ngay lập tức khởi động xe trở về từ một đoạn đường khác mà không quay lại ngọn núi xác sống dày đặc trước đó.
Diệp An chú ý đến vết thương trên người cậu chỉ biết ngậm miệng không dám hỏi, cũng chẳng dám nói ra mấy nghi vấn trong lòng.
Cố Viễn Quân dường như biết anh ta đang nghĩ gì bèn nói: “Vết thương ngoài da thôi, không nhiễm độc.
Lục Vĩnh Hi siết chặt bàn tay hắn, không phản bác lời hắn nói. Vốn dĩ trước đó cậu đã mang một nửa gen của thứ quái vật ấy trong máu rồi, những vết thương này đương nhiên chẳng là gì cả.
Trên đường về không biết cậu đã mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào. Khi Lục Vĩnh Hi tỉnh dậy, cảm giác ấm áp từ chiếc khăn mềm mại lướt nhẹ trên gương mặt khiến cậu giật mình đôi chút. Cậu mở mắt ra, chỉ để thấy Cố Viễn Quân đang cẩn thận lau đi vết máu còn sót lại trên má mình. Đường nét gương mặt nghiêm nghị của hắn lúc này dịu dàng một cách lạ lùng, như thể hắn đang chăm sóc một điều gì đó vô cùng quý giá.
Lục Vĩnh Hi cảm nhận được sự dịu dàng ấy, sự lo lắng được giấu kín trong những cử chỉ nhỏ nhặt của hắn. Cậu bất giác nheo mắt lại, khẽ cựa mình một chút trong tư thế thoải mái. Mọi mệt mỏi của những cuộc chiến vừa qua dường như vơi đi phần nào khi cậu nhìn thấy ánh mắt bình thản của hắn.
“Ngài lau giúp em à?” Lục Vĩnh Hi nói giọng khàn khàn, cảm giác bản thân có chút lúng túng khi bị chăm sóc như thế.
Cố Viễn Quân ngước mắt nhìn cậu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, hắn rất ít khi cười nhưng lần nào cười cũng làm người ta cảm thấy ấm áp, tay người nọ vẫn không dừng: “Ừ, em ngủ sâu quá, tôi không nỡ đánh thức.
Lục Vĩnh Hi không biết phải phản ứng thế nào trước sự chăm sóc bất ngờ này. Cậu không quen với việc mình trở thành một người yếu đuối, được quan tâm một cách tận tình như thế. Từ khi còn nhỏ, cậu đã tự mình đứng lên sau mỗi lần gục ngã, tự mình chữa lành vết thương mà không cần ai cạnh bên. Nhưng bây giờ, Cố Viễn Quân lại khiến cậu cảm thấy điều đó hoàn toàn bình thường, như thể cậu đã được phép yếu đuối trước mặt hắn.
Cố Viễn Quân cẩn thận lau sạch vết máu còn sót lại, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt không rời khỏi Lục Vĩnh Hi. Hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng trong từng hành động, từng ánh mắt đều toát lên sự quan tâm rõ rệt.
“Như con mèo nhỏ.” Hắn nói một câu nhẹ nhàng, khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
“Mèo nhỏ?” Lục Vĩnh Hi khẽ nhíu mày, không nghĩ mình có điểm gì giống với loài động vật mềm yếu đó.
“Ừm, mèo nhỏ được tôi nhặt về.”
Cố Viễn Quân khựng lại trong chốc lát khi nghe câu hỏi bất ngờ của cậu. Trái tim hắn chợt đập nhanh đến bất ngờ, thế nhưng hắn lại không biểu lộ điều gì ngoài một cái nhìn dịu dàng pha lẫn một chút trầm tư. Chàng trai trước mặt hắn, người mà hắn đã chứng kiến những khi cậu mạnh mẽ đánh nhau với một đám xác sống biến dị, giờ đây dường như mong manh hơn bao giờ hết. Cố Viễn Quân cảm thấy không thể buông tay cậu, cũng không thể để cậu một mình đối diện với những nỗi đau đó nữa.
Có lẽ từ lần đầu gặp nhau, suy nghĩ ấy đã bén rễ trong lòng hắn rồi, hắn muốn ở phía sau làm chỗ dựa cho cậu, cho cậu ấy một nơi để quay về khi mệt mỏi.
Cố Viễn Quân không trả lời ngay. Hắn chỉ tiếp tục bước đi, mỗi bước chân như dồn nén thêm bao nhiêu suy nghĩ rối bời trong lòng. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi máu tanh thoang thoảng, nhưng bên trong vòng tay hắn, Lục Vĩnh Hi vẫn gục đầu, im lặng chờ đợi.
"Em cần nghe câu trả lời sao?" Cuối cùng, giọng hắn trầm ấm vang lên bên tai cậu. Cố Viễn Quân không quay lại nhìn cậu, nhưng đôi mắt nâu nhạt ấy lại như hòa tan đi mấy phần lạnh lùng còn sót lại trước kia: "Có những thứ không cần nói ra cũng có thể cảm nhận được mà."
Lục Vĩnh Hi khẽ run lên trong vòng tay hắn. Đôi mắt hai màu của cậu chậm rãi có tiêu cự, nó không còn lạc lõng, vô định trong bóng tối mênh mông nơi rừng Massia nữa. Cậu bật cười một tiếng rồi nhỏ giọng đáp lời hắn: “Đúng vậy, em có thể cảm nhận được rồi.”
Chính vì cậu cảm nhận được nên cậu mới hỏi thiếu tá câu hỏi ấy. Vì chắc chắn nên mới không sợ phải thất vọng. Lời yêu không nhất thiết phải nói ra, dùng trái tim cảm nhận nó là được.
Một tiếng còi vang lên từ xa, báo hiệu cho sự tập hợp của đội ngũ. Bọn họ đã ở lại quá lâu. Cố Viễn Quân quay lại nhìn phía sau, rồi nhìn xuống Lục Vĩnh Hi trong vòng tay mình, ánh mắt cương quyết nhưng vẫn dịu dàng hỏi: “Chúng ta phải đi thôi, nhớ kỹ... tôi luôn ở đây.”
Lục Vĩnh Hi khẽ cười yếu ớt, dù mệt mỏi nhưng cậu cũng hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của hắn. Cậu nắm chặt lấy tay hắn, như để tự nhắc nhở mình rằng dù cho quá khứ có đen tối đến đâu, thì hiện tại và tương lai vẫn còn đó và cậu không hề cô đơn nữa rồi.
“Vâng, nhiệm vụ ở đây hoàn thành rồi. Về thôi ạ.”
Giọng nói cậu nhẹ hơn ngày thường, xiềng xích vô hình trói buộc cậu vơi đi đôi chút. Lục Vĩnh Hi không còn mãi nghĩ đến những chuyện máu tanh trong nhà kho ban nãy nữa.
Hứa Tùy thấy hai người rốt cuộc cũng xuất hiện liền cùng Diệp An thở phào một hơi, ngay lập tức khởi động xe trở về từ một đoạn đường khác mà không quay lại ngọn núi xác sống dày đặc trước đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp An chú ý đến vết thương trên người cậu chỉ biết ngậm miệng không dám hỏi, cũng chẳng dám nói ra mấy nghi vấn trong lòng.
Cố Viễn Quân dường như biết anh ta đang nghĩ gì bèn nói: “Vết thương ngoài da thôi, không nhiễm độc.
Lục Vĩnh Hi siết chặt bàn tay hắn, không phản bác lời hắn nói. Vốn dĩ trước đó cậu đã mang một nửa gen của thứ quái vật ấy trong máu rồi, những vết thương này đương nhiên chẳng là gì cả.
Trên đường về không biết cậu đã mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào. Khi Lục Vĩnh Hi tỉnh dậy, cảm giác ấm áp từ chiếc khăn mềm mại lướt nhẹ trên gương mặt khiến cậu giật mình đôi chút. Cậu mở mắt ra, chỉ để thấy Cố Viễn Quân đang cẩn thận lau đi vết máu còn sót lại trên má mình. Đường nét gương mặt nghiêm nghị của hắn lúc này dịu dàng một cách lạ lùng, như thể hắn đang chăm sóc một điều gì đó vô cùng quý giá.
Lục Vĩnh Hi cảm nhận được sự dịu dàng ấy, sự lo lắng được giấu kín trong những cử chỉ nhỏ nhặt của hắn. Cậu bất giác nheo mắt lại, khẽ cựa mình một chút trong tư thế thoải mái. Mọi mệt mỏi của những cuộc chiến vừa qua dường như vơi đi phần nào khi cậu nhìn thấy ánh mắt bình thản của hắn.
“Ngài lau giúp em à?” Lục Vĩnh Hi nói giọng khàn khàn, cảm giác bản thân có chút lúng túng khi bị chăm sóc như thế.
Cố Viễn Quân ngước mắt nhìn cậu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ, hắn rất ít khi cười nhưng lần nào cười cũng làm người ta cảm thấy ấm áp, tay người nọ vẫn không dừng: “Ừ, em ngủ sâu quá, tôi không nỡ đánh thức.
Lục Vĩnh Hi không biết phải phản ứng thế nào trước sự chăm sóc bất ngờ này. Cậu không quen với việc mình trở thành một người yếu đuối, được quan tâm một cách tận tình như thế. Từ khi còn nhỏ, cậu đã tự mình đứng lên sau mỗi lần gục ngã, tự mình chữa lành vết thương mà không cần ai cạnh bên. Nhưng bây giờ, Cố Viễn Quân lại khiến cậu cảm thấy điều đó hoàn toàn bình thường, như thể cậu đã được phép yếu đuối trước mặt hắn.
Cố Viễn Quân cẩn thận lau sạch vết máu còn sót lại, sau đó hắn ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt không rời khỏi Lục Vĩnh Hi. Hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng trong từng hành động, từng ánh mắt đều toát lên sự quan tâm rõ rệt.
“Như con mèo nhỏ.” Hắn nói một câu nhẹ nhàng, khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
“Mèo nhỏ?” Lục Vĩnh Hi khẽ nhíu mày, không nghĩ mình có điểm gì giống với loài động vật mềm yếu đó.
“Ừm, mèo nhỏ được tôi nhặt về.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro