Chiến Thần Omega Xuyên Đến Mạt Thế
Nhận ra mình vô...
2024-10-04 08:26:58
“Ừm, mất liên lạc với bọn họ rồi.”
Con người Lục Vĩnh Hi nhẹ rung lên, cậu biết câu nói đó có ý nghĩa gì, cũng đoán được một phần qua nguồn dao động năng lượng cậu kiểm tra được nhờ tinh thần lực vừa thăng cấp của mình.
“Dao động năng lượng tập trung về phía Bắc.” Cậu ôm đầu đau đớn sau di chứng chưa lành nhưng vẫn cố muốn biết thêm nhiều thứ về sự kì lạ của thành phố này hơn, “Thật sự như cảnh tượng chúng ta nhìn thấy, thành phố này hoàn toàn an toàn bởi vì chúng đã tập trung về một nơi nào đó cả rồi.”
Bàn tay ấm áp của Cố Viễn Quân chạm vào thân nhiệt lạnh lẽo của cậu, hắn lạnh lùng nói: “Đừng sử dụng dị năng nữa, em nghỉ ngơi đi”
Lục Vĩnh Hi xoay đầu đi như bị bỏng, cậu lúng túng tiếp tục bàn chuyện cậu nghi ngờ với hắn: “Tôi ổn, không sao đâu thưa ngài, dị năng vừa thăng cấp nên nhất thời đầu có hơi đau mà thôi. Thứ mà tôi nghĩ chắc mọi người cũng đã từng nghĩ đến, nhưng bây giờ qua kiểm tra năng lượng thì khả năng cao suy nghĩ của chúng ta đúng rồi.” bàn chuyện công việc khiến Lục Vĩnh Hi điều chỉnh trạng thái của mình nhanh nhất, cậu hỏi: “Ngài có nghĩ đến việc chia ra một tốp nhỏ đi thăm dò trước không? Tôi sợ... diệt đoàn”
Diệp An nghe vậy nhanh miệng nói: “Có phụ tá Lục ở đây, chúng ta còn sợ đám xác sống đó sao?”
Khi cậu định giải thích, Cổ Viễn Quân đã quăng cho anh ta một cái nhìn lạnh lẽo: “Cậu ấy cũng là con người.”
Ý tứ muốn biểu đạt ngắn gọn nhưng lại vô cùng rõ ràng, cậu không phải máy móc có thể chiến đấu thay bọn họ mãi được. Con người có giới hạn, không riêng một ai cả.
“Chúng ta sẽ dừng cách căn cứ 1 km, tôi sẽ cử những người có dị năng hệ phong đi do thám tình hình”
Ba người trong xe vô thức gật đầu, bầu không khí tiếp tục chìm vào sự im lặng chết chóc. Lục Vĩnh Hi lén nhìn hắn một chút rồi lại quay ra nhìn kĩ từng khung cảnh ngoài ô cửa sổ. Cậu có thể cảm nhận được chút lo lắng thoáng qua đôi mắt luôn bình tĩnh, lạnh nhạt ấy.
Ai mà không lo lắng khi nghe số lượng xác sống khổng lồ tập trung tại nơi mình phải đến chứ! Cậu biết hắn lo cho thành viên trong đội hơn cả chính mình nên mới như vậy. Những việc liên quan đến một mình ngài thiếu tá, hắn sẽ không chút e ngại, tự mình lo liệu hết thảy. Chỉ là lần hành động này phía quân đội đa phần đều có mặt, nếu có chuyện không may xảy đến, người thấy có lỗi nhất chắc chắn là hắn.
Cậu nhớ lại khi ấy, lúc cậu rơi tự do xuống có một người đã không chút do dự đỡ cậu nằm đè trên người, tay người đó còn đập mạnh xuống nền đất đầy đá sắc nhọn. Ai thấy cậu mạnh mẽ như thế rồi sẽ chẳng còn suy nghĩ cậu cần phải được bảo bọc nữa, chẳng hạn như Diệp An người đã từng chiếu cố cậu ít nhiều nhưng khi thấy cậu chiến đấu mạnh mẽ cùng cơ giáp của mình lại hiển nhiên coi cậu thì người có thể đánh bại mọi thứ. Cậu tin chắc rằng những người khác cũng nghĩ như vậy.
Lục Vĩnh Hi đã sớm quen với việc đứng che chắn trước tất cả mọi người thế nhưng... trong cơn mê man ấy, cậu thật sự nghe được chất giọng quen thuộc của thiếu tá. Hắn sẽ lo lắng bảo cậu hãy nói đau, sẽ đau thay cho cậu... tại sao lại đau khi cậu đau chứ? Cậu cũng có thể nói đau với một người ư? Trái tim lạnh băng này của cậu dường như cũng ấm lên vì sự kì lạ của người đàn ông đó rồi.
Ở một thế giới chẳng có một Alpha nào cậu chợt nhận ra bản thân vô thức bị vô vàn hành động ấm áp của một người làm cho rung động.
Cậu biết yêu rồi.
Thứ định nghĩa cậu vẫn luôn không hiểu trong suốt hai mươi tám năm cuộc ON đời thế mà lại dễ dàng được xác định ở một thế giới như thế này. Nơi cậu chẳng phải yêu vì gặp được Alpha thiên mệnh của mình, cũng chẳng vì bất cứ điều gì liên quan đến sự áp chế trong bản năng của một Omega mà phục tùng
một người, biến bản thân thành kẻ chỉ biết mù quáng thuần phục Alpha.
Thiếu tá rất dịu dàng, riêng với cậu là như vậy. Từ mùi hương và dị năng của hắn đã cho cậu biết, hắn là kiểu người như thế nào. Cùng chung lí tưởng sống, cùng chung một cái nhìn, chỉ cần nhìn vào đôi mắt nâu nhạt ấy tưởng chừng như cậu có thể nhìn thấy được cả linh hồn hắn, nhìn thấy nội tâm chân thực của ngài thiếu tá.
Hắn không lạnh lùng chút nào.
Có lẽ đến khi thế giới này an toàn hơn một chút, loài người có nhiều không gian sinh tồn hơn, tình cảm này... có thể nói ra với ngài ấy.
Cậu chẳng phải người thích giấu giếm những điều không cần thiết, thẳng thắn chính là tính cách của cậu. Chỉ khi với những người không thân quen cậu mới không cần như thế, thẳng thắn làm gì khi chẳng thể tin tưởng được nhau.
Bọn họ đúng như dự định dừng chân cách căn cứ 1km, trong đội còn tổng cộng 145 người, dị năng giả hệ phong chỉ có hơn 10 người. Nghe được mệnh lệnh của Cố Viễn Quân chẳng ai muốn đi, cho đến khi bọn họ bị đôi mắt lạnh lẽo kia áp chế mới miễn cưỡng nhận lệnh.
Lục Vĩnh Hi mở rộng vùng quan sát của mình bằng dị năng vừa thăng cấp lên S+, cậu thăng cấp bất ngờ chẳng có quy luật cụ thể nào, may là nó đúng lúc, có thể do thám tình hình trong phạm vi tốt nhất.
Cậu phát hiện nhóc Lộc Nhung trong đoàn dị năng giả hệ phong, bèn truyền ít lời dặn dò cậu nhóc cẩn thận. Lộc Nhung ngạc nhiên nhìn cậu sau đó mỉm cười thật tươi vẫy vẫy tay tạm biệt.
Tâm trạng nặng nề của Lục Vĩnh Hi cũng hạ xuống đôi phần khi thấy nụ cười ấy.
Nhóc nhỏ con luôn khiến cậu vô thức thả lõng tâm tình mỗi khi nhóc ấy cười.
Con người Lục Vĩnh Hi nhẹ rung lên, cậu biết câu nói đó có ý nghĩa gì, cũng đoán được một phần qua nguồn dao động năng lượng cậu kiểm tra được nhờ tinh thần lực vừa thăng cấp của mình.
“Dao động năng lượng tập trung về phía Bắc.” Cậu ôm đầu đau đớn sau di chứng chưa lành nhưng vẫn cố muốn biết thêm nhiều thứ về sự kì lạ của thành phố này hơn, “Thật sự như cảnh tượng chúng ta nhìn thấy, thành phố này hoàn toàn an toàn bởi vì chúng đã tập trung về một nơi nào đó cả rồi.”
Bàn tay ấm áp của Cố Viễn Quân chạm vào thân nhiệt lạnh lẽo của cậu, hắn lạnh lùng nói: “Đừng sử dụng dị năng nữa, em nghỉ ngơi đi”
Lục Vĩnh Hi xoay đầu đi như bị bỏng, cậu lúng túng tiếp tục bàn chuyện cậu nghi ngờ với hắn: “Tôi ổn, không sao đâu thưa ngài, dị năng vừa thăng cấp nên nhất thời đầu có hơi đau mà thôi. Thứ mà tôi nghĩ chắc mọi người cũng đã từng nghĩ đến, nhưng bây giờ qua kiểm tra năng lượng thì khả năng cao suy nghĩ của chúng ta đúng rồi.” bàn chuyện công việc khiến Lục Vĩnh Hi điều chỉnh trạng thái của mình nhanh nhất, cậu hỏi: “Ngài có nghĩ đến việc chia ra một tốp nhỏ đi thăm dò trước không? Tôi sợ... diệt đoàn”
Diệp An nghe vậy nhanh miệng nói: “Có phụ tá Lục ở đây, chúng ta còn sợ đám xác sống đó sao?”
Khi cậu định giải thích, Cổ Viễn Quân đã quăng cho anh ta một cái nhìn lạnh lẽo: “Cậu ấy cũng là con người.”
Ý tứ muốn biểu đạt ngắn gọn nhưng lại vô cùng rõ ràng, cậu không phải máy móc có thể chiến đấu thay bọn họ mãi được. Con người có giới hạn, không riêng một ai cả.
“Chúng ta sẽ dừng cách căn cứ 1 km, tôi sẽ cử những người có dị năng hệ phong đi do thám tình hình”
Ba người trong xe vô thức gật đầu, bầu không khí tiếp tục chìm vào sự im lặng chết chóc. Lục Vĩnh Hi lén nhìn hắn một chút rồi lại quay ra nhìn kĩ từng khung cảnh ngoài ô cửa sổ. Cậu có thể cảm nhận được chút lo lắng thoáng qua đôi mắt luôn bình tĩnh, lạnh nhạt ấy.
Ai mà không lo lắng khi nghe số lượng xác sống khổng lồ tập trung tại nơi mình phải đến chứ! Cậu biết hắn lo cho thành viên trong đội hơn cả chính mình nên mới như vậy. Những việc liên quan đến một mình ngài thiếu tá, hắn sẽ không chút e ngại, tự mình lo liệu hết thảy. Chỉ là lần hành động này phía quân đội đa phần đều có mặt, nếu có chuyện không may xảy đến, người thấy có lỗi nhất chắc chắn là hắn.
Cậu nhớ lại khi ấy, lúc cậu rơi tự do xuống có một người đã không chút do dự đỡ cậu nằm đè trên người, tay người đó còn đập mạnh xuống nền đất đầy đá sắc nhọn. Ai thấy cậu mạnh mẽ như thế rồi sẽ chẳng còn suy nghĩ cậu cần phải được bảo bọc nữa, chẳng hạn như Diệp An người đã từng chiếu cố cậu ít nhiều nhưng khi thấy cậu chiến đấu mạnh mẽ cùng cơ giáp của mình lại hiển nhiên coi cậu thì người có thể đánh bại mọi thứ. Cậu tin chắc rằng những người khác cũng nghĩ như vậy.
Lục Vĩnh Hi đã sớm quen với việc đứng che chắn trước tất cả mọi người thế nhưng... trong cơn mê man ấy, cậu thật sự nghe được chất giọng quen thuộc của thiếu tá. Hắn sẽ lo lắng bảo cậu hãy nói đau, sẽ đau thay cho cậu... tại sao lại đau khi cậu đau chứ? Cậu cũng có thể nói đau với một người ư? Trái tim lạnh băng này của cậu dường như cũng ấm lên vì sự kì lạ của người đàn ông đó rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở một thế giới chẳng có một Alpha nào cậu chợt nhận ra bản thân vô thức bị vô vàn hành động ấm áp của một người làm cho rung động.
Cậu biết yêu rồi.
Thứ định nghĩa cậu vẫn luôn không hiểu trong suốt hai mươi tám năm cuộc ON đời thế mà lại dễ dàng được xác định ở một thế giới như thế này. Nơi cậu chẳng phải yêu vì gặp được Alpha thiên mệnh của mình, cũng chẳng vì bất cứ điều gì liên quan đến sự áp chế trong bản năng của một Omega mà phục tùng
một người, biến bản thân thành kẻ chỉ biết mù quáng thuần phục Alpha.
Thiếu tá rất dịu dàng, riêng với cậu là như vậy. Từ mùi hương và dị năng của hắn đã cho cậu biết, hắn là kiểu người như thế nào. Cùng chung lí tưởng sống, cùng chung một cái nhìn, chỉ cần nhìn vào đôi mắt nâu nhạt ấy tưởng chừng như cậu có thể nhìn thấy được cả linh hồn hắn, nhìn thấy nội tâm chân thực của ngài thiếu tá.
Hắn không lạnh lùng chút nào.
Có lẽ đến khi thế giới này an toàn hơn một chút, loài người có nhiều không gian sinh tồn hơn, tình cảm này... có thể nói ra với ngài ấy.
Cậu chẳng phải người thích giấu giếm những điều không cần thiết, thẳng thắn chính là tính cách của cậu. Chỉ khi với những người không thân quen cậu mới không cần như thế, thẳng thắn làm gì khi chẳng thể tin tưởng được nhau.
Bọn họ đúng như dự định dừng chân cách căn cứ 1km, trong đội còn tổng cộng 145 người, dị năng giả hệ phong chỉ có hơn 10 người. Nghe được mệnh lệnh của Cố Viễn Quân chẳng ai muốn đi, cho đến khi bọn họ bị đôi mắt lạnh lẽo kia áp chế mới miễn cưỡng nhận lệnh.
Lục Vĩnh Hi mở rộng vùng quan sát của mình bằng dị năng vừa thăng cấp lên S+, cậu thăng cấp bất ngờ chẳng có quy luật cụ thể nào, may là nó đúng lúc, có thể do thám tình hình trong phạm vi tốt nhất.
Cậu phát hiện nhóc Lộc Nhung trong đoàn dị năng giả hệ phong, bèn truyền ít lời dặn dò cậu nhóc cẩn thận. Lộc Nhung ngạc nhiên nhìn cậu sau đó mỉm cười thật tươi vẫy vẫy tay tạm biệt.
Tâm trạng nặng nề của Lục Vĩnh Hi cũng hạ xuống đôi phần khi thấy nụ cười ấy.
Nhóc nhỏ con luôn khiến cậu vô thức thả lõng tâm tình mỗi khi nhóc ấy cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro