Chiến Thần Tu La

Chị họ không cầ...

AK Nam

2024-09-10 06:11:40

Long Đầu Trọc nhất thời không phản ứng kịp, sững sờ vài giây, rồi đột nhiên cười điên cuồng.

“Này, bọn mày đều nghe thấy chưa?"

“Tên ngốc này vậy mà lại đòi tiền tao, còn 1 giây 3 tỷ nữa chứ.”

"Ôi ôi, tao sợ quá."

Long Đầu Trọc lấy ngón tay chọc vào đầu Giang Nghĩa: "Nhóc con, mày có biết chữ ‘chết’ viết thế nào không?"

Giang Nghĩa cười trả lời: “Tôi không biết viết, hay là, anh dạy tôi đi?”

"Vậy tao sẽ dạy mày!"

Long Đầu Trọc giơ tay muốn tát Giang Nghĩa, kết quả tay còn chưa hạ xuống, thì đã bị Giang Nghĩa đã bắt lấy ngón tay.

“Hồi nãy anh dùng ngón tay này chọc vào tôi?”

Rắc.

Ngón tay gãy ngược ra sau.

“A ~~!!” Long Đầu Trọc gầm lên một tiếng như lợn kêu, nước mắt không ngừng rơi vì đau.

Bịch!

Giang Nghĩa đạp vào bụng Long Đầu Trọc, đá hắn ta bắn vào chiếc xe đối diện.

Long Đầu Trọc ngã xuống đất kêu lên: “Giết nó, giết nó cho tao!”

Tô Nhàn chết lặng, Giang Nghĩa bị điên à? Vậy mà lại tấn công trực diện với Long Đầu Trọc, anh không biết Long Đầu Trọc lợi hại thế nào sao?

Lần này chọc giận đối phương rồi, làm sao đây?

Giang Nghĩa quay đầu lại nói với vào trong xe: “Có mang theo khăn tay không?”

Tô Nhàn gật đầu theo bản năng.

"Lấy khăn tay che mắt vào, đếm thầm đến ba mươi giây đi."

"Làm gì?"

"Cứ làm theo đi."

Giọng điệu của Giang Nghĩa không cho người khác có thời gian để nghi ngờ, Tô Nhàn đưa tay lấy khăn bịt mắt lại.

Cô im lặng đếm.

Từ một đến ba mươi, đếm từng cái một, trong thời gian đó không ngừng nghe thấy các loại tiếng khóc than, không ngừng có tiếng người va vào xe uỳnh uỳnh.

Tô Nhàn sợ hãi, cuộn tròn thành một khối, không dám nhúc nhích.

"Hai mươi tám."

"Hai mươi chín."

"Ba mươi."

Tô Nhàn mang theo tiếng khóc mà hỏi: "Tôi có thể tháo khăn tay chưa?"

"Được rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng nói trầm ấm của Giang Nghĩa truyền vào tai khiến Tô Nhàn cảm thấy rất thoải mái, cô tháo khăn tay ra, ngạc nhiên khi thấy một đám đàn ông đầu trọc đó không biết tại sao lại nằm hết trên mặt đất rồi.

Ai cũng sùi bọt mép, thân thể vặn vẹo thành một khối, có vài người đã ngất đi.

Chỉ trong vòng 30 giây, hơn chục tên đàn ông cường tráng đều bị hạ gục, đây là sức mạnh đáng sợ gì vậy chứ?

"Bọn họ… tất cả bị anh đánh gục hết sao?"

Giang Nghĩa cười cười, không trực tiếp trả lời mà là xoay người đi về phía Long Đầu Trọc.

Anh ngồi xổm xuống.

Long Đầu Trọc từ lâu đã sợ chết khiếp rồi, vừa khóc vừa nói: "Sư huynh, đại ca, ông nội, xin đừng giết tôi, tôi biết sai rồi, sau này không bao giờ dám nữa."

Giang Nghĩa hỏi: "Ừm, vậy 276 tỷ mà anh nợ tôi, khi nào trả đây?”

Long Đầu Trọc bật khóc: "Ông nội ơi, ông đừng đùa với tôi nữa, tôi thật sự đã biết mình sai rồi."

"Vậy sao? Anh định bù đắp lỗi lầm như thế nào?"

Long Đầu Trọc lập tức nói: “Tôi không đòi 1 tỷ rưỡi đó nữa, không đòi 1 xu nào nữa.”

Hắn ta nhịn đau mà đứng dậy, kêu đám người nằm trên mặt đất dậy: “Dậy hết đi cho tao, đừng có cản đường của ông nội nữa!”

"Hổ Tử, Lão Bưu, dời xe ra chỗ khác để ông nội đi! Những người khác xếp thành hai hàng cung tiễn ông nội đi đi."

Đám người lũ lượt làm theo.

Giang Nghĩa mỉm cười quay lại xe, khởi động xe.

Tô Nhàn nhìn cảnh này mà há hốc mồm, cô ta tới bây giờ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao những người này lại đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ như vậy.

Giang Nghĩa đưa tay về phía cô ta: “Ngoài Long Đầu Trọc ra, em có còn mượn tiền người khác không?”

“Ừm, có mượn.”

“Lấy điện thoại ra đây, nói cho anh biết tất cả những người em từng mượn tiền.”

"Được."

Giang Nghĩa nhận lấy điện thoại, ghi tên những người đó và gửi cho Lâm Chí Cường, sau đó trả lại điện thoại cho Tô Nhàn.

"Từ nay, em không còn nợ nần nữa."

“Hả?” Tô Nhàn kinh ngạc nói: “Những khoản tiền này cộng lại cũng mấy trăm triệu, anh đều trả hết rồi à?”

"Ừm."

Tô Nhàn hoàn toàn choáng váng, cú sốc do người đàn ông trước mặt mang đến cho cô ta quá lớn.

Cô ta mới coi thường Giang Nghĩa, công kích anh bằng những lời lẽ hằn học nhất, nhưng thay vì tức giận, anh đã giúp cô ta trả hết nợ.

Lấy ơn báo oán.

Tô Nhàn không biết làm cách nào để đền đáp phần ân tình này.

"Tại sao lại tốt với tôi như vậy?"

"Bởi vì em là em họ của Thu Huyền."

Giang Nghĩa đạp ga khởi động xe rời đi, đám người Long Đầu Trọc ở đằng sau cung kính mà khom người một cái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cung tiễn ông nội ~~!!"

Tô Nhàn nhìn qua cửa sổ sau xe, cười khúc khích.

“Nhóm người này ngày thường hung dữ, ác ôn, nạt thiện sợ ác. Không biết có bao nhiêu học sinh bị bọn họ dày vò đến bán sống bán chết, không ngờ hôm nay đều bại hết trong tay anh. Này, Giang Nghĩa, sao anh lại đánh giỏi như vậy?”

"Anh đi lính mấy năm, những người này không là cái thá gì cả."

Sau khi rẽ vào một khúc cua, Giang Nghĩa nhắc nhở cô: "Nhưng chuyện hôm nay chỉ anh và em biết là được, đừng nói cho người khác biết."

"Tại sao?"

“Không vì sao hết, chắc em cũng không muốn ai biết đến công danh hiển hách nợ nần khắp nơi, bị ‘truy sát’ của mình chứ?”

Tô Nhàn lè lưỡi với anh: “Hừ, tôi biết rồi!”

......

Về đến nhà, Đinh Thu Huyền đã ngủ một giấc dậy, nhìn thấy em họ tới liền vui vẻ tiến lên ôm chầm lấy cô ta.

Cả hai đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, mối quan hệ rất tốt.

Họ đang nói chuyện phiếm, Tô Nhàn đột nhiên nhéo nhẹ Đinh Thu Huyền: "Chị họ, chị thật hạnh phúc, đã kết hôn với một lang quân như ý."

Lúc nói lời này, vậy mà lại có chút chút ghen tị.

Đinh Thu Huyền sững sờ: "Ơ, em nói Giang Nghĩa à?"

"Đúng vậy, hôm nay anh ấy rất lợi hại, anh ấy..." Giang Nghĩa trừng Tô Nhàn một cái, cô ta mới vội vàng ngậm miệng lại.

Lúc này Đinh Nhị Tiến và Tô Cầm đi tới.

"Chú, cô ~~"

“À, Nhàn đến rồi hả, mau mau mau, hôm nay đích thân cô làm một bàn đồ ăn, chỉ để nghênh đón cháu ‘đại giá quang lâm đó’.”

"Cám ơn cô."

Lúc bọn họ đang ăn, Đinh Nhị Tiến nói với Giang Nghĩa: “Lát cậu ăn sau đi, đi lau sàn nhà bếp trước đã.”

"Vâng."

Giang Nghĩa cũng không phản kháng mà đi vào bếp, Đinh Thu Huyền nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đau lòng.

Tô Nhàn càng thêm tò mò, hỏi: "Chú à, sao chú không để anh rể cùng ăn cơm?"

Đinh Nhị Tiến hừ lạnh một tiếng: “Cùng ăn cơm? Nghĩ hay quá! Cứ thấy bộ dạng ăn không ngồi rồi, nghèo kiết xác của cậu ta là chú lại tức, còn muốn ăn cơm cùng chú sao?”

"Ăn không ngồi rồi? Nghèo kiết xác?"

Tô Nhàn cảm thấy không thể tin được, người anh rể có thể giải quyết đám người Long Đầu Trọc trong 30 giây, giúp cô ta trả hết nợ chỉ bằng vài tin nhắn, thật sự nghèo kiết xác sao?

Đinh Nhị Tiến nói: “Tôi càng nhìn cậu ta thì càng tức giận. Sớm muộn gì tôi cũng phải bảo Thu Huyền ly hôn với cậu ta!”

Khuôn mặt của Đinh Thu Huyền ngay lập tức xị xuống.

Nhưng Tô Nhàn lại cười lên, nói nửa đùa nửa thật: “Được rồi được rồi, nếu chị họ không cần thì cứ vứt cho em, em thì muốn lắm.”

Phụt ~~

Giang Nghĩa đang uống nước trong bếp, nghe thấy lời này thì lập tức phun ra.\u0001

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Tu La

Số ký tự: 0