Chiến Thần Tu La

Cho ông 10 giây...

AK Nam

2024-09-10 06:11:40

Ở trong phòng khách bày ra hai cái bàn lớn, ở trên một bàn bày đầy món ăn của Robert, trên một bàn khác thì bày cái bình của Nhiếp Tranh.

Đầu tiên là bên Robert, sau khi mở hết tất cả nắp đậy lên, liền lộ ra đồ ăn tinh xảo bên trong.

Năm màu rực rỡ khác nhau.

Mùi hương tỏa ra bốn phía, bay khắp phòng, làm cho người khác ngửi thấy liền nuốt nước miếng.

Không chỉ màu sắc hấp dẫn, mùi hương mê người, chạm trổ tinh xảo cũng khiến người khác khen không dứt lời, cho dù là từ phương diện nào, đây cũng là một bàn đồ ăn hoàn hảo nhất.

Trái lại cái bình của Nhiếp Tranh, vừa xấu vừa quê mùa, quả thực là không có cách nào so sánh.

Thật giống như là công chúa cao quý và cô gái thôn quê bần cùng, giữa hai người dường như không thể nào so sánh.

Tô Trung Nguyên châm chọc nói: "Ông luyên thuyên cả buổi, kết quả là làm ra một món rác rưởi như vậy? Nhìn lại đồ ăn của ngài Robert, ai cũng có thể dùng ‘tác phẩm nghệ thuật’ đến hình dung, thế nào, biết cái gì gọi là chênh lệch chưa?"

Thái độ của Nhiếp Tranh đúng mực nói: "Quả thật, nhìn từ màu sắc hương vị đến hình dáng, một bàn đồ ăn này của Robert, mỗi một món đều tốt hơn món của tôi."

"Coi như ông còn biết tự mình biết mình."

"Nhưng mà..." hai mắt Nhiếp Tranh sáng rực: “Thức ăn, quan trọng nhất vẫn là khiến cho người ăn hài lòng, khiến cho người ăn giơ ngón tay cái, nếu chỉ chú trọng bề ngoài mà xem nhẹ giá trị bên trong của món ăn, ngược lại không đáng."

Tô Trung Nguyên cười lạnh: "Được, để tôi cho ông chết được nhắm mắt. Bây giờ chúng ta lần lượt đem hai bàn đồ ăn cho mẹ của tôi ăn, món ăn của ai ngon, nhìn một cái là biết."

Ông ta bưng một chén bánh ngọt đi tới trước mặt bà cụ.

"Mẹ, mẹ mở miệng nào, đây là bánh thọ ngài Robert đặc biệt làm cho mẹ, mẹ ăn một miếng đi."

Tô Trung Nguyên đút miếng bánh ngọt đến bên miệng bà cụ, kết quả...

Bà cụ lập tức quay mặt đi, cực kì chán ghét nói: "Không, không ăn."

Tô Trung Nguyên trầm mặt: “Mẹ, món này ngon lắm, mẹ ăn một miếng đi."

"Không ăn, hôi lắm."

"Hôi?"

Tô Trung Nguyên ngửi thử một chút, không hôi mà.

Tô Cầm ở bên cạnh thầm vui mừng: “Khẩu vị của mẹ chúng ta không giống với người thường, chúng ta ngửi thấy thơm, mẹ có thể cảm thấy hôi, không kỳ lạ lắm."

Tô Trung Nguyên không rõ đạo lý đó, còn muốn đút, kết quả bị bà cụ hất thẳng xuống đất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không ăn, tôi không ăn!"

Tô Trung Nguyên không có cách nào, chỉ có thể đứng dậy bỏ bánh ngọt xuống, đổi một chén canh khác, kết quả còn chưa đưa tới, đã bị bà cụ ném đi.

Liên tục vài lần, bà cụ không phải hất đổ đồ ăn, chính là quay mặt không ăn.

Kết quả là, đầy bàn món ngon, bà cụ chẳng ăn một miếng, khiến Tô Trung Nguyên gấp đến nỗi mồ hôi đầy đầu.

Ông ta ăn một miếng, mấy món Robert làm này không dở mà, ngon lắm, tại sao lại...

Giang Nghĩa nở nụ cười, nhàn nhạt nói: "Xem ra, đầu bếp cấp thế giới này dường như cũng không thể làm cho bà vừa lòng nhỉ?"

Tô Trung Nguyên tức điên lên được: “Khẩu vị của mẹ tao có vấn đề, món của ai làm bà cũng không thích ăn, này không phải là vấn đề của ngài Robert."

"Vậy sao?"

Nhiếp Tranh đứng dậy, mở nắp bình ra, nháy mắt mùi hương xộc lên mũi.

Ông ta nói: "Món này, không phải càng tinh xảo, càng sang quý lại càng ăn ngon, quan trọng là vấn đề phù hợp. Ví dụ một vài người không thích ăn cá, cho dù ông làm ngon hơn nữa, hoàn hảo hơn nữa, người ta cũng không thích ăn."

"Một người đầu bếp giỏi, không chỉ phải biết làm đồ ăn, càng phải hiểu suy nghĩ của khách hàng."

"Cho dù cùng là một người khách, vào những lúc cảm xúc hỉ nộ ái ố khác nhau, khẩu vị cũng sẽ khác nhau rất lớn; cho dù là cùng loại cảm xúc, ở những lúc anh ta bệnh hoặc khỏe mạnh khác nhau, đồ muốn ăn cũng sẽ không giống nhau."

"Một người đầu bếp, nếu không biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, không biết dựa vào cảm xúc, khẩu vị của khách, mà sửa đổi hương vị thức ăn, chỉ biết đi làm đồ ăn rập khuôn theo công thức một cách máy móc, thì không được xem như là một đầu bếp vĩ đại."

"Người có thể làm đồ ăn, máy móc cũng có thể làm đồ ăn, người và máy móc làm đồ ăn khác nhau nhất chính là... Người làm đồ ăn, là có tình cảm."

Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Tranh đã múc từ trong bình ra một chén canh, bên trong còn trộn lẫn thịt nát, rau dưa..., nhìn qua giống như là một món trộn thập cẩm.

Còn chưa bưng chén canh đến trước mặt bà cụ, chỉ thấy vẻ mặt của bà cụ thay đổi ngay lập tức.

Bà hít cái mũi ngửi khắp nơi: “Thơm, thơm quá, tôi muốn ăn."

Mọi người nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.

Lúc Nhiếp Tranh bưng chén canh đến, bà cụ nhanh chóng bưng lấy, ừng ực ừng ực ăn ngụm lớn, ăn hết cả nước lẫn cái.

Một chén còn chưa đủ, ăn liền ba chén mới đủ.

Sau khi ăn xong, cả người rạng rỡ, tinh thần vô cùng tốt, hơn nữa giống như khôi phục chút lý trí.

Nhìn đến đây, mọi người ở đó đều tấm tắc, cảm khái Nhiếp Tranh tài nghệ phi phàm, quả thực chính là Trù Thần hạ thế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Nghĩa cười cười, dẫn đầu vỗ tay cho ông ta.

Những người khác cũng thật lòng vỗ tay cho đầu bếp chỉ còn một tay, dành tặng cho ông ta tràng pháo tay chân thành tha thiết nhất.

Tô Trung Nguyên và Robert đứng ở giữa đều cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.

Vốn định đến đây trổ chút trù nghệ, khiến cho đám người Tô Cầm, Tô Hồng Văn nhục nhã một phen, kết quả ai mà ngờ nửa đường xuất hiện Nhiếp Tranh?

Trù nghệ của Nhiếp Tranh quả thực đạt tới trình độ tuyệt mỹ!

Lúc này...

Bà cụ đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm Tô Trung Nguyên, giọng nói giận dữ hét lớn một tiếng: "Thằng hai, cậu rốt cục cũng chịu quay về rồi?!"

Tô Trung Nguyên bị dọa cho khiếp sợ, lại nhìn bà cụ, phát hiện hai mắt bà cụ sáng ngời hữu thần, so với bà già si ngốc trước kia căn bản là hai người.

Tô Cầm và Tô Hồng Văn cũng hoảng sợ.

Bà cụ đây là... Khôi phục thần trí?

"Mẹ, mẹ không ngốc nữa ạ?" Tô Trung Nguyên thăm dò hỏi.

Bà cụ hừ lạnh một tiếng: “Ngốc? Cậu ước gì tôi cứ tiếp tục si ngốc như vậy, thừa dịp sau khi tôi chết, giành gia sản phải không?"

Tô Trung Nguyên xấu hổ cười cười: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, con sao có thể..."

"Câm miệng!" Bà cụ mắng: "Từng ấy năm nay, cậu ở nước ngoài ung dung tự tại, chẳng quan tâm gì đến bà già này. Nếu không phải có chị cả và em ba của cậu, tôi sợ là đã sớm đói chết ở trên đường rồi."

"Bây giờ thấy tôi bệnh nặng, cho rằng tôi không còn sống được mấy ngày, liền muốn trở về giành gia sản? Tôi nói cho cậu biết, mơ mộng hão huyền!"

"Sau khi tôi chết, tất cả gia sản đều chỉ để lại cho Tô Cầm, Tô Hồng Văn, cậu một xu cũng đừng hòng. Tôi thấy cậu là bực, bây giờ, lập tức, nhanh chóng biến khỏi mắt tôi!"

Tô Trung Nguyên bị mắng đến nỗi mất mặt.

Rốt cục, ông ta cũng không giấu giếm nữa, vung tay lên, mấy người vệ sĩ đồng loạt xông lên.

Ông ta lạnh lùng nói: "Được thôi, mấy kẻ bần hàn, bà già các người liên hợp lại giỡn với tôi đúng không? Còn kêu tôi biến đi? Ha hả, tôi lịch sự với mấy người chút, mấy người liền không biết trời cao đất rộng, đề cao mình quá rồi?"

"Tôi hôm nay cứ ở đây đó, ngược lại muốn nhìn thử, các người ai có tư cách đuổi tôi đi?!"

Giang Nghĩa than nhẹ một tiếng, đứng dậy.

"Cho ông mười giây, cút."\b\b\b\b\b\b\b\b

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Tu La

Số ký tự: 0