Chương 1591
AK Nam
2024-09-10 06:11:40
Chương 1591
Thấy mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng xấu, Lưu Cảnh Minh nhanh chóng đứng dậy khuyên nhủ: “Đủ rồi, Lão Thường anh định làm gì? Mau bưng rượu đi!”
Thường Hướng Đông cười nói: “Giám đốc Lưu, anh cũng thấy rồi, không phải là tôi muốn uống, mà là cậu Giang muốn uống.
Tôi chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của cậu Giang mà thôi.”
Lưu Cảnh Minh cau mày, quay người lại nói với Giang Nghĩa: “Cậu Giang, rượu này nồng độ cao quá, uống vào sẽ không tốt cho sức khỏe. Theo tôi thấy hay là thôi đi?”
Anh ta đang cho Giang Nghĩa một lý do để từ chối.
Giang Nghĩa cứ thuận theo là không phải uống cạn ly rượu này.
Tuy sẽ hơi mất mặt, khiến mấy người đang hóng hớt kia coi thường, nhưng còn hơn là nôn ra máu chứ?
Nhưng sao Chiến thần Tu La có thể lui bước được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Nghĩa cười nói: “Cả đời này tôi chưa bao giờ có cơ hội được thưởng thức loại rượu ngon như vậy, nếu hôm nay không uống, tôi sẽ hối hận cả đời.”
Nhưng…
Lưu Cảnh Minh cứng họng.
Đã cho anh cái cớ rồi mà anh còn tự dâng mình lên họng súng, vậy thì thực sự không ai cứu nổi anh rồi.
Nhậm Chỉ Lan ở bên cũng rất căng thẳng, bà định đưa tay ra kéo Giang Nghĩa, bảo Giang Nghĩa đừng uống, nhưng Bạch Dương đã ngăn Nhậm Chỉ Lan lại.
Bạch Dương khẽ lắc đầu.
Là một thuộc hạ đắc lực đã theo Giang Nghĩa Nam chinh Bắc chiến, Bạch Dương rất hiểu tửu lượng của Giang Nghĩa.
Cho dù chấp tất cả bọn họ cũng uống không lại Giang Nghĩa, vậy thì có gì phải lo lăng?
Nhưng những người khác không biết điều này, họ chỉ nghĩ rằng Giang Nghĩa bị ép vào thế bí, phải uống cốc rượu Thanh Hà đó, vì vậy tất cả đều chờ xem trò hề của Giang Nghĩa.
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Giang Nghĩa cầm ly rượu lên, liếc nhìn Thường Hướng Đông lần cuối.
“Trưởng phòng Thường, tôi sắp uống rồi, anh sẽ không tiếc chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không! Anh cứ uống thoải mái.”
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa.
Giang Nghĩa thật sự không khách sáo, ngẩng đầu uống ừng ực một hơi cạn sạch, tu sạch một ly rượu vào bụng.
“Rượu ngon!!!”
Giang Nghĩa đập mạnh cốc rượu xuống bàn, mỉm cười. Nói thật, uống rượu cả đời này, chưa bao giờ uống một loại rượu mạnh như vậy, cảm giác hiếu chiến sâu trong lòng càng bùng lên.
Vào lúc này, máu nóng của Giang Nghĩa đang sôi trào!
“Rót đầy tiếp!”
Giang Nghĩa hét lớn, doạ Thường Hướng Đông sợ mất hồn, nuốt nước bọt rồi lại rót đầy.
Giang Nghĩa dứt khoát ngẩng đầu lên uống cạn.
“Rượu ngon, rượu ngon Lần này, Thường Hướng Đông thực sự chết lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro