Chương 1783
AK Nam
2024-09-10 06:11:40
Chương 1783
Phì ~ Socrates vui rồi, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng thả lỏng, hóa ra Mạc Nguyên không biết chân tướng sự việc, chỉ là giả đò, nói linh tinh mà thôi.
Còn trúng vận xấu?
Cái thứ vớ va vớ vẩn cũng lôi ra rồi.
Các bác sĩ ở xung quanh đều lắc đầu, vẻ mặt rất thất vọng.
“Thăng nhóc Mạc Nguyên này, không cứu được rồi.
“Là một bác sĩ, điều quan trọng nhất là giữ giới hạn, có thể đủ khoa học, phân tích vấn đề một cách khách quan. Bây giờ cậu ta ngay cả lời như trúng vận xấu’ nói ra, đã không xứng làm một bác sĩ rồi.”
“Haizz, một đứa trẻ tốt lành, bị Giang Nghĩa dụ vào tròng rồi.
Đối mặt với lời châm chọc của mọi người, Mạc Nguyên căn bản không để trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta tiếp tục nói: “Có điều các vị không cần lo lắng, sư phụ dạy tôi một bài tiên khúc, chỉ cần đánh khúc này tại đây thì có thể loại bỏ vận xấu, đánh thức bệnh nhân.”
Càng nói càng nhảm, mọi người đều lắc đầu.
Chỉ thấy Mạc Nguyên để một dàn chuông ở bên giường, làm ra vẻ diễn tấu.
Đối với một người trước giờ chưa từng được âm nhạc gội rửa, khúc nhạc mà anh ta đánh cực kỳ khó nghe.
Hơn nữa âm thanh của các chuông đều khác nhau, anh ta đánh lừa như này, các loại âm thanh khó nghe hòa lẫn với nhau, càng khiến người ta nghe mà cũng muốn ói.
Đánh một hồi, Mạc Nguyên còn để một chậu lửa ở bên chân của bệnh nhân, nói: “Chậu lửa này có thể làm ấm cơ thể của bệnh nhân, khiến bệnh nhân không lạnh.
Nhất thời, tất cả người quan sát đều ngây ra.
Một hạt giống bác sĩ tốt đẹp bị biến thành như này, thật sự đáng tiếc.
“Haizz, Mạc Nguyên ơi Mạc Nguyên, cậu theo ai học không được mà cứ theo Giang Nghĩa? Học đi học lại, cũng học thứ vớ vẩn gì đâu?”
“Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Mạc, mất rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Socrates ở một bên kìm chế niềm vui.
Nếu đánh đàn có thể chữa bệnh cứu người, vậy còn cần những bác sĩ như bọn họ làm gì?
Ông ta không nhịn được mà nhìn qua Giang Nghĩa, trong lòng rất nghi hoặc.
Theo lý mà nói, Giang Nghĩa không thể ngu ngốc như thế, anh không thể không biết cách như này là vô dụng, nhưng tại sao lại muốn Mạc Nguyên làm vậy?
Anh muốn cố ý hủy hoại Mạc Nguyên sao?
Không tới mức đó chứ.
Mạc Nguyên bị hủy hoại, Giang Nghĩa không có được lợi ích gì thì thôi không nói, còn phải gánh tội danh, ngay cả khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc kèm theo cũng sẽ bị người ta rũ bỏ.
Trong hồ lô của Giang Nghĩa đang bán thuốc gì?
Socrates cố thử thăm đò một chút từ biểu cảm của Giang Nghĩa, nhưng vô dụng, trên mặt Giang Nghĩa không có bất cứ cảm xúc dao động.
Không nhìn ra vui mừng, cũng không nhìn ra bi thương, càng không nhìn ra lo lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro