Chương 1855
AK Nam
2024-09-10 06:11:40
Chương 1855
Bọn họ vừa đi vào thì có một người nhìn thấy Hổ Pháo ở trong góc, sau đó nói vài câu bên tai thanh niên cầm đầu.
Người cầm đầu nhíu mày, dẫn người đi tới.
“Ê, anh hình như là người của Thần La Thiên Chinh?”
Hổ Pháo liếc nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Trước kia phải, bây giờ không phải.”
“Bị khai trừ rồi sao?”
“Có bị khai trừ hay không, không liên quan tới cậu.
Người dân đầu chỉ vào mình, nói: “Biết tôi là ai không?”
“Không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không biết? Ha ha, vậy anh nghe rõ đây, ông đây tên Cận Lâm, thống soái của Hộ Thành Doanh – Cận Đông Thành là ba tôi, nghe hiểu rồi chứ?”
Nói như này thì Hổ Pháo đã hiểu.
Hộ Thành Doanh và Hộ Vệ Doanh ngoại thành là kẻ địch, Cận Đông Thành và Ôn Nhược Hà quanh năm đấu đá.
Cận Lâm là con trai của Cận Đông Thành, đương nhiên sẽ hận thấu xương người của Thần La Thiên Chinh, dù sao trên danh nghĩa Thần La Thiên Chinh là do Ôn Nhược Hà quản lý.
Hổ Pháo nói: “Tôi đã không còn là người của Thần La Thiên Chinh nữa, cũng không tham gia vào phân tranh giữa các người, đừng làm phiền tôi.”
“Ha, khẩu khí khá lớn.”
Cận Lâm nói: “Ở kỳ nghỉ lẽ trước, tên khốn Lôi Hạo đó đánh anh em dưới trướng của tôi, tôi biết, Thần La Thiên Chinh các anh là do Lôi Hạo quản lý, có phải không?”
Vừa nghe thấy lời này thì Hổ Pháo cảm thấy không vui từ tận đáy lòng.
Đúng vậy, bọn họ thuộc sự quản lý của Lôi Hạo, nhưng cũng là vì do Lôi Hạo quản, Hổ Pháo mới rời đi.
Anh ta cũng hận Lôi Hạo thấu xương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hổ Pháo nói: “Mâu thuẫn giữa các người tôi không muốn quản, đi ra!”
“Đi sao?” Cận Lâm lạnh lùng nhìn: “Lôi Hạo đánh người của tôi, vậy tôi lấy con chó của anh ta ra trút giận, như vậy không quá đáng nhỉ?”
Hổ Pháo tức giận: “Cậu nói ai là chó?”
“Tôi nói anh là chó!”
“Khốn kiếp!”
Hổ Pháo nổi nóng, lập tức đứng dậy, nắm lấy cổ áo của Cận Lâm.
Với vóc dáng vạm vỡ đó của Hổ Pháo, sau khi đứng dậy giống như một ngọn núi, hoàn toàn bao trùm Cận Lâm, chênh lệch của hai người thật sự như trời và đất.
Vừa rồi Hổ Pháo ngồi, Cận Lâm vấn chưa cảm thấy gì, bây giờ nhìn thấy đối phương đứng dậy mới biết thì ra Hổ Pháo vạm vỡ như vậy.
Nếu đánh thật, ba người như anh ta cũng không phải đối thủ.
Cận Lâm nuốt nước bọt, nói: “Anh, anh muốn làm gì? Tôi là con trai của Cận Đông Thành, anh đánh tôi, chính là đối đầu với cả Hộ Thành Doanh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro