Chương 2035
AK Nam
2024-09-10 06:11:40
Chương 2035
Còn thiếu mỗi quỳ xuống cầu xin người làm thời vụ kia nữa thôi.
Nhưng dù là vậy thì cái người làm thời vụ kia vấn không nhúc nhích, cô ta vẫn ngồi sơn móng tay cho mình, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Chờ đị!”
Thái độ và giọng điệu cực kỳ tệ.
Người như vậy xuất hiện ở cửa sổ thì muốn người khác làm việc kiểu gì đây?
Đặc biệt là bây giờ vần còn mưa nên gió lạnh bên ngoài thổi vù vù vào đây. Đinh Thu Huyền đã cóng đến nỗi hơi run lên.
Cô ôm con thật chặt, rất sợ khiến con lạnh cóng.
Nhìn vợ và con mình bị lạnh nhưng người làm thời vụ kia vẫn ung dung thoải mái ngồi sơn móng tay bên trong, là đàn ông thì chẳng ai chịu nổi, nói gì đến Giang Nghĩa.
Anh vỗ mạnh lên trên quầy rồi giận dữ hét lên: “Thái độ của cô là gì đấy?! Bây giờ đang là thời gian làm việc, có người tới làm việc nhưng cô lại ở đây sơn móng tay. Cô như vậy mà xứng mặc đồng phục công an, vì dân phục vụ à?!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này xem như là hoàn toàn châm mồi dân lửa.
Nữ nhân viên thời vụ kia không vui.
Cô ta ngẩng đầu lên, chỉ về phía cửa rồi phun ra một chữ: “Cút.
Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn cô ta, không nhúc nhích.
Nữ nhân viên thời vụ trợn mắt lên: “Không cút đúng không? Vậy anh cứ đứng đây đi.
Hôm nay nhà các người đừng có mơ nhập được hộ khẩu cho con. Mà đừng tưởng chỉ môi hôm nay, sau này con nhà các người cũng đừng mơ được vào hộ khẩu! Tôi nói rồi đấy!”
Một nhân viên thời vụ nho nhỏ mà lại có thể mở miệng phun ra những lời ngông cuồng như vậy, có thể thấy được cô ta kiêu căng phách lối đến nhường nào.
Chẳng lẽ quận Giang Nam này thật sự đã đến thời kỳ đen tối rồi sao?
“Lời lẽ ngông cuồng!” Giang Nghĩa quát lớn một tiếng.
Một tiếng này giống như hổ dữ xuống núi, tiếng gầm chấn động cả núi rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy tên cảnh sát mặc thường phục đang nghỉ ngơi trong phòng cũng bị giật mình.
Trong đó có một tên đàn ông trung niên mở cửa phòng đi ra dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ai kêu la om sòm ở đây thế?”
Thái độ kiêu căng của nữ nhân viên thời vụ kia lập tức biến mất. Cô ta bày ra dáng vẻ đáng thương rồi khóc lóc kể lể: “Đội trưởng, người đàn ông này bắt nạt tôi.”
Ồ?
“Có người bắt nạt cô ngay trong đồn công an, chống lại anh ta đi!”
Đội trưởng nhìn về phía Giang Nghĩa chất vấn: “Là anh kêu la om sòm ở đây sao?”
Giang Nghĩa không hề khiếp sợ chút nào.
Anh trả lời bằng giọng lạnh như băng: “Không phải tôi kêu la om sòm mà là nhân viên văn của các ông không có tố chất.”
Vừa nói, anh vừa chỉ lên lọ sơn móng tay trên bàn: “Rõ ràng là đang trong thời gian làm việc nhưng cô ta lại rảnh rỗi ngồi sơn móng tay. Khi không có người thì thôi, nhắm một mắt mở một mắt coi như cho qua. Vấn đề là bây giờ có người tới làm việc, thế mà cô ta lại bắt người ta chờ. À à, đồn công an của các ông vì dân phục vụ như thế này sao?”
Những lời này câu nào cũng có lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro