Chương 2095
AK Nam
2024-09-10 06:11:40
Chương 2095
Mạnh Nhất khẽ cười nói: “Tôi có thể có thái độ gì chứ? Không gì khác hơn ngoài nói lại sự thật mà thôi. Xin chủ tịch Giang đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, anh có thể đi rÕI.
“Vâng.”
Mạnh Nhất cho rằng Giang Nghĩa thật sự dễ dàng buông tha cho anh ta như vậy, thế là bèn xoay người rời đi.
Không ngờ anh ta vừa bước được hai bước, một cây kim màu bạc từ phía sau bay tới, thoắt cái đã cắm sâu vào huyệt đạo của Mạnh Nhất, ngay sau đó Mạnh Nhất cảm thấy khắp người vô cùng ngứa ngáy.
Cảm giác cứ như bị hết con muỗi này đến con muỗi khác đốt vậy, ngứa ngáy vô cùng.
“Ây da.”
Mạnh Nhất vội vàng đưa tay ra muốn gãi, nhưng gãi bên trái lại ngứa bên phải, gãi bên trên thì ngứa bên dưới, cả người đều ngứa, không đến ba mươi giây, Mạnh Nhất đã không chịu được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nằm trên mặt đất điên cuồng mà gãi mà cào, cởi bỏ hết quần áo, ước gì có thể tự thiêu mình bằng lửa.
“Ngứa, ngứa quát”
Hầu Quang Vinh đang ăn cũng bị dọa giật mình, ngây người nhìn chăm chăm anh ta, vừa nhai miếng thịt rắn vừa hỏi: ‘Ôi chao, anh Mạnh bị sao vậy? Sao lại nằm dưới đất thế?”
Anh ta vừa định đứng dậy để giúp Mạnh Nhất thì Giang Nghĩa đưa tay ra ngăn anh ta lại.
Giang Nghĩa hờ hững nói: “Sở dĩ anh ngứa là vì anh không nói sự thật, phải chịu quả báo thôi.”
Loại lời này chắc chắn là đang gạt con nít.
Nhưng Giang Nghĩa nói như vậy có nghĩa là anh có một cách để ngăn chặn cơn ngứa tiếp diễn và có thể khôi phục sức khỏe cho Mạnh Nhất, tiền đề là Mạnh Nhất phải nói sự thật cho Giang Nghĩa biết điêu mà anh muốn biết.
Mạnh Nhất vô cùng ngứa ngáy, anh ta ra sức gãi, gãi đến nỗi máu chảy ra nhiều nơi trên cơ thể.
Anh ta khóc lóc xin tha: “Cầu xin anh đừng hành hạ tôi như thế này nữa, tôi thật sự không biết gì cả”.
“Ồ, vậy anh cứ tiếp tục đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Nhất đau đớn tột cùng lăn lộn trên mặt đất.
Sau hơn mười giây, anh ta tuyệt vọng nói: “Chuyện đó là do tập đoàn Hoa Thượng kêu tôi làm, không phải tôi muốn làm đâu.
Chủ tịch Giang, tôi biết anh là người của ấn Giang Sơn, vì vậy tôi không thể đắc tội anh được. Vấn đề là, hai ông trùm đấu nhau có thể đừng kéo theo những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi làm bia đỡ đạn không?”
Mạnh Nhất không dám xúc phạm tập đoàn Hoa Thượng, cũng không dám đắc tội ấn Giang Sơn.
Tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng có câu nói thế này: Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Nếu anh ta không nói sự thật thì Giang Nghĩa sẽ khiến anh ta phải chịu thiệt ngay bây giờ.
Giang Nghĩa nói: ‘Ấn Giang Sơn chúng tôi không đội trời chung với tập đoàn Hoa Thượng, thành thật mà nói, tập đoàn Hoa Thượng sẽ không đổ lỗi lên đầu anh về vấn đề này mà sẽ chỉ đến tiếp tục đối đầu với ấn Giang Sơn chúng tôi thôi, anh không cần phải lo”
Nếu bình thường nói như vậy, Mạnh Nhất chắc chắn sẽ không thèm để tâm.
Nhưng bây giờ thì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro