Giải trí bách k...
AK Nam
2024-09-10 06:11:40
“Tôi đã chướng mắt giải trí Bách Khoa từ lâu lắm rồi, nhưng mà thế lực đơn bạc, một lão già họm hẹm thì làm sao có năng lực chống lại bọn họ?”
“Cũng may là ông trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng đã để chúng ta gặp được ân nhân Giang, tôi có thể nhìn ra được nhân phẩm của cậu rất ưu tú, tài trí song toàn, sau này chắc chắn có thể đưa giải trí Ức Châu phát triển lớn mạnh, kéo giải trí Bách Khoa xuống ngựa, bản thân thay vào đó.”
“Chuyện mà tôi muốn làm đó chính là chúc cậu có thực lực.”
“Cho nên, tôi giúp cậu là vì để báo ơn, càng là vì suy nghĩ cho ngành công nghiệp giải trí ở thành phố Giang Nam.”
Giang Nghĩa có hơi cảm động.
“Ông La, tôi nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của ông, tôi sẽ mang đến một bầu trời mới cho ngành công nghiệp giải trí ở Giang Nam.”
“À đúng rồi, ông đã đồng ý viết cho công ty chúng tôi ba mươi bài hát, tôi phải trả tiền cho ông.”
La Thịnh mở to mắt: “Tiền công cái gì chứ? Tôi không cần đâu! Ân nhân Giang, tôi sáng tác bài hát cho cậu cũng không phải là bởi vì tiền, cậu không cần phải dùng tiền để sỉ nhục tôi.”
Ách...
Giang Nghĩa xấu hổ cười.
Dùng tiền sỉ nhục hả?
Trên đời này, không biết là có bao nhiêu người muốn bị sỉ nhục bằng tiền như thế này.
“Tôi biết rồi, ông La, tôi chắc chắn sẽ chọn ra những người có tài hoa và nhân phẩm ưu tú nhất.”
“Chắc chắn sẽ không để bài hát mà ông viết bị hủy hoại.”
La Thịnh gật đầu: “Cái này thì còn được, thôi được rồi, tôi đã lớn tuổi, có hơi mệt, tôi về nghỉ ngơi trước đây. Ân nhân Giang, tạm biệt cậu.”
“Đi thong thả.”
La Thịnh cất bước đi khỏi, một đám minh tinh cũng rời đi theo.
Trình Đan Đình nói: “Giang Nghĩa, tại sao La Thịnh cứ luôn gọi anh là ân nhân Giang vậy?”
Giang Nghĩa khẽ cười anh nói: “Phật nói, không thể nói.”
“Xía, không muốn nói thì thôi đi, tôi cũng không có muốn nghe.”
Trình Đan Đình vung vẫy tay sải bước đi khỏi.
...
Ở một bên khác, trong phòng làm việc chủ tịch xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Hai người Tây Môn Tuấn và Bách Niên đứng cúi đầu trước bàn làm việc, trọng tay của chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh điên cuồng nhào nặn hai viên hạch đào.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”
Tôn Vĩnh Trinh quát to một tiếng, dọa hai người đang đứng ở đằng kia không kiềm chế được mà run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời.
Tôn Vĩnh Trinh tức giận hét lớn: “Tây Môn, tôi đã kêu cậu tìm người ngăn cản buổi lễ khai trương của giải trí Ức Châu, cậu hay lắm rồi, tìm một tên phế vật như là Triệu Sơn Lĩnh, buổi lễ khai trương không bị ngăn cản, còn bị người ta bắt đi, kết quả còn làm liên lụy đến xí nghiệp Thiên Đỉnh của chúng ta, cái này được gọi là xử lý chuyện đó hả?”
Ông ta lại quay đầu nhìn về phía Bách Niên.
“Còn có cậu nữa, cậu làm cái gì vậy? Lúc đó cậu đã đồng ý với tôi như thế nào?”
“Cứ luôn miệng nói là ngăn chặn toàn bộ nghệ sĩ ở thành phố Giang Nam, không để giải trí Ức Châu mời được một nghệ sĩ nổi tiếng.”
“Kết quả thì sao?”
“Người ta không chỉ mời được, vậy mà còn mời được một đám, bọn họ đều là thiên vương thiên hậu. Bách Niên, chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng làm không tốt, toàn là mấy thùng cơm vô dụng.”
Hai người bị chửi té tát, nhưng mà lại không thể làm gì.
Buổi biểu diễn lần này, kế sách của bọn họ đều đã thất bại hoàn toàn, còn làm giải trí Ức Châu rực rỡ hào quang, bị mắng cũng là đúng.
Tôn Vĩnh Trinh hít vào thở ra, giọng điệu đã hòa hoãn một chút, ông ta nói: “Đương nhiên những chuyện này đều đã qua rồi, tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì hết, buổi lễ khai trương thành công thì cứ thành công đi, quan trọng là sau này sẽ làm như thế nào?”
Ông ta lo lắng nói: “Tôi nghe nói cái ông già La Thịnh lại đồng ý viết ba mươi bài hát cho giải trí Ức Châu, cái ông già chết tiệt này, không phải là cố tình đối đầu với chúng ta đó chứ?”
“Tin tức này mà truyền đi, chắc chắn sẽ có một đám nghệ sĩ muốn đến giải trí Ức Châu, đúng là tức chết ông đây mà.”
Bách Niên cắn răng, bảo đảm nói: “Chủ tịch, tôi lấy chức vụ tổng giám đốc giải trí Bách Khoa để đảm bảo với ngài, trong vòng hai tháng, chắc chắn có thể để giải trí Ức Châu bị hủy hoại, nếu làm không được thì tôi sẽ chủ động từ chức.”
Ánh mắt của Tôn Vĩnh Trinh thay đổi, gật đầu: “Được lắm, đây chính là cậu đã nói. Tôi sẽ cho cậu hai tháng, nếu như có thể xử lý giải trí Ức Châu, không chỉ có thể tiếp tục làm tổng giám đốc của cậu, tôi còn sẽ chia hoa hồng nhiều hơn cho cậu, nhưng mà nếu như cậu làm không được, vậy thì phải tự mình thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi.”
“Vâng.”
Bách Niên đáp lời rồi quay người đi khỏi, cả người đều là lệ khí muốn trả thù.
“Cũng may là ông trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng đã để chúng ta gặp được ân nhân Giang, tôi có thể nhìn ra được nhân phẩm của cậu rất ưu tú, tài trí song toàn, sau này chắc chắn có thể đưa giải trí Ức Châu phát triển lớn mạnh, kéo giải trí Bách Khoa xuống ngựa, bản thân thay vào đó.”
“Chuyện mà tôi muốn làm đó chính là chúc cậu có thực lực.”
“Cho nên, tôi giúp cậu là vì để báo ơn, càng là vì suy nghĩ cho ngành công nghiệp giải trí ở thành phố Giang Nam.”
Giang Nghĩa có hơi cảm động.
“Ông La, tôi nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của ông, tôi sẽ mang đến một bầu trời mới cho ngành công nghiệp giải trí ở Giang Nam.”
“À đúng rồi, ông đã đồng ý viết cho công ty chúng tôi ba mươi bài hát, tôi phải trả tiền cho ông.”
La Thịnh mở to mắt: “Tiền công cái gì chứ? Tôi không cần đâu! Ân nhân Giang, tôi sáng tác bài hát cho cậu cũng không phải là bởi vì tiền, cậu không cần phải dùng tiền để sỉ nhục tôi.”
Ách...
Giang Nghĩa xấu hổ cười.
Dùng tiền sỉ nhục hả?
Trên đời này, không biết là có bao nhiêu người muốn bị sỉ nhục bằng tiền như thế này.
“Tôi biết rồi, ông La, tôi chắc chắn sẽ chọn ra những người có tài hoa và nhân phẩm ưu tú nhất.”
“Chắc chắn sẽ không để bài hát mà ông viết bị hủy hoại.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Thịnh gật đầu: “Cái này thì còn được, thôi được rồi, tôi đã lớn tuổi, có hơi mệt, tôi về nghỉ ngơi trước đây. Ân nhân Giang, tạm biệt cậu.”
“Đi thong thả.”
La Thịnh cất bước đi khỏi, một đám minh tinh cũng rời đi theo.
Trình Đan Đình nói: “Giang Nghĩa, tại sao La Thịnh cứ luôn gọi anh là ân nhân Giang vậy?”
Giang Nghĩa khẽ cười anh nói: “Phật nói, không thể nói.”
“Xía, không muốn nói thì thôi đi, tôi cũng không có muốn nghe.”
Trình Đan Đình vung vẫy tay sải bước đi khỏi.
...
Ở một bên khác, trong phòng làm việc chủ tịch xí nghiệp Thiên Đỉnh.
Hai người Tây Môn Tuấn và Bách Niên đứng cúi đầu trước bàn làm việc, trọng tay của chủ tịch Tôn Vĩnh Trinh điên cuồng nhào nặn hai viên hạch đào.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”
Tôn Vĩnh Trinh quát to một tiếng, dọa hai người đang đứng ở đằng kia không kiềm chế được mà run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời.
Tôn Vĩnh Trinh tức giận hét lớn: “Tây Môn, tôi đã kêu cậu tìm người ngăn cản buổi lễ khai trương của giải trí Ức Châu, cậu hay lắm rồi, tìm một tên phế vật như là Triệu Sơn Lĩnh, buổi lễ khai trương không bị ngăn cản, còn bị người ta bắt đi, kết quả còn làm liên lụy đến xí nghiệp Thiên Đỉnh của chúng ta, cái này được gọi là xử lý chuyện đó hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta lại quay đầu nhìn về phía Bách Niên.
“Còn có cậu nữa, cậu làm cái gì vậy? Lúc đó cậu đã đồng ý với tôi như thế nào?”
“Cứ luôn miệng nói là ngăn chặn toàn bộ nghệ sĩ ở thành phố Giang Nam, không để giải trí Ức Châu mời được một nghệ sĩ nổi tiếng.”
“Kết quả thì sao?”
“Người ta không chỉ mời được, vậy mà còn mời được một đám, bọn họ đều là thiên vương thiên hậu. Bách Niên, chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng làm không tốt, toàn là mấy thùng cơm vô dụng.”
Hai người bị chửi té tát, nhưng mà lại không thể làm gì.
Buổi biểu diễn lần này, kế sách của bọn họ đều đã thất bại hoàn toàn, còn làm giải trí Ức Châu rực rỡ hào quang, bị mắng cũng là đúng.
Tôn Vĩnh Trinh hít vào thở ra, giọng điệu đã hòa hoãn một chút, ông ta nói: “Đương nhiên những chuyện này đều đã qua rồi, tiếp tục truy cứu cũng không có ý nghĩa gì hết, buổi lễ khai trương thành công thì cứ thành công đi, quan trọng là sau này sẽ làm như thế nào?”
Ông ta lo lắng nói: “Tôi nghe nói cái ông già La Thịnh lại đồng ý viết ba mươi bài hát cho giải trí Ức Châu, cái ông già chết tiệt này, không phải là cố tình đối đầu với chúng ta đó chứ?”
“Tin tức này mà truyền đi, chắc chắn sẽ có một đám nghệ sĩ muốn đến giải trí Ức Châu, đúng là tức chết ông đây mà.”
Bách Niên cắn răng, bảo đảm nói: “Chủ tịch, tôi lấy chức vụ tổng giám đốc giải trí Bách Khoa để đảm bảo với ngài, trong vòng hai tháng, chắc chắn có thể để giải trí Ức Châu bị hủy hoại, nếu làm không được thì tôi sẽ chủ động từ chức.”
Ánh mắt của Tôn Vĩnh Trinh thay đổi, gật đầu: “Được lắm, đây chính là cậu đã nói. Tôi sẽ cho cậu hai tháng, nếu như có thể xử lý giải trí Ức Châu, không chỉ có thể tiếp tục làm tổng giám đốc của cậu, tôi còn sẽ chia hoa hồng nhiều hơn cho cậu, nhưng mà nếu như cậu làm không được, vậy thì phải tự mình thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi.”
“Vâng.”
Bách Niên đáp lời rồi quay người đi khỏi, cả người đều là lệ khí muốn trả thù.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro