Người của tôi đ...
AK Nam
2024-09-10 06:11:40
“Không phải đó chứ, về phương diện biểu diễn mà giải trí Ức Châu lại tiết kiệm như thế, một minh tinh của không mời tới đây.”
“Sấm to mưa nhỏ, náo loạn cả nửa ngày lại cho chúng ta đến xem phòng.”
“Nè, rốt cuộc là có minh tinh không vậy? Nếu như không có thì nói một tiếng đi, tôi đi sớm một chút, đừng có làm chậm trễ thời gian của tôi.”
Đám người dưới sân khấu bắt đầu nghị luận ồn ào, vô cùng thất vọng đối với giải trí Ức Châu.
Bách Niên ngồi bắt chéo chân, trên mặt là vẻ đắc ý, tự thì thầm: “Minh tinh hả? Ha ha, minh tinh nào mà dám đến đây thì mãi mãi đừng nghĩ tới việc có được thông cáo của giải trí Bách Khoa chúng tôi, chờ bị phong sát cả đời đi.”
Sau đó, ông ta còn bắt đầu lớn tiếng trước.
“Nè nè nè, Trình tổng, có phải là công ty mới của các người không mời người không vậy?”
“Có muốn tôi giúp đỡ không?”
“Dưới tay tôi có một số lớn nghệ sĩ có chất lượng cao, cô không có ai thì cứ nói với tôi, tôi đã sớm sắp xếp người cho cô rồi, cần gì phải để xấu hổ như hiện tại chứ?”
Thấy Bách Niên ngồi đó châm chọc, Trình Đan Đình tức giận đến nỗi muốn nổ tung.
Cô ta lại nhìn Giang Nghĩa: “Người của anh sắp xếp có đến đây không vậy, đây là tiết mục cuối cùng rồi đó, nếu như còn không đến, chỉ sợ là sẽ phải kết thúc sớm.”
Giang Nghĩa lại nhìn đồng hồ: “Sắp rồi.”
“Giang Nghĩa, có phải là anh bị lừa không thế, minh tinh không có dễ mời như vậy đâu.”
Đám người dưới sân khấu khá là thất vọng.
Bách Niên nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên mặt của mọi người, đứng dậy nói: “Không phải là mọi người chưa từng thấy việc đời của dân thường, mời chúng ta đến đây, kết quả là cho chúng tôi xem mấy màn biểu diễn với cấp bậc này đó à. Chậc chậc chậc, xem thường ai đó?”
“Theo tôi thấy, không cần phải đến tham gia buổi lễ khai trương ngày hôm nay cũng được.”
“Mọi người giải tán hết đi, về hết đi.”
Không ít người đáp lời, đồng loạt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Giới truyền thông không có hứng thú với những nghệ sĩ được huấn luyện không có độ nổi tiếng như thế này, thậm chí là giá trị của bọn họ còn không cao bằng những người ngồi dưới sân khấu, bọn họ thất vọng cất máy chụp ảnh, ống kính.
Lễ khai trương giải trí Ức Châu.
Thấy có vẻ như là thất bại rồi.
Lúc mọi người đang nhao nhao đứng dậy, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ở cửa đại sảnh, trong tay cầm micro, mái tóc dài bồng bềnh, một gương mặt tuấn tú và cương nghị.
Anh ta chính là vương tử tình ca có danh xưng đệ nhất mỹ nam Giang Nam, Trương Tín Tề.
“Nhìn đi, là Trương Tín Tề đó.”
“Trời ơi, là người tình trong mộng của tôi, là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, thế mà anh ấy lại đến đây.”
“Nghe nói là anh ấy không màng danh lợi, từ trước đến nay sẽ không tiếp nhận mấy màn biểu diễn thương nghiệp, chứ đừng nói chi là ra trấn trận cho những công ty khác, là vương tử không thẹn với giới ca hát.”
Trương Tín Tề chậm rãi nâng micro lên, cất giọng hát.
Tặng cho mọi người một bài tình ca kinh điển "Hận như thủy triều".
Trong tiếng hát du dương, mọi người đều say mê, ánh mắt cứ nhìn theo Trương Tín Tề, nhìn Trương Tín Tề bước từng bước đi lên trên sân khấu.
Lúc này, lòng của mọi người đều tan chảy.
Tiếng hát đó chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: hoàn mỹ!
Nhìn thấy có Trương Tín Tề cứu cánh, rốt cuộc Trình Đan Đình cũng đã thở phào một hơi, vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thật đó, thiếu chút nữa là đã thất bại rồi. Giang Nghĩa, mối quan hệ của anh không tệ nha, ngay cả vương tử ca hát khiêm tốn như thế này mà cũng có thể mời được.”
Giang Nghĩa cười nói: “Đây chẳng là cái gì hết, Trương Tín Tề chỉ là món ăn khai vị mà thôi, hàng hiệu chân chính vẫn đang còn ở phía sau đó.”
“Hả?”
“Trương Tín Tề chỉ là món ăn khai vị thôi hả?”
“Giang Nghĩa, anh nói phét hơi dữ rồi đó.”
Không đợi Trình Đan Đình nói xong, chỉ nhìn thấy một người đàn ông với phong cách bắt trend xuất hiện ở cửa đại sảnh, nhìn thấy người nọ, Trình Đan Đình không thể bình tĩnh được nữa.
“Giang Nghĩa, anh... ngay cả anh ta mà cũng có thể mời được?”
“Sấm to mưa nhỏ, náo loạn cả nửa ngày lại cho chúng ta đến xem phòng.”
“Nè, rốt cuộc là có minh tinh không vậy? Nếu như không có thì nói một tiếng đi, tôi đi sớm một chút, đừng có làm chậm trễ thời gian của tôi.”
Đám người dưới sân khấu bắt đầu nghị luận ồn ào, vô cùng thất vọng đối với giải trí Ức Châu.
Bách Niên ngồi bắt chéo chân, trên mặt là vẻ đắc ý, tự thì thầm: “Minh tinh hả? Ha ha, minh tinh nào mà dám đến đây thì mãi mãi đừng nghĩ tới việc có được thông cáo của giải trí Bách Khoa chúng tôi, chờ bị phong sát cả đời đi.”
Sau đó, ông ta còn bắt đầu lớn tiếng trước.
“Nè nè nè, Trình tổng, có phải là công ty mới của các người không mời người không vậy?”
“Có muốn tôi giúp đỡ không?”
“Dưới tay tôi có một số lớn nghệ sĩ có chất lượng cao, cô không có ai thì cứ nói với tôi, tôi đã sớm sắp xếp người cho cô rồi, cần gì phải để xấu hổ như hiện tại chứ?”
Thấy Bách Niên ngồi đó châm chọc, Trình Đan Đình tức giận đến nỗi muốn nổ tung.
Cô ta lại nhìn Giang Nghĩa: “Người của anh sắp xếp có đến đây không vậy, đây là tiết mục cuối cùng rồi đó, nếu như còn không đến, chỉ sợ là sẽ phải kết thúc sớm.”
Giang Nghĩa lại nhìn đồng hồ: “Sắp rồi.”
“Giang Nghĩa, có phải là anh bị lừa không thế, minh tinh không có dễ mời như vậy đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đám người dưới sân khấu khá là thất vọng.
Bách Niên nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên mặt của mọi người, đứng dậy nói: “Không phải là mọi người chưa từng thấy việc đời của dân thường, mời chúng ta đến đây, kết quả là cho chúng tôi xem mấy màn biểu diễn với cấp bậc này đó à. Chậc chậc chậc, xem thường ai đó?”
“Theo tôi thấy, không cần phải đến tham gia buổi lễ khai trương ngày hôm nay cũng được.”
“Mọi người giải tán hết đi, về hết đi.”
Không ít người đáp lời, đồng loạt đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Giới truyền thông không có hứng thú với những nghệ sĩ được huấn luyện không có độ nổi tiếng như thế này, thậm chí là giá trị của bọn họ còn không cao bằng những người ngồi dưới sân khấu, bọn họ thất vọng cất máy chụp ảnh, ống kính.
Lễ khai trương giải trí Ức Châu.
Thấy có vẻ như là thất bại rồi.
Lúc mọi người đang nhao nhao đứng dậy, bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ở cửa đại sảnh, trong tay cầm micro, mái tóc dài bồng bềnh, một gương mặt tuấn tú và cương nghị.
Anh ta chính là vương tử tình ca có danh xưng đệ nhất mỹ nam Giang Nam, Trương Tín Tề.
“Nhìn đi, là Trương Tín Tề đó.”
“Trời ơi, là người tình trong mộng của tôi, là bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, thế mà anh ấy lại đến đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghe nói là anh ấy không màng danh lợi, từ trước đến nay sẽ không tiếp nhận mấy màn biểu diễn thương nghiệp, chứ đừng nói chi là ra trấn trận cho những công ty khác, là vương tử không thẹn với giới ca hát.”
Trương Tín Tề chậm rãi nâng micro lên, cất giọng hát.
Tặng cho mọi người một bài tình ca kinh điển "Hận như thủy triều".
Trong tiếng hát du dương, mọi người đều say mê, ánh mắt cứ nhìn theo Trương Tín Tề, nhìn Trương Tín Tề bước từng bước đi lên trên sân khấu.
Lúc này, lòng của mọi người đều tan chảy.
Tiếng hát đó chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: hoàn mỹ!
Nhìn thấy có Trương Tín Tề cứu cánh, rốt cuộc Trình Đan Đình cũng đã thở phào một hơi, vỗ ngực nói: “Nguy hiểm thật đó, thiếu chút nữa là đã thất bại rồi. Giang Nghĩa, mối quan hệ của anh không tệ nha, ngay cả vương tử ca hát khiêm tốn như thế này mà cũng có thể mời được.”
Giang Nghĩa cười nói: “Đây chẳng là cái gì hết, Trương Tín Tề chỉ là món ăn khai vị mà thôi, hàng hiệu chân chính vẫn đang còn ở phía sau đó.”
“Hả?”
“Trương Tín Tề chỉ là món ăn khai vị thôi hả?”
“Giang Nghĩa, anh nói phét hơi dữ rồi đó.”
Không đợi Trình Đan Đình nói xong, chỉ nhìn thấy một người đàn ông với phong cách bắt trend xuất hiện ở cửa đại sảnh, nhìn thấy người nọ, Trình Đan Đình không thể bình tĩnh được nữa.
“Giang Nghĩa, anh... ngay cả anh ta mà cũng có thể mời được?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro