Quỷ xấu xí!
AK Nam
2024-09-10 06:11:40
Hoa Tưởng Dung vốn còn khá tức giận, nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng của Giang Nghĩa thì ngửa ra sau cười.
“Cái gì? Anh nói lại lần nữa? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Tên quỷ nghèo một tay tướng mạo xấu xí này còn muốn làm ngôi sao lớn sao?”
“Ông ta biết cái gì?”
“Hát, nhảy, đóng phim, làm chương trình, cái gì cũng không biết, giải trí Ức Châu bị điên mới ký với ông ta.”
Lưu Sùng cũng không ngừng lắc đầu: “Người trẻ tuổi, tôi biết trong lòng cậu không phục, nhưng thế đạo chính là như vậy, không phải cậu không phục thì có thể sao cũng được. Loại người vừa nghèo vừa xấu như các cậu, bẩm sinh đã nên bị người ta giẫm dưới chân, điều các cậu phải làm chính là cúi đầu làm việc, đừng giãy giụa, bởi vì cậu càng giãy thì càng bị giẫm mạnh hơn.”
Những lời nói này đã không chỉ đắc tội với Nhiếp Tranh, còn đắc tội với những vị khách trong tiệm.
Mọi người đều là người dân bình thường.
Có lẽ thật sự không có giàu có, cũng không phải quá đẹp, nhưng mọi người sinh ra là bình đẳng.
Có tiền có thế tướng mạo đẹp sẽ thì hay ho lắm sao?
Dựa vào đâu mọi người phải bị bạn giẫm?
Các khách hàng đều để đũa trong tay xuống, người nào người nấy hằn học nhìn đám người Hoa Tưởng Dung, Lưu Sùng, hận không thể tát bọn họ vài cái để trút giận.
Giang Nghĩa ngược lại bình tĩnh như thường.
Anh hờ hững nói: “Mồm miệng liến thoắng cũng vô dụng, tôi cũng không tranh cãi với các người, đợi xem đi.”
“Ngày mai các người không phải muốn đến giải trí Ức Châu tiến hành phỏng vấn ký hợp đồng hay sao? Được, tôi và ông chủ Nhiếp cũng đến tiến hành phỏng vấn ký hợp đồng!”
“Tôi tin, chỉ cần giải trí Ức Châu thật sự muốn làm tốt mảng giải trí thì nhất định sẽ chọn ông chủ Nhiếp, chứ không phải là cô.”
Hoa Tưởng Dung sững người, không ngờ Giang Nghĩa còn tới thật.
“Được, anh muốn đi là đi, dù sao đến lúc đó người mất mặt đâu phải là tôi.”
Lưu Sùng lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi sao không nghe lọt lời khuyên vậy chứ? Cứ phải đập đầu chảy máu mới biết hối hận! Giải trí Ức Châu là nơi nào cậu có biết không? Còn đến phỏng vấn ký hợp đồng, cậu hay quá, tôi dám đảm bảo ngày mai các cậu ngay cả cửa cũng không bước vào được.”
Giang Nghĩa nhún vai: Vậy chờ xem đi.”
Hoa Tưởng Dung cất tập chi phiếu đi: “Được, chờ xem đi.”
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, sau khi rời khỏi thì liếc nhìn Nhiếp Tranh, cười khẩy: “Vốn tôi tưởng rằng anh chỉ là một kẻ vừa nghèo vừa xấu, hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra anh còn rất ngu xuẩn. Nếu anh thật sự nghe tên ngốc đó nói vớ vẩn thì đợi bị mất hết mặt mũi đi.”
Nói xong, cô ta xoay người rời khỏi.
Một đám trợ lý đi theo đằng sau, người mở ô thì mở ô, người xách túi thì xách túi, cảnh tượng thật là oách.
Đợi sau khi Hoa Tưởng Dung rời đi, Nhiếp Tranh ngồi phịch xuống, một tay đỡ trán, sắc mặt có hơi mất mát.
Giang Nghĩa ngồi ở đối diện ông ta, rót hai lý rượu, một người một ly.
Nhiếp Tranh cầm ly rượu lên uống cạn trong một hơi, trên mặt tràn ngập vẻ chua chát.
Giang Nghĩa hỏi: “Sao hả, vẫn đang tức giận sao?”
Nhiếp Tranh lắc đầu: “Không phải tức giận, là buồn bực. Năm đó khi vừa quen biết cô ta không như vậy, bây giờ sao lại thay đổi giống như ma quỷ vậy chứ?”
“Ha ha, con người mà, đều sẽ thay đổi. Đặc biệt là ở thế giới danh lợi, mỗi ngày đều bị quyền lực, tiền bạc, địa vị tác động dụ dỗ, lại có mấy ai có thể giữ được trái tim ban đầu?”
“Ừm, nói cũng đúng.” Nhiếp Tranh hỏi: “Không nói chuyện này nữa, lão đại, ngài chắc sẽ không thật sự kêu tôi ngày mai đến giải trí Ức Châu tiến hành phỏng vấn chứ?”
“Đương nhiên.”
“Đùa gì vậy? Tôi cái gì cũng không biết, đi làm gì? Thể hiện tài nghệ gì? Với lại, công ty giải trí Ức Châu lớn như vậy, tôi vừa nghèo vừa vô dụng, đâu thể vào trong được chứ?”
“Cái gì? Anh nói lại lần nữa? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Tên quỷ nghèo một tay tướng mạo xấu xí này còn muốn làm ngôi sao lớn sao?”
“Ông ta biết cái gì?”
“Hát, nhảy, đóng phim, làm chương trình, cái gì cũng không biết, giải trí Ức Châu bị điên mới ký với ông ta.”
Lưu Sùng cũng không ngừng lắc đầu: “Người trẻ tuổi, tôi biết trong lòng cậu không phục, nhưng thế đạo chính là như vậy, không phải cậu không phục thì có thể sao cũng được. Loại người vừa nghèo vừa xấu như các cậu, bẩm sinh đã nên bị người ta giẫm dưới chân, điều các cậu phải làm chính là cúi đầu làm việc, đừng giãy giụa, bởi vì cậu càng giãy thì càng bị giẫm mạnh hơn.”
Những lời nói này đã không chỉ đắc tội với Nhiếp Tranh, còn đắc tội với những vị khách trong tiệm.
Mọi người đều là người dân bình thường.
Có lẽ thật sự không có giàu có, cũng không phải quá đẹp, nhưng mọi người sinh ra là bình đẳng.
Có tiền có thế tướng mạo đẹp sẽ thì hay ho lắm sao?
Dựa vào đâu mọi người phải bị bạn giẫm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các khách hàng đều để đũa trong tay xuống, người nào người nấy hằn học nhìn đám người Hoa Tưởng Dung, Lưu Sùng, hận không thể tát bọn họ vài cái để trút giận.
Giang Nghĩa ngược lại bình tĩnh như thường.
Anh hờ hững nói: “Mồm miệng liến thoắng cũng vô dụng, tôi cũng không tranh cãi với các người, đợi xem đi.”
“Ngày mai các người không phải muốn đến giải trí Ức Châu tiến hành phỏng vấn ký hợp đồng hay sao? Được, tôi và ông chủ Nhiếp cũng đến tiến hành phỏng vấn ký hợp đồng!”
“Tôi tin, chỉ cần giải trí Ức Châu thật sự muốn làm tốt mảng giải trí thì nhất định sẽ chọn ông chủ Nhiếp, chứ không phải là cô.”
Hoa Tưởng Dung sững người, không ngờ Giang Nghĩa còn tới thật.
“Được, anh muốn đi là đi, dù sao đến lúc đó người mất mặt đâu phải là tôi.”
Lưu Sùng lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi sao không nghe lọt lời khuyên vậy chứ? Cứ phải đập đầu chảy máu mới biết hối hận! Giải trí Ức Châu là nơi nào cậu có biết không? Còn đến phỏng vấn ký hợp đồng, cậu hay quá, tôi dám đảm bảo ngày mai các cậu ngay cả cửa cũng không bước vào được.”
Giang Nghĩa nhún vai: Vậy chờ xem đi.”
Hoa Tưởng Dung cất tập chi phiếu đi: “Được, chờ xem đi.”
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, sau khi rời khỏi thì liếc nhìn Nhiếp Tranh, cười khẩy: “Vốn tôi tưởng rằng anh chỉ là một kẻ vừa nghèo vừa xấu, hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra anh còn rất ngu xuẩn. Nếu anh thật sự nghe tên ngốc đó nói vớ vẩn thì đợi bị mất hết mặt mũi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, cô ta xoay người rời khỏi.
Một đám trợ lý đi theo đằng sau, người mở ô thì mở ô, người xách túi thì xách túi, cảnh tượng thật là oách.
Đợi sau khi Hoa Tưởng Dung rời đi, Nhiếp Tranh ngồi phịch xuống, một tay đỡ trán, sắc mặt có hơi mất mát.
Giang Nghĩa ngồi ở đối diện ông ta, rót hai lý rượu, một người một ly.
Nhiếp Tranh cầm ly rượu lên uống cạn trong một hơi, trên mặt tràn ngập vẻ chua chát.
Giang Nghĩa hỏi: “Sao hả, vẫn đang tức giận sao?”
Nhiếp Tranh lắc đầu: “Không phải tức giận, là buồn bực. Năm đó khi vừa quen biết cô ta không như vậy, bây giờ sao lại thay đổi giống như ma quỷ vậy chứ?”
“Ha ha, con người mà, đều sẽ thay đổi. Đặc biệt là ở thế giới danh lợi, mỗi ngày đều bị quyền lực, tiền bạc, địa vị tác động dụ dỗ, lại có mấy ai có thể giữ được trái tim ban đầu?”
“Ừm, nói cũng đúng.” Nhiếp Tranh hỏi: “Không nói chuyện này nữa, lão đại, ngài chắc sẽ không thật sự kêu tôi ngày mai đến giải trí Ức Châu tiến hành phỏng vấn chứ?”
“Đương nhiên.”
“Đùa gì vậy? Tôi cái gì cũng không biết, đi làm gì? Thể hiện tài nghệ gì? Với lại, công ty giải trí Ức Châu lớn như vậy, tôi vừa nghèo vừa vô dụng, đâu thể vào trong được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro