Chiến Thần Tu La

Tây môn tuấn

AK Nam

2024-09-10 06:11:40

Ở trong phòng, Đinh Thu Huyền thở phì phò nằm lì trên giường.

Giang Nghĩa mỉm cười đi tới: “Sao lại giận như thế, thật ra cũng không phải là chuyện gì ghê gớm mà.”

Đinh Thu Huyền lườm anh một cái: “Em tức giận còn không phải là bởi vì anh nữa hả? Anh còn ngồi đấy trêu chọc em, anh hi vọng để em đi xem mắt với cái tên Tiểu Mạnh gì đó à?”

Giang Nghĩa ngồi xuống: “Không hi vọng, nhưng mà anh cũng không muốn thấy em nổi giận với ba, dù sao thì ông ấy cũng là ba ruột của em.”

“Hừ, ông ấy cũng chỉ biết mình thăng quan tiến chức, cho đến bây giờ chưa từng suy nghĩ cho em.”

Nói xong, Đinh Thu Huyền bỗng nhiên che lấy vai mình, đau đớn kêu lên một tiếng: “A!”

“Sao vậy?”

“Không biết nữa, tự nhiên vai em đau quá.”

Giang Nghĩa đưa tay khoác lên trên vai của cô, hơi kéo áo ra, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết.

“Gần đây em làm việc quá liều mạng, mệt nhọc quá độ, cơ bắp không được thả lỏng, cho nên mới bị nhức.”

“Để anh xoa bóp giúp em, lưu thông tuần hoàn máu, sẽ nhanh hết đau thôi.”

Đinh Thu Huyền do dự một chút, thật ra thì cho đến bây giờ cô chưa từng cho đàn ông chạm qua mình, bây giờ cô vẫn còn giữ tấm thân xử nữ.

Cô vô cùng nhạy cảm với người khác phái.

Nhưng mà Giang Nghĩa là chồng cô, hơn nữa, thật ra thì trong lòng của cô cũng không chán ghét Giang Nghĩa, cho nên...

Cô không từ chối.

Hai tay của Giang Nghĩa đặt lên trên vai Đinh Thu Huyền, hơi đè xuống, Đinh Thu Huyền bị đau kêu lên một tiếng.

“Anh nhẹ một chút!”

Giang Nghĩa cười: “Cái này không nhẹ được đâu, nếu như không có lực, xoa bóp công cốc mà thôi. Em cắn môi chịu đựng đi, để anh xoa bóp toàn thân giúp em một lần, sẽ khiến toàn thân em thoải mái thả lỏng, dễ chịu hơn.”

“Toàn thân?”

Trong nháy mắt, gương mặt của Đinh Thu Huyền lập tức đỏ lên, trong đầu dần dần hiện ra nhiều hình ảnh không chịu nổi.

Nhưng mà, không biết tại sao cô lại có chút chờ mong.

“A…”

“Đau đau, anh làm nhẹ thôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không được chạm vào nơi đó, a, chịu không nổi nữa, a…”

Trong quá trình Giang Nghĩa xoa bóp cho cô, Đinh Thu Huyền đau đến nỗi la hét hết tiếng này tới tiếng khác, xuyên qua cửa phòng truyền vào trong phòng khách.

Trong phòng khách.

Tô Cầm và Đinh Nhị Tiến nghe thấy tiếng kêu của Đinh Thu Huyền, sắc mặt cũng theo đó mà thay đổi.

Tô Cầm vội vàng ho một tiếng: “Con bé Thu Huyền này, cũng thật là không biết xấu hổ gì hết, con gái con lứa gì mà không biết giữ hình tượng, kêu lớn tiếng như vậy.”

Đinh Nhị Tiến liếc bà ta một cái: “Cái này thì có là gì, bây giờ đã là thời đại nào rồi, như thế này là thể hiện cá tính, cởi mở hoạt bát. Tôi có ý kiến với bà lắm đấy, mỗi lần chúng ta làm chuyện này, bà xấu hổ không dám kêu một tiếng, làm cho tôi giống như đang làm với con cá ướp muối, không có hứng thú gì hết.”

Tô Cầm vừa thẹn vừa xấu hổ: “Ách, cái lão già này, ông đang nói bậy nói bạ cái gì đó? Ông mới chính là con cá ướp muối ấy.”

Bà nói xong rồi lại đánh đánh Đinh Nhị Tiến.

Hai người bất tri bất giác ôm nhau, trên mặt của Tô Cầm cũng đỏ bừng một mảnh.

...

Lúc này, ở khu làm việc phồn hoa trong trung tâm thành phố Giang Nam.

Trên lầu hai mươi ba, tòa cao ốc xí nghiệp Thiên Đỉnh, trong phòng làm việc chủ tịch có ba người đàn ông đang ngồi ở bên trong.

Hai người trong số đó là Hà Diệc Nho, người phụ trách đương nhiệm của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, cùng với Hà Du Vinh, cháu trai của ông ta, mà người thứ ba có mặt ở hiện trường chính là Tôn Vĩnh Trinh, chủ tịch xí nghiệp Thiên Đỉnh. Đam Mỹ Sắc

Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh đều cúi thấp đầu không dám thở mạnh.

Một tay Tôn Vĩnh Trinh cầm điếu thuốc, một tay khác thì cầm tài liệu xem, giọng điệu không tốt: “Hà Diệc Nho, ông có bản lĩnh quá nhỉ? Tôi hao tổn sức lực mới có thể đoạt Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng về tay, giao cho ông quản lý, kết quả một tháng ông lại làm lỗ hơn một trăm năm mươi tỷ?”

Hà Diệc Nho nuốt một ngụm nước miếng, ngay cả rắm cũng không dám thả.

Tôn Vĩnh Trinh tiếp tục nói: “Còn nữa, một tuần trước ông còn mang theo nhân viên cốt cán của công ty đến phần mộ của tên ma quỷ Giang Châu, quỳ ròng rã cả một đêm trước mộ của cậu ta là có chuyện gì xảy ra? Những nhân viên nòng cốt của công ty đều bị ông làm cho tức giận, chạy mất hết.”

Hà Diệc Nho đau khổ nói: “Tôn tổng, chuyện này không thể trách tôi được, đều là chuyện tốt do Giang Nghĩa đã làm ra. Cậu ta quá lợi hại, chúng tôi đấu không lại cậu ta. Tôn tổng, ngài giúp tôi một chút đi.”

“Tôi nhổ vào!” Tôn Vĩnh Trinh mắng chửi: “Cái thứ phế vật như ông, tôi đây bị mù mới có thể giao Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cho cái loại rác rưởi như ông quản lý.”

Dừng một chút, ông ta hỏi: “Ông nói Giang Nghĩa có thân phận gì chứ?”

Hà Diệc Nho nói: “Tôi đã điều tra rồi, cậu ta là anh trai ruột của Giang Châu, đến biên giới phía tây đi lính năm năm, không có thành tích gì hết, đến bây giờ vẫn còn đang sống ở nhà vợ, là một đứa con rể ăn bám.”

“Một đứa con rể ăn bám mà ông cũng không giải quyết được?”

“Không phải… dù sao thì Giang Nghĩa cũng đã từng đi lính, đánh nhau rất giỏi, hơn nữa, tôi nghe nói cậu ta còn cứu một đại sĩ quan, lần trước chúng tôi quỳ ở trước mộ cũng là do bị người của vị sĩ quan đó dọa cho sợ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôn Vĩnh Trinh hừ lạnh một tiếng: “Giang Nghĩa này chắn ở trước mặt Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, chính là đang ngăn cản tiền tài của chúng ta, nhất định phải tiêu diệt.”

Hà Diệc Nho hỏi: “Tôn tổng, ý của ngài là tìm người giết cậu ta?”

“Cút cha ông đi!”

Tôn Vĩnh Trinh tức giận nói: “Bây giờ là xã hội pháp quyền, chúng ta là công dân hợp pháp, giết giết giết giết ông nội ông ấy, cái đầu heo này của ông không sử dụng đàng hoàng đi, nghĩ ra cách đáng tin cậy một chút?”

“Giang Nghĩa là binh lính biên giới phía tây, mặc dù không quyền không thế, nhưng mà vẫn có thân phận, đại biểu cho biên giới phía tây. Bây giờ, tổng phụ trách khu Giang Nam lại là từ biên giới phía tây ra, ông tìm người giết cậu ta, làm như vậy không phải là ông đang đối nghịch với tổng phụ trách hả, ông có mấy cái đầu?”

Tôn Vĩnh Trinh rít một hơi thuốc lá: “Hà Diệc Nho, ông theo tôi nhiều năm như vậy, thật sự là một chút tiến bộ cũng không có, cả ngày chỉ biết động dao động kiếm, có chuyện gì cũng chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết, ngây ngô như là người của thế kỷ trước, càng nhìn càng thấy tức giận.”

Hà Diệc Nho không dám nói tiếp, cúi đầu không lên tiếng.

Lúc này, thư ký đi vào: “Tôn tổng, giám đốc Tây Môn trở về rồi.”

Nghe xong lời này, Tôn Vĩnh Trinh mặt mày hớn hở: “Cuối cùng trí thông minh của tôi cũng đã trở về, nhanh nhanh mời Tây Môn đến đây cho tôi.”

“Vâng, Tôn tổng.”

Một lát sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, thư ký dẫn theo một người đàn ông bước vào.

Người đàn ông cao khoảng một mét tám lăm, dáng người cao gầy, mặt trên người bộ đồ vest phẳng phiu, kết hợp với gọng kính đen, cả người trông vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, sạch sẽ, tao nhã lễ độ.

Người này chính là Tây Môn Tuấn, là đầu não của Tôn Vĩnh Trinh.

“Tôn tổng, ngài tìm tôi?”

“Ừm.” Tôn Vĩnh Trinh chỉ vào Hà Diệc Nho và Hà Du Vinh: “Trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, hai tên phế vật này sắp làm Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng phá sản luôn rồi, bị một tên lính nghèo làm cho bất lực không có nổi kế sách. Tây Môn, cậu nghĩ biện pháp đi giết chết tên khốn nạn tên là Giang Nghĩa đó cho tôi.”

“Đúng rồi, phải thông qua thủ đoạn hợp pháp, đừng có chỉ biết chém chém giết giết giống như hai cái tên ngu ngốc này, tôi ghét nhất chính là cách đó, một chút kỹ thuật cũng không có.”

Tây Môn Tuấn cười hỏi: “Giang Nghĩa này chính là anh trai ruột của chủ tịch tiền nhiệm Giang Châu đã qua đời đó à?”

“Không sai.”

“Vậy tôi rõ rồi.” Tây Môn Tuấn đẩy gọng kính, tự tin nói: “Cho tôi năm ngày, tôi nhất định sẽ cho ngài một kết quả hài lòng.”

Tôn Vĩnh Trinh kinh ngạc hỏi: “Cậu đã nghĩ ra cách rồi?”

“Đương nhiên.”

“Cách gì vậy?”

“Nói ra rồi thì không thú vị nữa.” Khóe miệng của Tây Môn Tuấn hơi nhếch lên: “Nhưng mà tôi có thể để tiết lộ một chút, lúc ấy Giang Châu chết như thế nào, tôi sẽ để Giang Nghĩa chết như vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Tu La

Số ký tự: 0