Chiến Tranh Lạnh Ba Năm, Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ
Cậu Có Muốn Đến...
2024-11-21 15:33:21
“Nếu anh ta thật sự muốn tranh gia sản, cậu nên đợi ly hôn sau, đến lúc đó chia thêm chút tiền mà nuôi mình đấy chứ!”
Cái đầu toan tính của Ngu Giai Tiếu phát ra tiếng “xẹt xẹt”, Lâm Ngữ Hi bình tĩnh phá tan giấc mơ của cô ấy: “Đã tối rồi mà cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à? Bọn mình ký hợp đồng tiền hôn nhân rồi.”
“...Chết tiệt.” Giấc mộng làm giàu của Ngu Giai Tiếu tan biến, bắt đầu chán đời, “Thế thì hy vọng anh ta đừng tranh được gia sản, không thì mình thấy không công bằng!”
Chu Yến Kinh có tính toán gì, Lâm Ngữ Hi thật sự không rõ.
Gần đây, Chu Khởi Chân thực sự có ý định từ chức, theo như cô biết, ông ta dự định để con trai cả là Chu Thịnh An tiếp quản.
Chu Yến Kinh lặng lẽ trở về nước vào thời điểm nhạy cảm này, cũng chẳng trách lại khiến nhiều người đồn đoán.
Tuy nhiên, tình cảm giữa Chu Yến Kinh và anh trai luôn rất tốt, hơn nữa công ty Bác Vũ của anh những năm gần đây đang rất thành công.
Anh em trở mặt? Lâm Ngữ Hi nghĩ điều đó khó xảy ra.
Vậy thì anh về nước là vì điều gì?
Có lẽ là vì ly hôn.
Có lẽ anh đã không chờ nổi từ lâu rồi.
Giữa chừng, Ngu Giai Tiếu đi vào nhà vệ sinh, Lâm Ngữ Hi đang mải mê ăn thì nghe có người nói: “Trùng hợp thật.”
Cô ngẩng đầu, thấy Tống Vân Phàm đi cùng một cô gái vào quán bar.
Tống Vân Phàm là bạn thân của Chu Yến Kinh.
Tống Vân Phàm vô thức nhìn lên phòng bao ở tầng hai, vẻ mặt có chút lạ lùng, nhưng ngay lập tức biến mất.
“Cô đi chơi một mình à?”
“Đi cùng với Tiếu Tiếu.” Lâm Ngữ Hi nói, “Trùng hợp thật, các anh cũng ở đây à.”
“Cùng vài người bạn tụ tập một chút.” Tống Vân Phàm trả lời rất ngắn gọn, cũng không có ý mời cô lên trên.
Lâm Ngữ Hi không thân với anh ta lắm, chào hỏi vài câu rồi không còn gì để nói, Tống Vân Phàm dẫn người lên lầu.
Rất nhanh, Ngu Giai Tiếu hùng hổ chạy về, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cậu đoán xem mình vừa nhìn thấy ai?”
Lâm Ngữ Hi đoán bừa: “Thần Tài?”
Ngu Giai Tiếu không có tâm trạng đùa: “Chồng cậu đấy!”
Động tác của Lâm Ngữ Hi ngưng lại.
Chả trách vừa rồi Tống Vân Phàm muốn nói rồi lại thôi.
“Họ dẫn theo mấy cô gái, ăn mặc rất quyến rũ! Tên đàn ông khốn nạn kia, ngày nào cũng không về nhà, hóa ra là ở ngoài chơi gái, chẳng có chút đạo đức gì cả!”
“Cậu có hiểu lầm gì không, anh ta có đạo đức bao giờ.” Lâm Ngữ Hi bình tĩnh cúi đầu ăn khoai tây chiên.
Trưa nay cô vừa bị mẹ anh mắng, vậy mà anh lại chơi bời vui vẻ, lửa giận của Ngu Giai Tiếu bùng lên: “Mới về được mấy ngày đã lêu lổng bên ngoài, chẳng lẽ bên Mỹ không có phụ nữ khiến anh ta buồn chán đến vậy sao?”
Lâm Ngữ Hi: “Kệ anh ta đi, cậu uống tiếp đi.”
Cô ngồi yên, còn Ngu Giai Tiếu thì không, liếc nhìn phòng bao ở tầng hai mấy lần, càng nghĩ càng bực, đặt ly rượu xuống đứng lên.
“Mình đi vệ sinh lần nữa.”
Đi vệ sinh hai lần trong năm phút, chắc phải đi khám.
“Cậu có muốn đến bệnh viện khám bàng quang không?”
“Không cần, không cần, bàng quang của mình rất tốt.”
Lâm Ngữ Hi: “… Vậy càng phải khám, vì mỗi người chỉ có một cái bàng quang.”
Cô còn chưa nói hết câu, Ngu Giai Tiếu đã chạy mất.
Chưa đầy hai phút sau, trên tầng hai vang lên tiếng ồn ào, bảo vệ đang ngăn cản: “Cô gái, đây là phòng bao VIP, cô không thể vào.”
“Sao tôi lại không vào? Anh hỏi người bên trong xem, họ có dám cản bà cô của anh không!” Ngu Giai Tiếu nói xong đẩy người sang một bên, hùng hổ mở cửa xông vào.
Lâm Ngữ Hi ngẩn ra một chút, vội vàng đứng dậy chạy lên.
Chưa vào đến nơi đã nghe thấy giọng điệu châm chọc của Ngu Giai Tiếu bên trong phòng bao: “Xin lỗi, lỡ đi nhầm phòng rồi. Ôi chao, mấy anh đẹp trai trông quen mặt quá, sao lại giống hệt thằng chồng chết tiệt của bạn thân tôi và đám bạn ngu ngốc của anh ta thế nhỉ.”
Lâm Ngữ Hi: “…”
Ngu Giai Tiếu đúng là một người liều lĩnh, người bên trong chẳng ai là kẻ dễ chọc.
Đám công tử đó đều có gia thế hùng hậu, chỉ cần không vui thì có thể động ngón tay là bóp chết cô ấy.
Cô chợt nghĩ quay đầu bỏ đi, mặc kệ Ngu Giai Tiếu tự sinh tự diệt.
Bạn thân chẳng phải là như vậy sao, có thể mua bữa sáng cho bạn, nhưng không thể đỡ đạn cho bạn.
Đến lúc nguy hiểm, xin lỗi nhưng cho mình đi trước.
Cái đầu toan tính của Ngu Giai Tiếu phát ra tiếng “xẹt xẹt”, Lâm Ngữ Hi bình tĩnh phá tan giấc mơ của cô ấy: “Đã tối rồi mà cậu vẫn chưa tỉnh ngủ à? Bọn mình ký hợp đồng tiền hôn nhân rồi.”
“...Chết tiệt.” Giấc mộng làm giàu của Ngu Giai Tiếu tan biến, bắt đầu chán đời, “Thế thì hy vọng anh ta đừng tranh được gia sản, không thì mình thấy không công bằng!”
Chu Yến Kinh có tính toán gì, Lâm Ngữ Hi thật sự không rõ.
Gần đây, Chu Khởi Chân thực sự có ý định từ chức, theo như cô biết, ông ta dự định để con trai cả là Chu Thịnh An tiếp quản.
Chu Yến Kinh lặng lẽ trở về nước vào thời điểm nhạy cảm này, cũng chẳng trách lại khiến nhiều người đồn đoán.
Tuy nhiên, tình cảm giữa Chu Yến Kinh và anh trai luôn rất tốt, hơn nữa công ty Bác Vũ của anh những năm gần đây đang rất thành công.
Anh em trở mặt? Lâm Ngữ Hi nghĩ điều đó khó xảy ra.
Vậy thì anh về nước là vì điều gì?
Có lẽ là vì ly hôn.
Có lẽ anh đã không chờ nổi từ lâu rồi.
Giữa chừng, Ngu Giai Tiếu đi vào nhà vệ sinh, Lâm Ngữ Hi đang mải mê ăn thì nghe có người nói: “Trùng hợp thật.”
Cô ngẩng đầu, thấy Tống Vân Phàm đi cùng một cô gái vào quán bar.
Tống Vân Phàm là bạn thân của Chu Yến Kinh.
Tống Vân Phàm vô thức nhìn lên phòng bao ở tầng hai, vẻ mặt có chút lạ lùng, nhưng ngay lập tức biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô đi chơi một mình à?”
“Đi cùng với Tiếu Tiếu.” Lâm Ngữ Hi nói, “Trùng hợp thật, các anh cũng ở đây à.”
“Cùng vài người bạn tụ tập một chút.” Tống Vân Phàm trả lời rất ngắn gọn, cũng không có ý mời cô lên trên.
Lâm Ngữ Hi không thân với anh ta lắm, chào hỏi vài câu rồi không còn gì để nói, Tống Vân Phàm dẫn người lên lầu.
Rất nhanh, Ngu Giai Tiếu hùng hổ chạy về, vẻ mặt nghiêm trọng.
“Cậu đoán xem mình vừa nhìn thấy ai?”
Lâm Ngữ Hi đoán bừa: “Thần Tài?”
Ngu Giai Tiếu không có tâm trạng đùa: “Chồng cậu đấy!”
Động tác của Lâm Ngữ Hi ngưng lại.
Chả trách vừa rồi Tống Vân Phàm muốn nói rồi lại thôi.
“Họ dẫn theo mấy cô gái, ăn mặc rất quyến rũ! Tên đàn ông khốn nạn kia, ngày nào cũng không về nhà, hóa ra là ở ngoài chơi gái, chẳng có chút đạo đức gì cả!”
“Cậu có hiểu lầm gì không, anh ta có đạo đức bao giờ.” Lâm Ngữ Hi bình tĩnh cúi đầu ăn khoai tây chiên.
Trưa nay cô vừa bị mẹ anh mắng, vậy mà anh lại chơi bời vui vẻ, lửa giận của Ngu Giai Tiếu bùng lên: “Mới về được mấy ngày đã lêu lổng bên ngoài, chẳng lẽ bên Mỹ không có phụ nữ khiến anh ta buồn chán đến vậy sao?”
Lâm Ngữ Hi: “Kệ anh ta đi, cậu uống tiếp đi.”
Cô ngồi yên, còn Ngu Giai Tiếu thì không, liếc nhìn phòng bao ở tầng hai mấy lần, càng nghĩ càng bực, đặt ly rượu xuống đứng lên.
“Mình đi vệ sinh lần nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi vệ sinh hai lần trong năm phút, chắc phải đi khám.
“Cậu có muốn đến bệnh viện khám bàng quang không?”
“Không cần, không cần, bàng quang của mình rất tốt.”
Lâm Ngữ Hi: “… Vậy càng phải khám, vì mỗi người chỉ có một cái bàng quang.”
Cô còn chưa nói hết câu, Ngu Giai Tiếu đã chạy mất.
Chưa đầy hai phút sau, trên tầng hai vang lên tiếng ồn ào, bảo vệ đang ngăn cản: “Cô gái, đây là phòng bao VIP, cô không thể vào.”
“Sao tôi lại không vào? Anh hỏi người bên trong xem, họ có dám cản bà cô của anh không!” Ngu Giai Tiếu nói xong đẩy người sang một bên, hùng hổ mở cửa xông vào.
Lâm Ngữ Hi ngẩn ra một chút, vội vàng đứng dậy chạy lên.
Chưa vào đến nơi đã nghe thấy giọng điệu châm chọc của Ngu Giai Tiếu bên trong phòng bao: “Xin lỗi, lỡ đi nhầm phòng rồi. Ôi chao, mấy anh đẹp trai trông quen mặt quá, sao lại giống hệt thằng chồng chết tiệt của bạn thân tôi và đám bạn ngu ngốc của anh ta thế nhỉ.”
Lâm Ngữ Hi: “…”
Ngu Giai Tiếu đúng là một người liều lĩnh, người bên trong chẳng ai là kẻ dễ chọc.
Đám công tử đó đều có gia thế hùng hậu, chỉ cần không vui thì có thể động ngón tay là bóp chết cô ấy.
Cô chợt nghĩ quay đầu bỏ đi, mặc kệ Ngu Giai Tiếu tự sinh tự diệt.
Bạn thân chẳng phải là như vậy sao, có thể mua bữa sáng cho bạn, nhưng không thể đỡ đạn cho bạn.
Đến lúc nguy hiểm, xin lỗi nhưng cho mình đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro