Chiến Tranh Lạnh Ba Năm, Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ
Cô Ấy Quấy Rối...
2024-11-21 15:33:21
Cô bực bội gõ đầu vài cái, tranh thủ gọi điện cho Ngu Giai Tiếu.
Ngu Giai Tiếu chắc là mới dậy, giọng nói yếu ớt: “A lô…”
“Giọng cậu sao nghe yếu ớt vậy?” Lâm Ngữ Hi hỏi.
“Đừng nhắc nữa, tối qua cũng không biết đứa vô lương tâm nào đưa mình về, ném mình ngay trước cửa nhà rồi mặc kệ, mình nằm dưới sàn ngủ cả đêm!”
Chỗ ở của Ngu Giai Tiếu là mỗi tầng một căn, chỉ quẹt thẻ mới lên được, nên an toàn thì có an toàn, nhưng sáng ra cô ấy đau lưng mỏi vai, như bị ai đánh một trận, còn có dấu hiệu cảm cúm.
Vấn đề là cô ấy cũng mất trí nhớ, không nhớ ai là thủ phạm, giận dữ đấm mạnh xuống ghế sô pha: “Đừng để mình biết là thằng khốn nào! Đưa người về chỉ đưa đến cửa, khác nào như leo lên giường chỉ cọ cọ ở cửa mà không đi vào!”
Lâm Ngữ Hi: “…”
Cô không dám nói cho Ngu Giai Tiếu rằng tên khốn vô lương tâm đó có khả năng cao là Chu Yến Kinh, chỉ đành hùa theo chửi vài câu rồi cúp máy.
Sử Đường đến thăm văn phòng mới của Bác Vũ, tiện thể rủ Chu Yến Kinh đi ăn trưa cùng.
Chu Yến Kinh từ phòng họp bước ra, phía sau là hàng loạt quản lý cao cấp mặc vest chỉnh tề.
Thấy Sử Đường ngồi trên ghế sô pha chơi game, Chu Yến Kinh ra hiệu một cái, anh ta liền tắt game chạy tới.
“Tối qua cậu đã đưa người về chưa.”
“Đừng nhắc nữa.” Nhắc đến chuyện đó là Sử Đường bực mình.
Lâm Ngữ Hi và Ngu Giai Tiếu uống vài ly rồi cả hai gục xuống bàn, Chu Yến Kinh đưa Lâm Ngữ Hi về, bảo anh ta đưa Ngu Giai Tiếu về.
Một người phụ nữ đã uống rượu mà không hiểu sao lại nặng đến thế, tửu lượng tệ kinh khủng, giữa đường còn nôn lên xe anh ta, anh ta phải gắng hết sức mới đưa được cô ấy lên lầu.
Khi bảo Ngu Giai Tiếu lấy chìa khóa, cô ấy lại ôm cái túi như báu vật, không cho anh ta đụng vào, còn la toáng lên: “Cướp à, tôi sẽ báo cảnh sát!” rồi ra sức đấm đá anh ta.
“Chết tiệt. Anh xem chỗ cô ta đá tôi này.” Sử Đường kéo ống quần lên, trên bắp chân có mấy vết bầm xanh tím, đến giờ vẫn chưa tan.
Mấy quản lý bên cạnh đều bật cười: “Cậu chủ Sử lớn đến giờ chắc chưa từng bị tức thế này nhỉ.”
“Sao vợ anh lại chơi với một cô bạn dữ dằn như thế.” Sử Đường lẩm bẩm chửi mắng xong lại nói, “Anh xem tửu lượng của chị dâu tốt biết bao.”
Chu Yến Kinh cho tay vào túi, nhướng mắt lười nhác: “Ai bảo cậu là cô ấy tửu lượng tốt.”
Sử Đường ngẩn ra: “Vậy chị dâu cũng đánh anh à?”
Các quản lý đều ngây người, trao đổi ánh mắt với nhau, tự hỏi liệu có nên tránh đi khi nghe chuyện riêng tư này không.
Trong bầu không khí im lặng, Chu Yến Kinh hờ hững nói: “Không có.”
Mọi người đều thở phào, Sử Đường cũng thở phào: “Tôi biết ngay mà, chị dâu nhìn rất dịu dàng mà…”
Chu Yến Kinh: “Cô ấy quấy rối tôi.”
Sử Đường: “…”
Quản lý: “…”
Hôm đó khi tan ca, Lâm Ngữ Hi bất ngờ thấy chiếc Bentley của Chu Yến Kinh đỗ ở cổng bệnh viện.
Lâm Ngữ Hi tưởng rằng cuối cùng Chu Yến Kinh cũng dành chút thời gian đến gặp người vợ này, nhưng khi lên xe cô mới phát hiện Chu Yến Kinh không có mặt.
“Anh ấy đâu rồi?”
“Nhị công tử buổi chiều có lịch trình, chưa xong việc, bảo tôi đến đón phu nhân trước.” Tài xế lão Lưu nói.
“Đi đâu?”
“Ông cụ nhà họ Sử mới có thêm một chắt trai, hôm nay là tiệc đầy tháng, nhị công tử muốn phu nhân cùng đi.”
“Lễ phục đã đặt xong rồi, phu nhân muốn thử ngay không?”
Chu Yến Kinh đã lâu không đưa Lâm Ngữ Hi tham gia các buổi tụ tập bạn bè, chỉ những dịp như thế này mới cần đến cô, để diễn vai đôi vợ chồng ân ái trước mặt người ngoài.
Ai mà không biết là anh còn chẳng thèm về nhà?
Đều là diễn trò cả.
Lâm Ngữ Hi bỗng cảm thấy chán ghét cuộc sống này.
Cô đã đi làm cả ngày, mệt mỏi lắm rồi.
“Tôi không muốn đi.”
Trước đây cô rất nghe lời, nhưng hôm nay không hiểu sao lại ngang bướng như vậy, lão Lưu cố gắng khuyên bảo: “Nhà họ Chu với nhà họ Sử đã thân thiết nhiều đời, nhị công tử và cậu chủ nhà họ Sử thân thiết từ thuở nhỏ, phu nhân mà không đi…”
“Điều đó liên quan gì đến tôi.” Lâm Ngữ Hi nói, “Đưa tôi về nhà đi.”
Lão Lưu lộ vẻ khó xử: “Phu nhân không đi, tôi biết ăn nói sao với nhị công tử đây…”
Lâm Ngữ Hi trực tiếp mở cửa xe xuống, tự mình gọi một chiếc xe khác để về nhà.
Về đến nhà, cô rửa tay rồi thay một bộ đồ ở nhà, đang chơi với mèo trong phòng thì chị Trần vào gọi cô: “Nhị công tử đã về. Bảo cô ra ngay.”
Ngu Giai Tiếu chắc là mới dậy, giọng nói yếu ớt: “A lô…”
“Giọng cậu sao nghe yếu ớt vậy?” Lâm Ngữ Hi hỏi.
“Đừng nhắc nữa, tối qua cũng không biết đứa vô lương tâm nào đưa mình về, ném mình ngay trước cửa nhà rồi mặc kệ, mình nằm dưới sàn ngủ cả đêm!”
Chỗ ở của Ngu Giai Tiếu là mỗi tầng một căn, chỉ quẹt thẻ mới lên được, nên an toàn thì có an toàn, nhưng sáng ra cô ấy đau lưng mỏi vai, như bị ai đánh một trận, còn có dấu hiệu cảm cúm.
Vấn đề là cô ấy cũng mất trí nhớ, không nhớ ai là thủ phạm, giận dữ đấm mạnh xuống ghế sô pha: “Đừng để mình biết là thằng khốn nào! Đưa người về chỉ đưa đến cửa, khác nào như leo lên giường chỉ cọ cọ ở cửa mà không đi vào!”
Lâm Ngữ Hi: “…”
Cô không dám nói cho Ngu Giai Tiếu rằng tên khốn vô lương tâm đó có khả năng cao là Chu Yến Kinh, chỉ đành hùa theo chửi vài câu rồi cúp máy.
Sử Đường đến thăm văn phòng mới của Bác Vũ, tiện thể rủ Chu Yến Kinh đi ăn trưa cùng.
Chu Yến Kinh từ phòng họp bước ra, phía sau là hàng loạt quản lý cao cấp mặc vest chỉnh tề.
Thấy Sử Đường ngồi trên ghế sô pha chơi game, Chu Yến Kinh ra hiệu một cái, anh ta liền tắt game chạy tới.
“Tối qua cậu đã đưa người về chưa.”
“Đừng nhắc nữa.” Nhắc đến chuyện đó là Sử Đường bực mình.
Lâm Ngữ Hi và Ngu Giai Tiếu uống vài ly rồi cả hai gục xuống bàn, Chu Yến Kinh đưa Lâm Ngữ Hi về, bảo anh ta đưa Ngu Giai Tiếu về.
Một người phụ nữ đã uống rượu mà không hiểu sao lại nặng đến thế, tửu lượng tệ kinh khủng, giữa đường còn nôn lên xe anh ta, anh ta phải gắng hết sức mới đưa được cô ấy lên lầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi bảo Ngu Giai Tiếu lấy chìa khóa, cô ấy lại ôm cái túi như báu vật, không cho anh ta đụng vào, còn la toáng lên: “Cướp à, tôi sẽ báo cảnh sát!” rồi ra sức đấm đá anh ta.
“Chết tiệt. Anh xem chỗ cô ta đá tôi này.” Sử Đường kéo ống quần lên, trên bắp chân có mấy vết bầm xanh tím, đến giờ vẫn chưa tan.
Mấy quản lý bên cạnh đều bật cười: “Cậu chủ Sử lớn đến giờ chắc chưa từng bị tức thế này nhỉ.”
“Sao vợ anh lại chơi với một cô bạn dữ dằn như thế.” Sử Đường lẩm bẩm chửi mắng xong lại nói, “Anh xem tửu lượng của chị dâu tốt biết bao.”
Chu Yến Kinh cho tay vào túi, nhướng mắt lười nhác: “Ai bảo cậu là cô ấy tửu lượng tốt.”
Sử Đường ngẩn ra: “Vậy chị dâu cũng đánh anh à?”
Các quản lý đều ngây người, trao đổi ánh mắt với nhau, tự hỏi liệu có nên tránh đi khi nghe chuyện riêng tư này không.
Trong bầu không khí im lặng, Chu Yến Kinh hờ hững nói: “Không có.”
Mọi người đều thở phào, Sử Đường cũng thở phào: “Tôi biết ngay mà, chị dâu nhìn rất dịu dàng mà…”
Chu Yến Kinh: “Cô ấy quấy rối tôi.”
Sử Đường: “…”
Quản lý: “…”
Hôm đó khi tan ca, Lâm Ngữ Hi bất ngờ thấy chiếc Bentley của Chu Yến Kinh đỗ ở cổng bệnh viện.
Lâm Ngữ Hi tưởng rằng cuối cùng Chu Yến Kinh cũng dành chút thời gian đến gặp người vợ này, nhưng khi lên xe cô mới phát hiện Chu Yến Kinh không có mặt.
“Anh ấy đâu rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị công tử buổi chiều có lịch trình, chưa xong việc, bảo tôi đến đón phu nhân trước.” Tài xế lão Lưu nói.
“Đi đâu?”
“Ông cụ nhà họ Sử mới có thêm một chắt trai, hôm nay là tiệc đầy tháng, nhị công tử muốn phu nhân cùng đi.”
“Lễ phục đã đặt xong rồi, phu nhân muốn thử ngay không?”
Chu Yến Kinh đã lâu không đưa Lâm Ngữ Hi tham gia các buổi tụ tập bạn bè, chỉ những dịp như thế này mới cần đến cô, để diễn vai đôi vợ chồng ân ái trước mặt người ngoài.
Ai mà không biết là anh còn chẳng thèm về nhà?
Đều là diễn trò cả.
Lâm Ngữ Hi bỗng cảm thấy chán ghét cuộc sống này.
Cô đã đi làm cả ngày, mệt mỏi lắm rồi.
“Tôi không muốn đi.”
Trước đây cô rất nghe lời, nhưng hôm nay không hiểu sao lại ngang bướng như vậy, lão Lưu cố gắng khuyên bảo: “Nhà họ Chu với nhà họ Sử đã thân thiết nhiều đời, nhị công tử và cậu chủ nhà họ Sử thân thiết từ thuở nhỏ, phu nhân mà không đi…”
“Điều đó liên quan gì đến tôi.” Lâm Ngữ Hi nói, “Đưa tôi về nhà đi.”
Lão Lưu lộ vẻ khó xử: “Phu nhân không đi, tôi biết ăn nói sao với nhị công tử đây…”
Lâm Ngữ Hi trực tiếp mở cửa xe xuống, tự mình gọi một chiếc xe khác để về nhà.
Về đến nhà, cô rửa tay rồi thay một bộ đồ ở nhà, đang chơi với mèo trong phòng thì chị Trần vào gọi cô: “Nhị công tử đã về. Bảo cô ra ngay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro