Chiến Tranh Lạnh Ba Năm, Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ
Ký Ức Sinh Nhật...
2024-11-21 15:33:21
Sau khi con đường bị tuyết phong tỏa, mãi vẫn chưa khai thông, họ đã ở lại biệt thự ở ngoại ô phía bắc suốt một tháng.
Các hoạt động giải trí trong biệt thự rất hạn chế, người bị nhốt trong một không gian lâu sẽ dễ bị ngột ngạt, nhưng trong tháng ấy, Lâm Ngữ Hi chưa từng cảm thấy chán.
Chu Yến Kinh đối xử với cô tốt đến mức không lời nào có thể diễn tả nổi.
Đến chết thì Sử Đường và mọi người cũng không thể tưởng tượng được, Chu Yến Kinh – một đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa – đã từng đích thân chăm sóc cho một người phụ nữ.
Chu đáo từng li từng tí.
Kỹ năng nấu nướng của cô không giỏi, thế nên ba bữa một ngày đều do Chu Yến Kinh tự tay lo liệu. Nhị công tử nhà họ Chu vốn chẳng bao giờ dính đến chuyện bếp núc, thế mà những món ăn đủ kiểu đều là anh học nấu ngay lúc đó.
Buổi sáng Lâm Ngữ Hi không dậy nổi, anh sẽ mang bữa sáng vào phòng ngủ để đút cho cô ăn.
Nửa đêm nếu khát nước, chỉ cần gọi tên anh một tiếng.
Đi chơi tuyết, tay cô bị lạnh đến đỏ bừng, Chu Yến Kinh sẽ áp tay cô vào người mình để sưởi ấm.
Có những lúc cô mệt đến mức chẳng còn sức, anh sẽ bế cô vào phòng tắm, tắm xong lại lau khô và bế cô trở lại giường để ngủ.
Thời gian đó, Lâm Ngữ Hi được anh chăm sóc, chẳng khác nào một kẻ bất tài vô dụng.
Chu Yến Kinh nhìn qua thì có vẻ đứng đắn, nhưng thực ra cũng là một tên háo sắc.
Có lúc Lâm Ngữ Hi ngái ngủ, ngồi ngơ ngẩn một chút cũng bị anh kéo qua hôn một cái: “Giữa ban ngày ban mặt lại đi dụ dỗ anh?”
Hai người nằm cuộn trong phòng chiếu phim để xem phim, chưa từng xem hết trọn vẹn bộ nào, bất kể là loại phim gì, suy nghĩ của anh luôn nửa chừng đã chuyển sang Lâm Ngữ Hi.
Sau khi từ biệt thự ở ngoại ô phía bắc về, không bao lâu sau đó là đêm Giao thừa, hôm đó Lâm Ngữ Hi, đang thực tập ở bệnh viện, vừa hay được phân lịch trực, không thể về nhà.
Ngày cô sinh ra trùng vào mùng một tết, khi còn nhỏ, bố mẹ cô năm nào cũng chờ đến đúng nửa đêm giao thừa để mừng sinh nhật cho cô.
Họ nói, đó là thời khắc náo nhiệt và vui vẻ nhất trong năm, hội tụ những lời chúc tốt đẹp và chân thành nhất trên thế gian, vì vậy hy vọng cuộc đời cô sẽ luôn rực rỡ, may mắn và phúc lành.
Nhưng từ khi họ rời đi, Lâm Ngữ Hi không còn nhà nữa.
Sinh nhật hay tết sum vầy đối với cô đã không còn ý nghĩa gì.
Đêm Giao thừa năm ấy, Lâm Ngữ Hi đang ở trong phòng bệnh, cùng những đồng nghiệp trực và bệnh nhân không thể về nhà đón một năm mới qua loa, khi đồng hồ điểm 12 giờ, bên ngoài bắt đầu có màn pháo hoa rực rỡ.
Tất cả mọi người đều tụ tập bên cửa sổ để xem pháo hoa, trong lúc đó Lâm Ngữ Hi thu dọn rác dưới sàn, khi pháo hoa sắp tàn, một bệnh nhân hét lên:
“Tiểu Lâm, đó có phải là tên của cô không?”
Lâm Ngữ Hi ngẩng lên theo phản xạ, vừa kịp nhìn thấy chùm pháo hoa cuối cùng.
Trong khoảnh khắc đó, màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm nở rộ thành ba chữ “Lâm Ngữ Hi”.
Xung quanh là những ngôi sao lấp lánh tuyệt đẹp, bên dưới là hình một chiếc bánh sinh nhật.
Lâm Ngữ Hi sững sờ.
Cùng lúc đó, cô nhận được cuộc gọi từ Chu Yến Kinh.
Trong điện thoại, giọng anh trong trẻo chỉ nói hai chữ: “Xuống lầu.”
Trong tiếng cười vui vẻ của mọi người, Lâm Ngữ Hi đi xuống, trời đông giá rét cùng với sự náo nhiệt của năm mới, trong sân, lớp tuyết vừa dọn sạch đã lại phủ một lớp dày.
Chu Yến Kinh, trong chiếc áo khoác đen, đứng giữa trời tuyết bay, gương mặt mỉm cười nhìn cô chạy về phía anh.
Vừa tới gần, cô đã bị anh dang tay ôm vào lòng.
Chu Yến Kinh lấy từ trong túi ra một chiếc khóa bình an bằng ngọc bích, đeo lên cổ cho cô và nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Các hoạt động giải trí trong biệt thự rất hạn chế, người bị nhốt trong một không gian lâu sẽ dễ bị ngột ngạt, nhưng trong tháng ấy, Lâm Ngữ Hi chưa từng cảm thấy chán.
Chu Yến Kinh đối xử với cô tốt đến mức không lời nào có thể diễn tả nổi.
Đến chết thì Sử Đường và mọi người cũng không thể tưởng tượng được, Chu Yến Kinh – một đại thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa – đã từng đích thân chăm sóc cho một người phụ nữ.
Chu đáo từng li từng tí.
Kỹ năng nấu nướng của cô không giỏi, thế nên ba bữa một ngày đều do Chu Yến Kinh tự tay lo liệu. Nhị công tử nhà họ Chu vốn chẳng bao giờ dính đến chuyện bếp núc, thế mà những món ăn đủ kiểu đều là anh học nấu ngay lúc đó.
Buổi sáng Lâm Ngữ Hi không dậy nổi, anh sẽ mang bữa sáng vào phòng ngủ để đút cho cô ăn.
Nửa đêm nếu khát nước, chỉ cần gọi tên anh một tiếng.
Đi chơi tuyết, tay cô bị lạnh đến đỏ bừng, Chu Yến Kinh sẽ áp tay cô vào người mình để sưởi ấm.
Có những lúc cô mệt đến mức chẳng còn sức, anh sẽ bế cô vào phòng tắm, tắm xong lại lau khô và bế cô trở lại giường để ngủ.
Thời gian đó, Lâm Ngữ Hi được anh chăm sóc, chẳng khác nào một kẻ bất tài vô dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Yến Kinh nhìn qua thì có vẻ đứng đắn, nhưng thực ra cũng là một tên háo sắc.
Có lúc Lâm Ngữ Hi ngái ngủ, ngồi ngơ ngẩn một chút cũng bị anh kéo qua hôn một cái: “Giữa ban ngày ban mặt lại đi dụ dỗ anh?”
Hai người nằm cuộn trong phòng chiếu phim để xem phim, chưa từng xem hết trọn vẹn bộ nào, bất kể là loại phim gì, suy nghĩ của anh luôn nửa chừng đã chuyển sang Lâm Ngữ Hi.
Sau khi từ biệt thự ở ngoại ô phía bắc về, không bao lâu sau đó là đêm Giao thừa, hôm đó Lâm Ngữ Hi, đang thực tập ở bệnh viện, vừa hay được phân lịch trực, không thể về nhà.
Ngày cô sinh ra trùng vào mùng một tết, khi còn nhỏ, bố mẹ cô năm nào cũng chờ đến đúng nửa đêm giao thừa để mừng sinh nhật cho cô.
Họ nói, đó là thời khắc náo nhiệt và vui vẻ nhất trong năm, hội tụ những lời chúc tốt đẹp và chân thành nhất trên thế gian, vì vậy hy vọng cuộc đời cô sẽ luôn rực rỡ, may mắn và phúc lành.
Nhưng từ khi họ rời đi, Lâm Ngữ Hi không còn nhà nữa.
Sinh nhật hay tết sum vầy đối với cô đã không còn ý nghĩa gì.
Đêm Giao thừa năm ấy, Lâm Ngữ Hi đang ở trong phòng bệnh, cùng những đồng nghiệp trực và bệnh nhân không thể về nhà đón một năm mới qua loa, khi đồng hồ điểm 12 giờ, bên ngoài bắt đầu có màn pháo hoa rực rỡ.
Tất cả mọi người đều tụ tập bên cửa sổ để xem pháo hoa, trong lúc đó Lâm Ngữ Hi thu dọn rác dưới sàn, khi pháo hoa sắp tàn, một bệnh nhân hét lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiểu Lâm, đó có phải là tên của cô không?”
Lâm Ngữ Hi ngẩng lên theo phản xạ, vừa kịp nhìn thấy chùm pháo hoa cuối cùng.
Trong khoảnh khắc đó, màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm nở rộ thành ba chữ “Lâm Ngữ Hi”.
Xung quanh là những ngôi sao lấp lánh tuyệt đẹp, bên dưới là hình một chiếc bánh sinh nhật.
Lâm Ngữ Hi sững sờ.
Cùng lúc đó, cô nhận được cuộc gọi từ Chu Yến Kinh.
Trong điện thoại, giọng anh trong trẻo chỉ nói hai chữ: “Xuống lầu.”
Trong tiếng cười vui vẻ của mọi người, Lâm Ngữ Hi đi xuống, trời đông giá rét cùng với sự náo nhiệt của năm mới, trong sân, lớp tuyết vừa dọn sạch đã lại phủ một lớp dày.
Chu Yến Kinh, trong chiếc áo khoác đen, đứng giữa trời tuyết bay, gương mặt mỉm cười nhìn cô chạy về phía anh.
Vừa tới gần, cô đã bị anh dang tay ôm vào lòng.
Chu Yến Kinh lấy từ trong túi ra một chiếc khóa bình an bằng ngọc bích, đeo lên cổ cho cô và nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro