Chiến Tranh Lạnh Ba Năm, Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ

Tôi Chưa Từng N...

2024-11-21 15:33:21

Lâm Ngữ Hi bất ngờ bị nhấc khỏi mặt đất, dép trượt ra lăn xuống bậc thang, bụng cô đập vào bả vai cứng của anh, đầu cúi xuống, lắc lư theo từng bước chân của anh, theo bản năng, cô nắm lấy áo sơ mi của anh để giữ thăng bằng.

“Chu Yến Kinh, anh làm gì vậy?”

Anh khiêng cô vào phòng ngủ, ném cô lên giường, cả người cô bật lên vài lần trên đệm.

Chu Yến Kinh đứng cạnh giường, giật mạnh cà vạt, vứt xuống sàn, tháo đồng hồ tay rồi tiện tay ném lên tủ cạnh giường.

“Cô nghĩ tôi làm gì?” Anh nhếch mép cười lạnh, “Không cho tinh trùng trong não tôi ăn no thì sao tôi có thể cãi nhau với cô nổi.”

“Đúng là đồ điên!”

Lâm Ngữ Hi lật người định bò dậy, nhưng bị bàn tay mình lớn của anh giữ lấy mắt cá, dễ dàng kéo cô trở lại.

Cô vơ bừa chiếc gối và đập thẳng vào đầu anh.

Cô dùng hết sức, khiến người anh lắc lư một chút, nhưng tay anh giữ chân cô vẫn không hề nới lỏng.

Anh khẽ cười: “Cô thật nỡ ra tay.”

Nếu là cục đá, có lẽ đầu anh đã nứt ra rồi.

Chu Yến Kinh vặn tay lấy chiếc gối, dễ dàng giật khỏi tay cô và ném ra xa.

Hai má Lâm Ngữ Hi ửng đỏ vì tức giận: “Buông ra!”

“Chạy gì, đây không phải nghĩa vụ chính đáng của vợ chồng sao? Chồng cô tinh trùng lên não, chỉ đành oan ức cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một chút thôi.”

Nói rồi, anh cúi người xuống, hương vị nam tính tràn ngập, bàn tay giữ lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, khiến cô không thể động đậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Ngữ Hi vừa tức giận vừa lo lắng, sợ anh thật sự làm tới, cô cắn răng nói: “Thực hiện ông chú anh!”

Chu Yến Kinh vốn đang nổi cơn giận dữ, nhưng câu nói bâng quơ của cô suýt khiến anh bật cười.

Ngốc thật.

Ngay cả mắng cũng không biết cách.

Anh quay đầu sang một bên, nhịn cười xong mới quay lại, cơn giận cũng vơi đi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Ngữ Hi, anh nói đầy giễu cợt: “Tôi không có ông chú. Nếu cô muốn, lần sau gặp bà nội, nhờ bà ấy nỗ lực sinh cho tôi một ông chú đi.”

“...”

“À.” Anh nhướng mày nói thêm, “Ông nội tôi đã mất rồi, tự bà ấy chắc cũng khó đấy.”

Lâm Ngữ Hi: “...”

Đúng là hết nói nổi!

Cô khó chịu bảo: “Anh đứng dậy đi.”

Bàn tay Chu Yến Kinh siết nhẹ lại, ngón tay cái của anh mơn man sau tai cô, chạm vào một cách đầy ám muội.

“Cô còn chưa hoàn thành nghĩa vụ, đứng dậy đi đâu?”

Lâm Ngữ Hi nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của anh, lúc nãy là tức giận thật, giờ lại trở thành đùa giỡn.

Cô cố sức đẩy anh ra, lần này thành công vì anh cũng không cản lại.

Anh thuận thế ngã về phía sau, co chân dựa vào thành giường, nhìn bóng lưng cô nhanh nhẹn nhảy khỏi giường, vội vàng chạy về phía phòng tắm.

Lâm Ngữ Hi vừa vào phòng tắm, lập tức xoay người khóa cửa lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Yến Kinh xuống giường, chậm rãi chỉnh lại cổ áo vừa bị xộc xệch.

Vừa khi cánh cửa đóng lại, giọng anh cũng vang vọng vào.

“Tôi chưa từng ngủ với bất kỳ người phụ nữ nào khác.”

Dòng nước từ vòi hoa sen trút xuống, Lâm Ngữ Hi ngửa đầu, để dòng nước mát làm dịu gương mặt vẫn chưa hết nóng bừng.

Bình tĩnh lại nào, Lâm Ngữ Hi.

Cô tự cảnh báo bản thân.

Đừng dao động chỉ vì một câu nói nhẹ nhàng của anh.

Việc anh có ngủ với người khác hay không chẳng còn quan trọng.

Anh đã không còn yêu cô nữa rồi.

Chu Yến Kinh thọc tay vào túi quần, bước xuống bếp.

Chị Trần rụt rè đứng cạnh, lấy khăn lau tủ trưng bày đồ cổ ở góc xa.

Chu Yến Kinh đứng trước quầy bar, lấy ly đặt dưới máy lọc nước, trong tiếng nước chảy, anh đột nhiên lên tiếng.

“Chị nói với Lâm Ngữ Hi rằng tôi ngoại tình trong hôn nhân?”

Chị Trần giật bắn người, cuống quýt phủ nhận: “Đó đều là tin đồn nhảm bên ngoài, tôi không hề nói thế!”

Chu Yến Kinh nhìn vào ly nước, giọng bình thản: “Bên ngoài? Người nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Tranh Lạnh Ba Năm, Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ

Số ký tự: 0