Chiến Vương Tuyệt Tự Lại Bất Ngờ Gặp Được Phiên Bản Thu Nhỏ Của Chính Mình
Xuyên Không Về Cổ Đại 2
Mộc Miên Hoa H
2024-06-16 12:22:40
Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, nàng mới dừng chân tại thôn Ngọc Hà này.
Tiếp nhận hết ký ức của nguyên chủ, Mục Vân không khỏi cảm thán số phận thật trớ trêu, cả cuộc đời nguyên chủ chỉ toàn là cay đắng và tủi nhục.
“Nương ơi, người đỡ hơn chưa? Nguyên Bảo đi nấu cơm cho nương nhé, nương có đói không?”
Giọng nói non nớt của cậu bé kéo Mục Vân trở về thực tại. Nàng nhìn nhi tử 3 tuổi, gầy gò, xanh xao, vàng vọt, rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng.
Nghe nhi tử nói vậy, trong lòng Mục Vân thầm khen đứa bé này ngoan thật, nàng nhớ trong ký ức của nguyên chủ, cậu bé thường xuyên giúp nương nấu cơm, nhặt củi, rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Mục Vân vẫy tay về phía nhi tử: “Nguyên Bảo, lại đây nào, để nương ôm con.”
Kiếp trước, nàng đã quá chán ghét cuộc sống chém giết, chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, êm đềm, vì vậy nàng liều mạng muốn rời khỏi tổ chức, nhận hết nhiệm vụ khó nhằn này đến nhiệm vụ khó nhằn khác mà không cần bất kỳ thù lao nào.
Không ngờ cuối cùng lại bị chính người đồng đội thân thiết nhất hãm hại, bỏ mạng oan uổng.
Cứ ngỡ cuộc đời này coi như chấm dứt, không ngờ tỉnh dậy lại thấy mình ở nơi này.
Cũng tốt, xuyên không trở thành mẫu thân mà chẳng đau đớn gì, còn có hai đứa con đáng yêu, sau này nàng sẽ đưa hai con sống một cuộc đời bình dị ở thế giới này, tránh xa những chuyện chém giết.
Sáng ra làm việc, chiều về nghỉ ngơi, có nếp có tẻ, chẳng phải đây chính là cuộc sống mà nàng hằng mong ước hay sao? Ông trời đối đãi với nàng cũng không tệ.
Nghĩ vậy, Mục Vân rất vui mừng, trên gương mặt lạnh lùng cũng xuất hiện một nụ cười.
“Nguyệt Nha, Nguyên Bảo, sau này nương sẽ bảo vệ các con, chúng ta là một gia đình, sẽ luôn ở bên nhau.”
Mục Vân ôm hai đứa con vào lòng, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Đã lâu Nguyên Bảo không được nương ôm, cậu bé tham lam hít hà mùi hương trên người nương, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười hồn nhiên.
“Nương, đợi Nguyên Bảo lớn, Nguyên Bảo sẽ bảo vệ nương và muội muội, nương đợi con nhé.”
Tuy đứa trẻ còn nhỏ, nhưng lời nói ra lại ấm áp đến lạ thường. Tim Mục Vân mềm nhũn, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
“Được, Nguyên Bảo là nam tử hán lợi hại nhất, nương đợi con.”
Tiếng nức nở của Nguyệt Nha cũng dần nhỏ lại, giọng nói non nớt vang lên không chịu thua kém: “Còn có Nguyệt Nha nữa, nương ơi, Nguyệt Nha cũng sẽ lớn, cũng sẽ bảo vệ nương.”
Mục Vân mỉm cười gật đầu: “Được được, còn có Nguyệt Nha của chúng ta nữa, ngoan lắm.”
Tiếp nhận hết ký ức của nguyên chủ, Mục Vân không khỏi cảm thán số phận thật trớ trêu, cả cuộc đời nguyên chủ chỉ toàn là cay đắng và tủi nhục.
“Nương ơi, người đỡ hơn chưa? Nguyên Bảo đi nấu cơm cho nương nhé, nương có đói không?”
Giọng nói non nớt của cậu bé kéo Mục Vân trở về thực tại. Nàng nhìn nhi tử 3 tuổi, gầy gò, xanh xao, vàng vọt, rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng.
Nghe nhi tử nói vậy, trong lòng Mục Vân thầm khen đứa bé này ngoan thật, nàng nhớ trong ký ức của nguyên chủ, cậu bé thường xuyên giúp nương nấu cơm, nhặt củi, rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Mục Vân vẫy tay về phía nhi tử: “Nguyên Bảo, lại đây nào, để nương ôm con.”
Kiếp trước, nàng đã quá chán ghét cuộc sống chém giết, chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị, êm đềm, vì vậy nàng liều mạng muốn rời khỏi tổ chức, nhận hết nhiệm vụ khó nhằn này đến nhiệm vụ khó nhằn khác mà không cần bất kỳ thù lao nào.
Không ngờ cuối cùng lại bị chính người đồng đội thân thiết nhất hãm hại, bỏ mạng oan uổng.
Cứ ngỡ cuộc đời này coi như chấm dứt, không ngờ tỉnh dậy lại thấy mình ở nơi này.
Cũng tốt, xuyên không trở thành mẫu thân mà chẳng đau đớn gì, còn có hai đứa con đáng yêu, sau này nàng sẽ đưa hai con sống một cuộc đời bình dị ở thế giới này, tránh xa những chuyện chém giết.
Sáng ra làm việc, chiều về nghỉ ngơi, có nếp có tẻ, chẳng phải đây chính là cuộc sống mà nàng hằng mong ước hay sao? Ông trời đối đãi với nàng cũng không tệ.
Nghĩ vậy, Mục Vân rất vui mừng, trên gương mặt lạnh lùng cũng xuất hiện một nụ cười.
“Nguyệt Nha, Nguyên Bảo, sau này nương sẽ bảo vệ các con, chúng ta là một gia đình, sẽ luôn ở bên nhau.”
Mục Vân ôm hai đứa con vào lòng, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Đã lâu Nguyên Bảo không được nương ôm, cậu bé tham lam hít hà mùi hương trên người nương, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười hồn nhiên.
“Nương, đợi Nguyên Bảo lớn, Nguyên Bảo sẽ bảo vệ nương và muội muội, nương đợi con nhé.”
Tuy đứa trẻ còn nhỏ, nhưng lời nói ra lại ấm áp đến lạ thường. Tim Mục Vân mềm nhũn, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
“Được, Nguyên Bảo là nam tử hán lợi hại nhất, nương đợi con.”
Tiếng nức nở của Nguyệt Nha cũng dần nhỏ lại, giọng nói non nớt vang lên không chịu thua kém: “Còn có Nguyệt Nha nữa, nương ơi, Nguyệt Nha cũng sẽ lớn, cũng sẽ bảo vệ nương.”
Mục Vân mỉm cười gật đầu: “Được được, còn có Nguyệt Nha của chúng ta nữa, ngoan lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro