Chiến Vương Tuyệt Tự Lại Bất Ngờ Gặp Được Phiên Bản Thu Nhỏ Của Chính Mình
Xuyên Không Về Cổ Đại 4
Mộc Miên Hoa H
2024-06-16 12:22:40
“Được lắm! Dám tránh né hả, hôm nay ta phải dạy dỗ tiện nhân nhà ngươi một trận, xem ngươi còn dám mặt dày mày dạn quyến rũ tướng công người ta nữa không.”
Nói rồi, Trương thị giơ gậy lên định đánh Mục Vân.
Mục Vân cười lạnh, đưa tay ra túm chặt lấy cây gậy, Trương thị trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Mục Vân, người xưa nay luôn nhút nhát, yếu đuối mà hôm nay lại dám phản kháng, hơn nữa sức lực còn khỏe đến vậy, cây gậy rơi vào tay nàng, vậy mà ả ta lại không rút ra được?
Khí thế trên người Mục Vân trở nên sắc bén, nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Trương thị và nói: “Ta chưa từng ăn cái thứ trứng gà chó má gì của nhà ngươi, có giỏi thì ngươi tự quản tướng công cho tốt, đừng có bám lấy ta như đỉa đói, đuổi cũng không đi. Ta chưa từng nhận bất cứ thứ gì của hắn ta, cho dù có chết đói ta cũng không thèm lấy một cọng rau của nhà ngươi.”
Nói xong, Mục Vân dùng sức hất mạnh cây gậy, Trương thị vẫn nắm chặt cây gậy không buông nên bị hất xuống đất, ngã sóng soài trên mặt đất.
Nguyên Bảo len lén thò đầu ra khỏi lòng Mục Vân, nhìn thấy Trương thị ngã lăn quay trên đất, đôi mắt nhỏ sáng rực, từ lúc nào mà nương lại lợi hại đến vậy?
“Mục Vân, ngươi dám đánh ta, gan ngươi to lắm, vậy mà lại dám đánh ta, taa sẽ về bảo công công (cha chồng) đuổi ngươi ra khỏi thôn Ngọc Hà, để cho ngươi không nhà không cửa.”
Nói xong, Trương thị chật vật bò dậy, ném mạnh cây gậy xuống đất và hùng hổ bỏ đi.
Nhưng đi được một đoạn, ả ta không nghe thấy tiếng Mục Vân đuổi theo, ả ta nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại, trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ.
Lúc trước, hễ cứ nghe ả ta nói sẽ về bảo công công đuổi Mục Vân đi là y như rằng Mục Vân sẽ sợ hãi van xin ả ta đừng đi, sao hôm nay lại không có động tĩnh gì vậy?
Trương thị bực tức dậm chân, không cam lòng quay trở lại.
“Mục Vân, đừng tưởng ta dọa ngươi, ta nói được là làm được.”
Trương thị quay lại, hùng hổ đứng trước cửa quát.
Lúc này, Mục Vân đang dắt hai đứa con vào bếp chuẩn bị nấu cơm, thấy Trương thị quay lại, nàng cười lạnh một tiếng và nói: “Ngươi cứ đi đi! Xem trưởng thôn có nghe lời ngươi không.”
Trương thị á khẩu, Mục Vân hôm nay bị làm sao vậy? Sao lại bình tĩnh như thế, không sợ bị đuổi đi sao?
Trương thị hất mặt lên cao, cố gắng tỏ ra uy nghiêm hơn: “Trưởng thôn là công công của ta, đương nhiên sẽ nghe lời ta rồi, ngươi là cái thá gì, ngươi tưởng công công sẽ bênh vực ngươi chắc? Hừ! Đúng là không biết trời cao đất dày.”
Nói rồi, Trương thị giơ gậy lên định đánh Mục Vân.
Mục Vân cười lạnh, đưa tay ra túm chặt lấy cây gậy, Trương thị trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn Mục Vân, người xưa nay luôn nhút nhát, yếu đuối mà hôm nay lại dám phản kháng, hơn nữa sức lực còn khỏe đến vậy, cây gậy rơi vào tay nàng, vậy mà ả ta lại không rút ra được?
Khí thế trên người Mục Vân trở nên sắc bén, nàng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Trương thị và nói: “Ta chưa từng ăn cái thứ trứng gà chó má gì của nhà ngươi, có giỏi thì ngươi tự quản tướng công cho tốt, đừng có bám lấy ta như đỉa đói, đuổi cũng không đi. Ta chưa từng nhận bất cứ thứ gì của hắn ta, cho dù có chết đói ta cũng không thèm lấy một cọng rau của nhà ngươi.”
Nói xong, Mục Vân dùng sức hất mạnh cây gậy, Trương thị vẫn nắm chặt cây gậy không buông nên bị hất xuống đất, ngã sóng soài trên mặt đất.
Nguyên Bảo len lén thò đầu ra khỏi lòng Mục Vân, nhìn thấy Trương thị ngã lăn quay trên đất, đôi mắt nhỏ sáng rực, từ lúc nào mà nương lại lợi hại đến vậy?
“Mục Vân, ngươi dám đánh ta, gan ngươi to lắm, vậy mà lại dám đánh ta, taa sẽ về bảo công công (cha chồng) đuổi ngươi ra khỏi thôn Ngọc Hà, để cho ngươi không nhà không cửa.”
Nói xong, Trương thị chật vật bò dậy, ném mạnh cây gậy xuống đất và hùng hổ bỏ đi.
Nhưng đi được một đoạn, ả ta không nghe thấy tiếng Mục Vân đuổi theo, ả ta nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại, trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ.
Lúc trước, hễ cứ nghe ả ta nói sẽ về bảo công công đuổi Mục Vân đi là y như rằng Mục Vân sẽ sợ hãi van xin ả ta đừng đi, sao hôm nay lại không có động tĩnh gì vậy?
Trương thị bực tức dậm chân, không cam lòng quay trở lại.
“Mục Vân, đừng tưởng ta dọa ngươi, ta nói được là làm được.”
Trương thị quay lại, hùng hổ đứng trước cửa quát.
Lúc này, Mục Vân đang dắt hai đứa con vào bếp chuẩn bị nấu cơm, thấy Trương thị quay lại, nàng cười lạnh một tiếng và nói: “Ngươi cứ đi đi! Xem trưởng thôn có nghe lời ngươi không.”
Trương thị á khẩu, Mục Vân hôm nay bị làm sao vậy? Sao lại bình tĩnh như thế, không sợ bị đuổi đi sao?
Trương thị hất mặt lên cao, cố gắng tỏ ra uy nghiêm hơn: “Trưởng thôn là công công của ta, đương nhiên sẽ nghe lời ta rồi, ngươi là cái thá gì, ngươi tưởng công công sẽ bênh vực ngươi chắc? Hừ! Đúng là không biết trời cao đất dày.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro