Chương 20
Tố Nhiễm Phương Hoa
2024-08-18 21:32:10
Liễu Yến đứng ở cửa trừng mắt nhìn Liễu Ngư, nhờ ánh sáng nhạt từ nhà chính hắt vào có thể thấy được, nàng ta giống như hận không thể đem trên mặt Liễu Ngư đâm ra cái lỗ thủng mới tốt.
Đối với cái muội muội cùng chính mình có một nửa quan hệ huyết thống này, Liễu Ngư sớm đã không ôm hy vọng xa vời hai người có thể thân cận. Lúc này nàng cũng không có phản ứng gì, ước chừng là vì bộ dáng này của Liễu Yến nàng thấy được thật sự quá nhiều, dù đã cách gần hai năm, thế nhưng cũng không cảm thấy xa lạ.
Nàng cả một ngày này đi nghe ngóng, lại bôn ba mệt nhọc, thật sự không kiên nhẫn ứng phó với Liễu Yến, dứt khoát xoay người liền hướng giường của chính mình nằm xuống.
Liễu Yến không sảng khoái như mọi ngày, lúc này lại giống như dẫm vào một cái đinh, lập tức “Hừ” một tiếng, “Đừng tưởng rằng có thể học thêu thùa liền có bao nhiêu ghê gớm, nữ hồng của ngươi dù tốt cũng không phải là người Liễu gia, giống như thắt dây đeo vậy, kiếm tiền cũng là để mua châu hoa mang ở trên đầu ta thôi.”
Sau khi nói một câu này, mặt mày Liễu Yến phi dương, không biết là có bao nhiêu thỏa thuê đắc ý.
Khóe môi Liễu Ngư gợi lên một mạt chê cười, “Ngươi nói rất đúng, tại trong nhà này, ta tất nhiên là không so được với ngươi.”
Làm người Liễu gia, nàng đúng là chả thèm muốn gì.
Liễu Ngư quá mức thống khoái, Liễu Yến ngược lại là bị nghẹn, tựa như ngươi mài đao muốn tìm người khác đấu một hồi, đối phương lại không cần ngươi giơ đao, vừa tới gần, đối phương liền đã đổ.
Liễu Yến nghẹn một ngày, hờn dỗi lập tức không có chỗ phát tác, thấy Liễu Ngư thu dọn giường đệm, nàng ta ác liệt đem cửa phòng đóng lại, cắt đứt anh sáng mờ nhạt từ nhà chính chiếu tới, phảng phất làm như vậy là có thể khiến Liễu Ngư bực mình.
Hành vi ấu trĩ như vậy, Liễu Ngư liền cái ánh mắt đều lười biếng vứt cho nàng ta, cởi áo ngoài liền xốc chăn lên nằm xuống.
Liễu Yến bị lơ đi, cũng ở trên giường của chính mình nằm xuống, tỷ muội hai người ai cũng không phản ứng người kia.
Liễu Ngư nằm lại trên chiếc giường đã rời xa hơn một năm, chợt xoay người khiến cái giường được xếp bằng mấy khối ván gỗ trên ba cái ghế dài cũ, vang lên cọt kẹt, nhất thời còn có chút không thích ứng được.
Nhẹ nhàng trở mình, ‘ giường ’ liền phát ra một trận vang kẽo kẹt, Liễu Yến tựa hồ rốt cuộc tìm được cái cơ phát tác rồi, cáu giận ngồi dậy quăng chăn ra, ở trong bóng đêm trừng mắt mắng Liễu Ngư: “Có để cho người khác ngủ không?!”
Liễu Ngư cũng không nâng mắt, hỏi lại nàng: “Nếu không ngươi ngủ bên này thử xem?”
Trong một phòng hai cái giường, Liễu Yến ngủ chính là cái giường gỗ ngay ngay ngắn ngắn, Liễu Ngư còn lại là dùng ‘ giường ’ ván gỗ.
Liễu Khang Sanh là thợ mộc, ba cái huynh đệ Liễu gia đều theo hắn học tay nghề thợ mộc, Liễu gia cũng có rừng gỗ của chính mình, củi đun cùng làm mộc là không thiếu, nói lý lẽ như thế nào cũng không thiếu được làm một chiếc giường, bất quá là lúc nào cũng muốn cho Liễu Ngư nhận rõ thân phận của chính mình thôi.
Liễu Yến chẳng phải không biết cái giường kia của Liễu Ngư khó tránh khỏi gay ra động tĩnh, chẳng qua mượn cớ xì hơi mà thôi. Từ trước đến nay, Liễu Ngư cũng không cùng nàng cãi lại, hôm nay Liễu Ngư lại không biết làm sao, tuy cũng không mạnh miệng cãi lại, lại lúc nào cũng nói làm cho Liễu Yến nàng nói không ra lời.
“Ai muốn ngủ cái giường hỏng của ngươi chứ.” Ôm một bụng tức giận, quay đầu liền bọc chăn nằm xuống.
Liễu Ngư cong cong khóe môi, lúc sau lại không làm ra cái động tĩnh gì khác tới.
Chuyện này với nàng là không khó, năm ấy mới vào Lưu Tiên Các, ngồi nằm hành tẩu đều có quy củ, dù là ban đêm ngủ, tư thế ngủ cũng cần phải là có thể diện, ma ma giáo dưỡng ban đêm tuần tra, nếu là ngủ sai sẽ bị phạt. Nàng sớm đã luyện được tư thế trước khi ngủ cùng khi tỉnh lại không sai lệch gì.
Huống chi nàng cũng căn bản ngủ không được, chẳng sợ cùng mọi người Liễu gia ở chung một ngày, Trường Phong trấn cũng đi một chuyến rồi, Liễu Ngư lại trước sau vẫn bị vây hãm ở một cảm giác hoảng hốt trước nay không có. Nói đến cùng là quá ly kỳ, nàng chậm chạp không dám chợp mắt, chỉ sợ nhắm mắt lại, tỉnh dậy sẽ phát hiện hết thảy chỉ là một hồi đại mộng.
Ẩn ở trong lòng càng sợ một chuyện, lo lắng mình có phải là ma quỷ gì hay không, mang theo oán giận mà chết, hồn mới về Liễu gia thôn.
Một đêm không ngủ được, cho đến khi nghe được bên ngoài truyền đến ba tiếng gà gáy, mới rốt cuộc tin tưởng chính mình không phải ma quỷ nghe được gà gáy ba tiếng liền sẽ tan rã, rốt cuộc tin chính mình đã sống lại.
Đối với cái muội muội cùng chính mình có một nửa quan hệ huyết thống này, Liễu Ngư sớm đã không ôm hy vọng xa vời hai người có thể thân cận. Lúc này nàng cũng không có phản ứng gì, ước chừng là vì bộ dáng này của Liễu Yến nàng thấy được thật sự quá nhiều, dù đã cách gần hai năm, thế nhưng cũng không cảm thấy xa lạ.
Nàng cả một ngày này đi nghe ngóng, lại bôn ba mệt nhọc, thật sự không kiên nhẫn ứng phó với Liễu Yến, dứt khoát xoay người liền hướng giường của chính mình nằm xuống.
Liễu Yến không sảng khoái như mọi ngày, lúc này lại giống như dẫm vào một cái đinh, lập tức “Hừ” một tiếng, “Đừng tưởng rằng có thể học thêu thùa liền có bao nhiêu ghê gớm, nữ hồng của ngươi dù tốt cũng không phải là người Liễu gia, giống như thắt dây đeo vậy, kiếm tiền cũng là để mua châu hoa mang ở trên đầu ta thôi.”
Sau khi nói một câu này, mặt mày Liễu Yến phi dương, không biết là có bao nhiêu thỏa thuê đắc ý.
Khóe môi Liễu Ngư gợi lên một mạt chê cười, “Ngươi nói rất đúng, tại trong nhà này, ta tất nhiên là không so được với ngươi.”
Làm người Liễu gia, nàng đúng là chả thèm muốn gì.
Liễu Ngư quá mức thống khoái, Liễu Yến ngược lại là bị nghẹn, tựa như ngươi mài đao muốn tìm người khác đấu một hồi, đối phương lại không cần ngươi giơ đao, vừa tới gần, đối phương liền đã đổ.
Liễu Yến nghẹn một ngày, hờn dỗi lập tức không có chỗ phát tác, thấy Liễu Ngư thu dọn giường đệm, nàng ta ác liệt đem cửa phòng đóng lại, cắt đứt anh sáng mờ nhạt từ nhà chính chiếu tới, phảng phất làm như vậy là có thể khiến Liễu Ngư bực mình.
Hành vi ấu trĩ như vậy, Liễu Ngư liền cái ánh mắt đều lười biếng vứt cho nàng ta, cởi áo ngoài liền xốc chăn lên nằm xuống.
Liễu Yến bị lơ đi, cũng ở trên giường của chính mình nằm xuống, tỷ muội hai người ai cũng không phản ứng người kia.
Liễu Ngư nằm lại trên chiếc giường đã rời xa hơn một năm, chợt xoay người khiến cái giường được xếp bằng mấy khối ván gỗ trên ba cái ghế dài cũ, vang lên cọt kẹt, nhất thời còn có chút không thích ứng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhẹ nhàng trở mình, ‘ giường ’ liền phát ra một trận vang kẽo kẹt, Liễu Yến tựa hồ rốt cuộc tìm được cái cơ phát tác rồi, cáu giận ngồi dậy quăng chăn ra, ở trong bóng đêm trừng mắt mắng Liễu Ngư: “Có để cho người khác ngủ không?!”
Liễu Ngư cũng không nâng mắt, hỏi lại nàng: “Nếu không ngươi ngủ bên này thử xem?”
Trong một phòng hai cái giường, Liễu Yến ngủ chính là cái giường gỗ ngay ngay ngắn ngắn, Liễu Ngư còn lại là dùng ‘ giường ’ ván gỗ.
Liễu Khang Sanh là thợ mộc, ba cái huynh đệ Liễu gia đều theo hắn học tay nghề thợ mộc, Liễu gia cũng có rừng gỗ của chính mình, củi đun cùng làm mộc là không thiếu, nói lý lẽ như thế nào cũng không thiếu được làm một chiếc giường, bất quá là lúc nào cũng muốn cho Liễu Ngư nhận rõ thân phận của chính mình thôi.
Liễu Yến chẳng phải không biết cái giường kia của Liễu Ngư khó tránh khỏi gay ra động tĩnh, chẳng qua mượn cớ xì hơi mà thôi. Từ trước đến nay, Liễu Ngư cũng không cùng nàng cãi lại, hôm nay Liễu Ngư lại không biết làm sao, tuy cũng không mạnh miệng cãi lại, lại lúc nào cũng nói làm cho Liễu Yến nàng nói không ra lời.
“Ai muốn ngủ cái giường hỏng của ngươi chứ.” Ôm một bụng tức giận, quay đầu liền bọc chăn nằm xuống.
Liễu Ngư cong cong khóe môi, lúc sau lại không làm ra cái động tĩnh gì khác tới.
Chuyện này với nàng là không khó, năm ấy mới vào Lưu Tiên Các, ngồi nằm hành tẩu đều có quy củ, dù là ban đêm ngủ, tư thế ngủ cũng cần phải là có thể diện, ma ma giáo dưỡng ban đêm tuần tra, nếu là ngủ sai sẽ bị phạt. Nàng sớm đã luyện được tư thế trước khi ngủ cùng khi tỉnh lại không sai lệch gì.
Huống chi nàng cũng căn bản ngủ không được, chẳng sợ cùng mọi người Liễu gia ở chung một ngày, Trường Phong trấn cũng đi một chuyến rồi, Liễu Ngư lại trước sau vẫn bị vây hãm ở một cảm giác hoảng hốt trước nay không có. Nói đến cùng là quá ly kỳ, nàng chậm chạp không dám chợp mắt, chỉ sợ nhắm mắt lại, tỉnh dậy sẽ phát hiện hết thảy chỉ là một hồi đại mộng.
Ẩn ở trong lòng càng sợ một chuyện, lo lắng mình có phải là ma quỷ gì hay không, mang theo oán giận mà chết, hồn mới về Liễu gia thôn.
Một đêm không ngủ được, cho đến khi nghe được bên ngoài truyền đến ba tiếng gà gáy, mới rốt cuộc tin tưởng chính mình không phải ma quỷ nghe được gà gáy ba tiếng liền sẽ tan rã, rốt cuộc tin chính mình đã sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro