Chương 6
Khuyết Danh
2025-04-01 09:16:13
Nói rồi, hắn bế ngang ta lên, đặt ta lên giường, nằm xuống cạnh ta, để ta tựa vào cánh tay hắn rồi chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ, ta mơ một giấc mơ mơ hồ. Trong mơ, ta lại là nữ chính trong một câu chuyện thoại bản. Nàng nữ chính ấy, trùng tên trùng họ với ta, nhưng không bị đổi gả, mà thuận lợi gả cho thế tử Tiêu Thừa Ngật. Ai ngờ, Tiêu Thừa Ngật lại có một bí mật khó nói, và ta đã dùng phương thuốc bí truyền của tổ tiên nhà sinh mẫu để chữa khỏi cho hắn. Tưởng rằng sau cơn mưa trời lại sáng, Nào ngờ, sau khi hắn ta khỏi bệnh, vẫn lạnh nhạt với ta, ngược lại tư thông với thứ tỷ của ta, đồng thời cũng là tẩu tử của hắn. Khi bị ta vô tình bắt gặp, hai kẻ đó chẳng những không biết hối cải, còn nhẫn tâm g.i.ế.c người diệt khẩu, vu oan cho ta và tiểu thúc Tiêu Tịch tội danh tư thông, bắt tại trận. Cuối cùng, ta bị nhốt lồ|\|g heo dìm xuống sông mà chết, còn Tiêu Tịch thì bị lưu đày, c.h.ế.t trên đường đi. Cảnh tượng trong mơ quá đỗi thảm thương, khiến ta giật mình tỉnh giấc. "Không! Đừng mà!" Mở mắt ra, thấy Tiêu Tịch đang nhìn mình chằm chằm, ta bật khóc, nhào vào lòng hắn. "Chàng ơi! Chàng không sao, tốt quá rồi! Thiếp mơ thấy chàng c.h.ế.t mất, hu hu hu..." Tiêu Tịch nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối bên thái dương ta, an ủi: "Nàng ngốc quá, khóc gì chứ? Ta vẫn ở đây mà. Người ta nói, giấc mơ thường trái ngược với sự thật." Trái ngược ư? Nhưng mọi thứ trong giấc mơ ấy sao mà chân thực đến thế, chẳng giống như mơ chút nào. Nếu giấc mơ đó là thật... thì việc Tạ Nhược Hằng đổi ý cũng dễ hiểu rồi. Tất cả là vì... Tiêu Thừa Ngật, kẻ đó không thể làm chuyện ấy![Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/chieu-duong-nhu-mong/6.html.] Tiêu Thừa Ngật thân là thế tử Hầu phủ, gánh trên vai trọng trách nối dõi tông đường. Giờ đây, hắn không thể làm được chuyện đó, lại cứ khư khư giữ lấy vị trí thế tử. Nếu để dòng dõi Hầu phủ tuyệt tự, đó là trọng tội! Trong giấc mơ, sau khi gả vào Hầu phủ, ta vẫn giữ mình trong sạch suốt hai năm trời, mới chữa khỏi căn bệnh khó nói của hắn. Thế nhưng, hắn lại dâng thành quả ấy cho Tạ Nhược Hằng. Giờ đây, ta đã là thê tử của Tiêu Tịch, lẽ nào còn phải có trách nhiệm chữa bệnh cho Tiêu Thừa Ngật sao? Ta muốn xem, Tiêu Thừa Ngật hắn ta sẽ làm thế nào để kế thừa tước vị Hầu tước này! Thấy ta trầm ngâm suy nghĩ, Tiêu Tịch khẽ chạm vào mũi ta, hỏi: "Nàng lại đang nghĩ gì thế?" Ta ngước nhìn nam nhân cao lớn, tuấn tú bên cạnh, bỗng thấy ngượng ngùng, mặt đỏ ửng: "Thiếp đang nghĩ... bao giờ thì thiếp có thể sinh cho chàng một đứa con?" Tiêu Tịch nghe vậy, vội vàng ho khan vài tiếng: "Khụ khụ! Chúng ta mới cưới nhau hôm qua, hôm nay nàng đã nghĩ đến chuyện con cái rồi sao?" Ta nhìn Tiêu Tịch, thầm nghĩ, Tiêu Thừa Ngật không thể có con, nếu cưới thê tử mấy năm mà không có con nối dõi, e rằng cái ghế thế tử của hắn khó mà giữ vững. Nếu ta và Tiêu Tịch sinh được cháu đích tôn trước, biết đâu có thể thay đổi được người thừa kế. Tạ Nhược Hằng hạ độc ta, bày mưu tính kế đổi gả, chẳng qua là vì chê Tiêu Tịch là kẻ ăn chơi trác táng. Nếu Tiêu Thừa Ngật mà nàng ta mong nhớ ngày đêm bị truất ngôi thế tử, khiến nàng ta mừng hụt, không biết sẽ là cảnh tượng hả hê đến mức nào! Nhưng ngoài mặt, ta vẫn tỏ ra đoan trang hiền thục: "Hầu phủ mình người thưa thớt quá, hầu gia chỉ có hai con trai là thế tử và chàng thôi. Có thêm đứa trẻ cho vui cửa vui nhà, chẳng phải tốt hơn sao?" Nói rồi, ta chớp đôi mắt long lanh, nhìn Tiêu Tịch đầy mong đợi: "Chẳng lẽ... chàng không muốn có con với thiếp sao?" Tiêu Tịch nhìn ta, tim như tan chảy, vội vàng nắm lấy tay ta, nói: "Muốn chứ! Muốn bao nhiêu đứa cũng được!" Ta giả vờ thẹn thùng cúi đầu, nhưng khóe miệng thì không thể giấu nổi nụ cười. Trong lòng thầm nghĩ: Đó là chàng tự nguyện đấy nhé! "Vậy... chàng thích con trai hay con gái hơn?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro