Chương 16
2024-09-22 16:50:02
Giáo viên mầm non sơ suất, không biết cô lẻ loi một mình, cô ngoan ngoãn ngồi trên vị trí cố định mỗi ngày mà chờ đợi. Sau khi trời tối, có một người phụ nữ trung niên tới đây hỏi cô có phải con cái nhà họ Bạc, em gái Bạc Thời Dư hay không, cô nhanh chóng gật đầu, sau đó bị người nọ dẫn đi.
Lúc đó chỉ còn vài ngày nữa là cô tròn năm tuổi, không thể suy nghĩ quá nhiều, dần dần mới hiểu ra mình bị bắt cóc, không thể về nhà được nữa, cô cố gắng muốn chạy trốn, khi bị bắt trở lại thì bị đánh thương tích nhiều chỗ, may mà đêm khuya ngày hôm đó cảnh sát đã tìm được cô, còn không đợi cô khóc thành tiếng, một đôi tay run rẩy đã ôm lấy cô.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chân thực của Bạc Thời Dư.
Cô nghe cảnh sát nói, Bạc Thời Dư vì tìm cô, bôn ba tới mức trên tay đầy miệng vết thương.
Trên con đường dài vào lúc nửa đêm, thiếu niên 13 tuổi đi bộ về nhà với một cô nhóc bẩn thỉu trên lưng. Anh rất cao, đối với cô mà nói, đó là cảng tránh gió an toàn nhất, cô nằm trên lưng anh nghĩ mà sợ, không ngừng bật khóc, ôm cổ anh gọi: “Anh ơi.”
Anh khàn giọng trả lời: “Ừ.”
Trong xe thiếu ánh sáng, cổ họng Bạc Thời Dư 28 tuổi khó khăn lăn lộn, anh uốn cong ngón tay một lật nữa, lau nước mắt cho Thẩm Hòa Ninh, ủ rũ cười khổ: “Nói rất đúng, hiện tại anh sao có thể xứng đáng làm anh trai của em.”
Anh không còn là Bạc Thời Dư trước kia, hiện tại trong lòng tràn đầy nỗi cắn xé, tất cả đều là những suy nghĩ điên cuồng không thể mở miệng, muốn dựa vào thân phận “chú nhỏ” buồn cười kia nhắc nhở bản thân mình giữ nghiêm giới hạn.
Vì không muốn Thẩm Hòa Ninh một lòng một dạ chạy sang Đức, vốn dĩ cuộc hội ngộ tại Đại Học Y chính là sự lựa chọn bất đắc dĩ của anh, ý nghĩa của đoàn tụ là khiến Ninh Ninh thất vọng từ bỏ, quên đi quá khứ, sống một cuộc sống tương lai tốt đẹp, rời xa anh.
Anh cho rằng gặp mặt rồi mình vẫn có thể kiềm chế, tỏ ra thờ ơ, cho đến khi cô cảm thấy chán nản, hoàn toàn trưởng thành.
Tuy nhiên, anh đã bị thao túng bởi ham muốn cuồng nhiệt, nảy sinh khát vọng độc chiếm hết lần này đến lần khác, tựa như đoàn tàu mất kiểm soát rời khỏi đường ray, lao thẳng về phía vách đá.
Chiếc xe chạy nhanh về phía biệt thự Thành Nam, đêm đã khuya, con đường hướng vào khu biệt thự thưa thớt vắng người, gió yên lặng cuốn lá cây, Bạc Thời Dư nói: “Dừng xe.”
Giang Nguyên không hiểu ý anh, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Bạc Thời Dư mở cửa xe, cố hết sức mà xuống xe, tay phải nắm lấy chiếc nạng luôn sẵn sàng bên người, quay đầu nhìn về phía người đang khóc sướt mướt: “Ninh Ninh, lên đi.”
Giang Nguyên kinh ngạc đến ngây người, vội vàng muốn khuyên can, Thẩm Hòa Ninh bình tĩnh nhìn sống lưng người đàn ông, tìm được những gì quen thuộc và sự mê luyến trong trí nhớ, không tự giác thò lại gần, mềm mại ôm lấy eo anh, theo khát vọng leo lên trên, ôm cổ anh.
Bạc Thời Dư trầm giọng nói: “Anh trai không còn tốt như xưa, có lẽ lưng không ổn định, Ninh Ninh hãy ôm thật chặt, đừng buông tay.”
Thân thể Thẩm Hòa Ninh có ký ức, cô dán lên lưng Bạc Thời Dư, ôm chặt lấy bả vai anh, áp má vào sườn cổ anh.
Chiếc áo vest trên người cô thật sự rất lớn, hoàn toàn che khuất chiếc váy ngắn, một bên chân vững vàng, đỡ đầu gối mảnh mai uốn cong của cô, bên còn lại được anh đưa nạng vào giữa, để cô không bị trượt xuống dưới.
Giang Nguyên ở phía sau không dám đi lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông mảnh khảnh cao lớn cõng cô gái nhỏ trên lưng, chống nạng, khó khăn đi dọc theo con đường nhỏ tiến vào biệt thự.
Một người ưu tú như vậy, hiện tại tư thế không được coi là đẹp, nhưng thực sự khiến người ta muốn rơi lệ.
Lá rụng phủ dày dưới mặt đất, Bạc Thời Dư không có sức lực né tránh, tất cả sức lực và tinh thần anh có thể móc ra, đều không hề giữ lại mà trao cho người ở trên lưng.
Thẩm Hòa Ninh theo dõi cuộc hành trình của anh, xóc nảy trái phải, nghi ngờ cắn lên gáy anh: “Không đúng, anh trai tôi vừa cõng vừa xoay tròn, tại sao anh không làm thế?”
Bạc Thời Dư phiền muộn cười, cố gắng tô son trát phấn lên những từ ngữ, để chúng không quá âm lệ: “Anh sẽ làm, đợi anh làm xong, Ninh Ninh hãy ngoan ngoãn nói cho anh biết, rốt cuộc buổi tối hôm nay em đã làm gì, là ai chạm vào em.”
Trên con đường nhỏ lúc nửa đêm, chỉ có ánh trăng và ánh đèn mờ ảo, mùa thu không có côn trùng bay, dù vui thích điên cuồng hay chua xót đều không bị quấy rầy.
Nếu Bạc Thời Dư không ngồi xe lăn, dáng người cao lớn mảnh khảnh, bàn tay tái nhợt của anh nắm chặt cây nạng, cõng thiếu nữ trên lưng, nghiền nát phiến lá dưới chân, chịu đựng cảm giác đau nhức, chỉ vì muốn dùng cái chân tàn xoay cô theo vòng tròn.
Từ vị trí đỗ xe đến biệt thự Thành Nam, bình thường đi bộ khoảng mười phút, Bạc Thời Dư cõng Thẩm Hòa Ninh, bước từng bước chậm rãi gần một tiếng đồng hồ.
Khi tới gần phạm vi cổng sân, Giang Nguyên nhìn thấy điều khác thường, cậu chạy nhanh vài bước lên nói chuyện với người nọ mấy câu, sau đó lại bước vội trở về: “Anh Thời, là hiệu trưởng Dương dẫn người đến đây tìm anh, bọn họ vẫn luôn chờ tới bây giờ.”
Đội hình tương tự như lần trước, hiệu trưởng Dương của Đại Học Y, trưởng khoa Trần của Học Viện Múa, cộng thêm hai gương mặt mới, cứ thể thẳng thắn đón nhận hình ảnh khó tin nhất.
Trong mắt người ngoài anh là núi cao sương tuyết, là người tuyệt đối không thể khinh nhờn, ban đêm cõng cô gái nhỏ say khướt đi bộ về nhà, cho dù chạm mặt với bọn họ cũng không có ý định kiêng dè.
Đoàn người không biết nên đưa mắt nhìn đi nơi nào, nghi ngờ nghiêm trọng với hai từ “chú cháu”, đồng thời cũng nhìn ra hôm nay Bạc Thời Dư không có ý định đón tiếp bọn họ vào cửa.
Trưởng khoa Trần hắng giọng nói trước: “Bác sĩ Bạc, nửa đêm tới quấy rầy, chủ yếu là vì tôi mới nhận được tin tức từ phía đạo diễn Trần, ứng cử viên cho vai diễn múa solo trong bộ phim đã được ấn định, chính là bạn học tiểu Thẩm, điệu múa của em ấy được đăng tải trên mạng, hiện tại vô cùng nổi tiếng, đợi bộ phim ra mắt, tuyệt đối sẽ nghiền nát hàng loạt nữ minh tinh.”
Vừa nói, ông vừa có chút choáng ngợp, mà miêu tả: “Đến lúc đó không biết sẽ nổi tiếng tới mức nào, hiện tại không phải đang lưu hành cách gọi vợ quốc dân hay sao, tiểu Thẩm xinh đẹp lại nhảy giỏi, tôi thấy ——”
Hiệu trưởng Dương đứng bên cạnh đẩy ông một cái, trong lòng biết ông không ngốc, thế nên mới có thể leo lên chức trưởng khoa, chẳng lẽ không cảm giác được trạng thái của Bạc Thời Dư không đúng hay sao?
Hiệu trưởng Dương vội vàng nói sang chuyện khác, kéo nữ sinh trẻ tuổi bên cạnh sang giới thiệu: “Thời Dư, đây là con gái một chiến hữu cũ của tôi, học khoa phẫu thuật thần kinh, vừa mới du học trở về, muốn đến bệnh viện Thánh An, ở bên cạnh cậu một khoảng thời gian, nhờ cậu chỉ bảo thêm.”
Đôi đồng tử đen láy của Bạc Thời Dư âm trầm như hồ nước vắng lặng, ánh mắt chuyển sang gương mặt nữ sinh, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Hòa Ninh đã tự động dựng đầy gai nhọn khắp người, siết chặt vòng tay ôm lấy anh: “Rốt cuộc anh có về nhà hay không! Nếu không đi —— đừng mong tôi nói cho anh biết…… buổi tối hôm nay tôi hôn ai ——”
Bạc Thời Dư ôm đầu gối khẽ cong của cô, đột nhiên tăng thêm lực ấn mấy chữ sau trở về.
Nữ sinh vốn đang khiếp sợ và hâm mộ nhìn chằm chằm Thẩm Hòa Ninh, sau khi Thẩm Hòa Ninh hơi quay mặt sang, cô ta trừng lớn đôi mắt, buột miệng bật thốt: “Chị dâu nhỏ?! Chị —— sao chị lại ở đây? Sao chị có thể nằm trên lưng người khác, còn nói buổi tối vừa mới hôn ai đó?! Chị có xứng với anh trai của tôi không?”
Thẩm Hòa Ninh nhíu mày nâng mặt lên, cố gắng xác định vài giây: “Em gái…… ai?”
Nữ sinh sắp tức giận phát khóc: “Em gái Nghiêm Ngộ! Chị và anh trai tôi đã xác định quan hệ rồi, sao có thể thân mật với người khác như vậy! Chị có thể chuyên tâm yêu đương một chút hay không!”
Ngày gặp lại Bạc Thời Dư tại Đại Học Y, quả thật cô có tiếp nhận đơn đặt hàng đi gặp phụ huynh của học trưởng Nghiêm Ngộ, hình như anh ta có một người em gái, hơn nữa còn rất hài lòng với cô.
Đầu gối của Thẩm Hòa Ninh đau đớn, dù có say thì cô cũng cảm giác được người đàn ông đang ôm mình lạnh lùng khiến người ta run sợ, đầu óc cô đau đớn hỗn độn, nhất thời không thể sắp xếp được ngôn ngữ để giải thích, chỉ biết đỏ mặt nói từng chữ không rõ: “Ngay ngày hôm đó, tôi đã chia tay với anh ta.”
Hiệu trưởng Dương cố ý đưa người đến đây vào ban đêm, là tồn tại ý tứ muốn quyến rũ, nhưng thấy bầu không khí thật sự không ổn, nên cũng xấu hổ không dám ở lại lâu. Huống chi Bạc Thời Dư đang dùng cái chân tàn chống đỡ người trên lưng, vào mùa này, không cần nghĩ cũng biết đau đớn tới mức nào, nếu không rời đi thì quá thiếu tầm nhìn.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau rời đi, đêm khuya, con đường lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, hai nhịp tim và hơi thở quấn quýt lấy nhau, mang theo sự nóng nảy khó lòng ức chế.
Bạc Thời Dư chặn Giang Nguyên ở bên ngoài, không để cậu tiếp tục theo vào, vợ chồng dì Chu từ trên tầng chạy xuống, nhìn thấy cảnh tượng này thì chết lặng vì kinh ngạc.
Dì Chu chạy tới muốn đỡ Thẩm Hòa Ninh, Bạc Thời Dư vẫn cười nhạt như thường lệ: “Trở về đi, tối nay không cần ra ngoài.”
Giọng điệu của anh không nặng nề, nhưng những hơi thở vặn vẹo mơ hồ đó khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Biệt thự Thành Nam to lớn như vậy, chỉ sau vài câu nói của anh đã trở nên ổn định, trong sân cũng không có mấy ngọn đèn, chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt, không thể soi sáng đôi mắt người đàn ông, che giấu đi bóng tối sâu thẳm không thấy đáy ở bên trong một cách dịu dàng nhất.
Bạc Thời Dư đặt Thẩm Hòa Ninh xuống, cây nạng cũng theo đó mà rơi xuống đất, anh đứng không vững, phải dựa lưng vào bức tường phía sau, cằm hơi nâng lên, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Hòa Ninh, tầm mắt miêu tả từng li từng tí trên môi cô, chậm rãi mở miệng: “Tới đây, nói cho anh biết, là ai, đã làm gì với em.”
Thẩm Hòa Ninh vẫn chưa tỉnh táo, nhưng được anh cõng suốt một đường, ít nhiều có thể xác nhận thân phận của người trước mắt.
Quanh hơi thở của cô nồng nặc mùi rượu trái cây, tràn vào tứ chi chạy khắp người, mê mang nhìn Bạc Thời Dư, trái tim kinh hoàng, tàn nhẫn va chạm với xương cốt.
Cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc anh đang hỏi chuyện gì, chỉ là nỗi nhớ và sự chua xót dồn nén đằng đẵng bao ngày bị tác động điên cuồng bởi rượu.
Sự kiên nhẫn trong cảm xúc của thiếu nữ bị con ngươi của anh kích nổ trong đêm tối, thổi bùng ngọn lửa trên đồng cỏ, đốt cháy vô biên vô tận một cách hoang dã.
Đây là người cô muốn dùng toàn lực để có được.
Thẩm Hòa Ninh say khướt, hoàn toàn bại lộ bản tính, cô không rảnh lo giả bộ ngây thơ vô hại, nhẹ giọng cười, lắc đầu với Bạc Thời Dư: “Em nào có ——”
Bạc Thời Dư nặng nề nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cúi người về phía trước, giữ chặt khuôn cằm ướt lạnh của cô mà nâng lên, ngón tay ấn lên khóe miệng đỏ bừng của cô: “Môi đã lem thành như vậy, còn nói không có!”
Tay chân Thẩm Hòa Ninh nhũn ra, bị anh chạm vào lại càng không có sức lực, tựa như động vật nhỏ yếu ớt trượt xuống, Bạc Thời Dư không kịp ôm, dáng người cao lớn che khuất cô, đôi chân dài trong chiếc quần tây khó khăn uốn cong, bóng đen hoàn toàn bao phủ lên người cô.
Thẩm Hòa Ninh nửa ngồi trên đất, chiếc váy ngắn màu đen cốn lên cao, lộ ra mảng lớn da thịt màu trắng sứ.
Cô ngửa mặt nhìn anh, nét mặt mềm mại quyến rũ, hơi thở nhuốm mùi rượu ngọt ngào: “Có cái gì? Kết giao bạn trai, hay là —— anh cảm thấy em đã hôn ai.”
Lời này từ trong miệng cô nói ra, chẳng khác gì kích thích trực tiếp nhất, Bạc Thời Dư kéo cô vào trong lòng, xương cốt mỏng manh của cô gái nhỏ, bị đè ép đau đớn.
Thẩm Hòa Ninh đắm chìm trong hơi thở của Bạc Thời Dư, bạch ngọc Quan Âm trên cổ tay cô rất lạnh, không ngừng cọ qua cổ cô, kích thích từng đợt run rẩy, nhưng ngón tay anh lại nóng bỏng, dòng máu sôi sục.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Bạc Thời Dư lăn qua cát sỏi, trong bóng tối như muốn nuốt chửng người đối diện: “Thừa nhận?”
Thẩm Hòa Ninh đối mặt với anh gần trong gang tấc, chỉ là thấu kính hơi mỏng gọng vàng đã ngăn cản tầm mắt của anh, khiến cô nhìn không rõ, cô say khướt, mắt lờ đờ, mơ màng nâng đầu gối dậy, tiến gần về phía anh, làm càn nói: “Dù sao anh cũng mặc kệ em, em muốn hôn thì hôn, anh còn chưa biết đi, em từng hôn rất nhiều người, đáng tiếc đều là trải nghiệm không tốt lắm, chi bằng ——”
Đôi môi đỏ của cô ở ngay trước mặt, hỗn độn vài vệt nước.
Mi mắt Bạc Thời Dư khép hờ, sự bình tĩnh treo lơ lửng suốt một đường đã bị cô xé toạc, đau đớn giương nanh múa vuốt giống như gây thép gai, cắm thật sâu vào trong trái tim, tiếng cười nhẹ của anh đã có sự vỡ vụn.
Áo vest của anh đưa cho Thẩm Hòa Ninh, chiếc áo sơmi vẫn được mặc trên người không chút cẩu thả, cúc áo cài tới nút trên cùng, dáng vẻ đoan chính cấm dục và tao nhã.
Tuy nhiên, ngón tay của anh lại lướt trên lưng cô, xuyên qua mái tóc dài, đột nhiên không kịp đề phòng kéo cô về phía mình: “Nói, chi bằng thế nào?”
Thẩm Hòa Ninh nâng cánh tay lên, chậm rãi tháo kính của anh xuống, hô hấp phả lên hàng mi đen nhánh.
Cô nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, gọi từng tiếng mềm mại: “Anh trai, chú nhỏ, Bạc tiên sinh, bác sĩ Bạc——”
Mỗi một chữ đều như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy.
Sau khi say rượu, cô trở nên to gan lớn mật, học theo Bạc Thời Dư, cũng đặt tay lên gáy anh, đầu ngón tay trêu chọc mái tóc ngắn: “Thầy giáo Bạc, chi bằng anh dạy em cách hôn môi.”
Hơi thở của Bạc Thời Dư nặng nề, yết hầu phập phồng lên xuống.
Anh nắm lấy tay cô, siết chặt cánh tay, khống chế cô ở trước mặt, cúi người nhìn cô chằm chằm, giống như cảnh cáo lại càng giống như đang xúi giục: “Lặp lại lần nữa, để anh dạy em làm gì?”
Thẩm Hòa Ninh nở nụ cười, thiếu nữ ngẩng đầu như hiến tế, nhắm hai mắt, trực tiếp hôn lên đôi môi lạnh lẽo nhợt nhạt của anh.
Lúc đó chỉ còn vài ngày nữa là cô tròn năm tuổi, không thể suy nghĩ quá nhiều, dần dần mới hiểu ra mình bị bắt cóc, không thể về nhà được nữa, cô cố gắng muốn chạy trốn, khi bị bắt trở lại thì bị đánh thương tích nhiều chỗ, may mà đêm khuya ngày hôm đó cảnh sát đã tìm được cô, còn không đợi cô khóc thành tiếng, một đôi tay run rẩy đã ôm lấy cô.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chân thực của Bạc Thời Dư.
Cô nghe cảnh sát nói, Bạc Thời Dư vì tìm cô, bôn ba tới mức trên tay đầy miệng vết thương.
Trên con đường dài vào lúc nửa đêm, thiếu niên 13 tuổi đi bộ về nhà với một cô nhóc bẩn thỉu trên lưng. Anh rất cao, đối với cô mà nói, đó là cảng tránh gió an toàn nhất, cô nằm trên lưng anh nghĩ mà sợ, không ngừng bật khóc, ôm cổ anh gọi: “Anh ơi.”
Anh khàn giọng trả lời: “Ừ.”
Trong xe thiếu ánh sáng, cổ họng Bạc Thời Dư 28 tuổi khó khăn lăn lộn, anh uốn cong ngón tay một lật nữa, lau nước mắt cho Thẩm Hòa Ninh, ủ rũ cười khổ: “Nói rất đúng, hiện tại anh sao có thể xứng đáng làm anh trai của em.”
Anh không còn là Bạc Thời Dư trước kia, hiện tại trong lòng tràn đầy nỗi cắn xé, tất cả đều là những suy nghĩ điên cuồng không thể mở miệng, muốn dựa vào thân phận “chú nhỏ” buồn cười kia nhắc nhở bản thân mình giữ nghiêm giới hạn.
Vì không muốn Thẩm Hòa Ninh một lòng một dạ chạy sang Đức, vốn dĩ cuộc hội ngộ tại Đại Học Y chính là sự lựa chọn bất đắc dĩ của anh, ý nghĩa của đoàn tụ là khiến Ninh Ninh thất vọng từ bỏ, quên đi quá khứ, sống một cuộc sống tương lai tốt đẹp, rời xa anh.
Anh cho rằng gặp mặt rồi mình vẫn có thể kiềm chế, tỏ ra thờ ơ, cho đến khi cô cảm thấy chán nản, hoàn toàn trưởng thành.
Tuy nhiên, anh đã bị thao túng bởi ham muốn cuồng nhiệt, nảy sinh khát vọng độc chiếm hết lần này đến lần khác, tựa như đoàn tàu mất kiểm soát rời khỏi đường ray, lao thẳng về phía vách đá.
Chiếc xe chạy nhanh về phía biệt thự Thành Nam, đêm đã khuya, con đường hướng vào khu biệt thự thưa thớt vắng người, gió yên lặng cuốn lá cây, Bạc Thời Dư nói: “Dừng xe.”
Giang Nguyên không hiểu ý anh, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Bạc Thời Dư mở cửa xe, cố hết sức mà xuống xe, tay phải nắm lấy chiếc nạng luôn sẵn sàng bên người, quay đầu nhìn về phía người đang khóc sướt mướt: “Ninh Ninh, lên đi.”
Giang Nguyên kinh ngạc đến ngây người, vội vàng muốn khuyên can, Thẩm Hòa Ninh bình tĩnh nhìn sống lưng người đàn ông, tìm được những gì quen thuộc và sự mê luyến trong trí nhớ, không tự giác thò lại gần, mềm mại ôm lấy eo anh, theo khát vọng leo lên trên, ôm cổ anh.
Bạc Thời Dư trầm giọng nói: “Anh trai không còn tốt như xưa, có lẽ lưng không ổn định, Ninh Ninh hãy ôm thật chặt, đừng buông tay.”
Thân thể Thẩm Hòa Ninh có ký ức, cô dán lên lưng Bạc Thời Dư, ôm chặt lấy bả vai anh, áp má vào sườn cổ anh.
Chiếc áo vest trên người cô thật sự rất lớn, hoàn toàn che khuất chiếc váy ngắn, một bên chân vững vàng, đỡ đầu gối mảnh mai uốn cong của cô, bên còn lại được anh đưa nạng vào giữa, để cô không bị trượt xuống dưới.
Giang Nguyên ở phía sau không dám đi lên, ngơ ngác nhìn người đàn ông mảnh khảnh cao lớn cõng cô gái nhỏ trên lưng, chống nạng, khó khăn đi dọc theo con đường nhỏ tiến vào biệt thự.
Một người ưu tú như vậy, hiện tại tư thế không được coi là đẹp, nhưng thực sự khiến người ta muốn rơi lệ.
Lá rụng phủ dày dưới mặt đất, Bạc Thời Dư không có sức lực né tránh, tất cả sức lực và tinh thần anh có thể móc ra, đều không hề giữ lại mà trao cho người ở trên lưng.
Thẩm Hòa Ninh theo dõi cuộc hành trình của anh, xóc nảy trái phải, nghi ngờ cắn lên gáy anh: “Không đúng, anh trai tôi vừa cõng vừa xoay tròn, tại sao anh không làm thế?”
Bạc Thời Dư phiền muộn cười, cố gắng tô son trát phấn lên những từ ngữ, để chúng không quá âm lệ: “Anh sẽ làm, đợi anh làm xong, Ninh Ninh hãy ngoan ngoãn nói cho anh biết, rốt cuộc buổi tối hôm nay em đã làm gì, là ai chạm vào em.”
Trên con đường nhỏ lúc nửa đêm, chỉ có ánh trăng và ánh đèn mờ ảo, mùa thu không có côn trùng bay, dù vui thích điên cuồng hay chua xót đều không bị quấy rầy.
Nếu Bạc Thời Dư không ngồi xe lăn, dáng người cao lớn mảnh khảnh, bàn tay tái nhợt của anh nắm chặt cây nạng, cõng thiếu nữ trên lưng, nghiền nát phiến lá dưới chân, chịu đựng cảm giác đau nhức, chỉ vì muốn dùng cái chân tàn xoay cô theo vòng tròn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ vị trí đỗ xe đến biệt thự Thành Nam, bình thường đi bộ khoảng mười phút, Bạc Thời Dư cõng Thẩm Hòa Ninh, bước từng bước chậm rãi gần một tiếng đồng hồ.
Khi tới gần phạm vi cổng sân, Giang Nguyên nhìn thấy điều khác thường, cậu chạy nhanh vài bước lên nói chuyện với người nọ mấy câu, sau đó lại bước vội trở về: “Anh Thời, là hiệu trưởng Dương dẫn người đến đây tìm anh, bọn họ vẫn luôn chờ tới bây giờ.”
Đội hình tương tự như lần trước, hiệu trưởng Dương của Đại Học Y, trưởng khoa Trần của Học Viện Múa, cộng thêm hai gương mặt mới, cứ thể thẳng thắn đón nhận hình ảnh khó tin nhất.
Trong mắt người ngoài anh là núi cao sương tuyết, là người tuyệt đối không thể khinh nhờn, ban đêm cõng cô gái nhỏ say khướt đi bộ về nhà, cho dù chạm mặt với bọn họ cũng không có ý định kiêng dè.
Đoàn người không biết nên đưa mắt nhìn đi nơi nào, nghi ngờ nghiêm trọng với hai từ “chú cháu”, đồng thời cũng nhìn ra hôm nay Bạc Thời Dư không có ý định đón tiếp bọn họ vào cửa.
Trưởng khoa Trần hắng giọng nói trước: “Bác sĩ Bạc, nửa đêm tới quấy rầy, chủ yếu là vì tôi mới nhận được tin tức từ phía đạo diễn Trần, ứng cử viên cho vai diễn múa solo trong bộ phim đã được ấn định, chính là bạn học tiểu Thẩm, điệu múa của em ấy được đăng tải trên mạng, hiện tại vô cùng nổi tiếng, đợi bộ phim ra mắt, tuyệt đối sẽ nghiền nát hàng loạt nữ minh tinh.”
Vừa nói, ông vừa có chút choáng ngợp, mà miêu tả: “Đến lúc đó không biết sẽ nổi tiếng tới mức nào, hiện tại không phải đang lưu hành cách gọi vợ quốc dân hay sao, tiểu Thẩm xinh đẹp lại nhảy giỏi, tôi thấy ——”
Hiệu trưởng Dương đứng bên cạnh đẩy ông một cái, trong lòng biết ông không ngốc, thế nên mới có thể leo lên chức trưởng khoa, chẳng lẽ không cảm giác được trạng thái của Bạc Thời Dư không đúng hay sao?
Hiệu trưởng Dương vội vàng nói sang chuyện khác, kéo nữ sinh trẻ tuổi bên cạnh sang giới thiệu: “Thời Dư, đây là con gái một chiến hữu cũ của tôi, học khoa phẫu thuật thần kinh, vừa mới du học trở về, muốn đến bệnh viện Thánh An, ở bên cạnh cậu một khoảng thời gian, nhờ cậu chỉ bảo thêm.”
Đôi đồng tử đen láy của Bạc Thời Dư âm trầm như hồ nước vắng lặng, ánh mắt chuyển sang gương mặt nữ sinh, còn chưa kịp nói gì, Thẩm Hòa Ninh đã tự động dựng đầy gai nhọn khắp người, siết chặt vòng tay ôm lấy anh: “Rốt cuộc anh có về nhà hay không! Nếu không đi —— đừng mong tôi nói cho anh biết…… buổi tối hôm nay tôi hôn ai ——”
Bạc Thời Dư ôm đầu gối khẽ cong của cô, đột nhiên tăng thêm lực ấn mấy chữ sau trở về.
Nữ sinh vốn đang khiếp sợ và hâm mộ nhìn chằm chằm Thẩm Hòa Ninh, sau khi Thẩm Hòa Ninh hơi quay mặt sang, cô ta trừng lớn đôi mắt, buột miệng bật thốt: “Chị dâu nhỏ?! Chị —— sao chị lại ở đây? Sao chị có thể nằm trên lưng người khác, còn nói buổi tối vừa mới hôn ai đó?! Chị có xứng với anh trai của tôi không?”
Thẩm Hòa Ninh nhíu mày nâng mặt lên, cố gắng xác định vài giây: “Em gái…… ai?”
Nữ sinh sắp tức giận phát khóc: “Em gái Nghiêm Ngộ! Chị và anh trai tôi đã xác định quan hệ rồi, sao có thể thân mật với người khác như vậy! Chị có thể chuyên tâm yêu đương một chút hay không!”
Ngày gặp lại Bạc Thời Dư tại Đại Học Y, quả thật cô có tiếp nhận đơn đặt hàng đi gặp phụ huynh của học trưởng Nghiêm Ngộ, hình như anh ta có một người em gái, hơn nữa còn rất hài lòng với cô.
Đầu gối của Thẩm Hòa Ninh đau đớn, dù có say thì cô cũng cảm giác được người đàn ông đang ôm mình lạnh lùng khiến người ta run sợ, đầu óc cô đau đớn hỗn độn, nhất thời không thể sắp xếp được ngôn ngữ để giải thích, chỉ biết đỏ mặt nói từng chữ không rõ: “Ngay ngày hôm đó, tôi đã chia tay với anh ta.”
Hiệu trưởng Dương cố ý đưa người đến đây vào ban đêm, là tồn tại ý tứ muốn quyến rũ, nhưng thấy bầu không khí thật sự không ổn, nên cũng xấu hổ không dám ở lại lâu. Huống chi Bạc Thời Dư đang dùng cái chân tàn chống đỡ người trên lưng, vào mùa này, không cần nghĩ cũng biết đau đớn tới mức nào, nếu không rời đi thì quá thiếu tầm nhìn.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau rời đi, đêm khuya, con đường lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, hai nhịp tim và hơi thở quấn quýt lấy nhau, mang theo sự nóng nảy khó lòng ức chế.
Bạc Thời Dư chặn Giang Nguyên ở bên ngoài, không để cậu tiếp tục theo vào, vợ chồng dì Chu từ trên tầng chạy xuống, nhìn thấy cảnh tượng này thì chết lặng vì kinh ngạc.
Dì Chu chạy tới muốn đỡ Thẩm Hòa Ninh, Bạc Thời Dư vẫn cười nhạt như thường lệ: “Trở về đi, tối nay không cần ra ngoài.”
Giọng điệu của anh không nặng nề, nhưng những hơi thở vặn vẹo mơ hồ đó khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Biệt thự Thành Nam to lớn như vậy, chỉ sau vài câu nói của anh đã trở nên ổn định, trong sân cũng không có mấy ngọn đèn, chỉ còn lại vài tia sáng yếu ớt, không thể soi sáng đôi mắt người đàn ông, che giấu đi bóng tối sâu thẳm không thấy đáy ở bên trong một cách dịu dàng nhất.
Bạc Thời Dư đặt Thẩm Hòa Ninh xuống, cây nạng cũng theo đó mà rơi xuống đất, anh đứng không vững, phải dựa lưng vào bức tường phía sau, cằm hơi nâng lên, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Hòa Ninh, tầm mắt miêu tả từng li từng tí trên môi cô, chậm rãi mở miệng: “Tới đây, nói cho anh biết, là ai, đã làm gì với em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Hòa Ninh vẫn chưa tỉnh táo, nhưng được anh cõng suốt một đường, ít nhiều có thể xác nhận thân phận của người trước mắt.
Quanh hơi thở của cô nồng nặc mùi rượu trái cây, tràn vào tứ chi chạy khắp người, mê mang nhìn Bạc Thời Dư, trái tim kinh hoàng, tàn nhẫn va chạm với xương cốt.
Cô hoàn toàn không hiểu rốt cuộc anh đang hỏi chuyện gì, chỉ là nỗi nhớ và sự chua xót dồn nén đằng đẵng bao ngày bị tác động điên cuồng bởi rượu.
Sự kiên nhẫn trong cảm xúc của thiếu nữ bị con ngươi của anh kích nổ trong đêm tối, thổi bùng ngọn lửa trên đồng cỏ, đốt cháy vô biên vô tận một cách hoang dã.
Đây là người cô muốn dùng toàn lực để có được.
Thẩm Hòa Ninh say khướt, hoàn toàn bại lộ bản tính, cô không rảnh lo giả bộ ngây thơ vô hại, nhẹ giọng cười, lắc đầu với Bạc Thời Dư: “Em nào có ——”
Bạc Thời Dư nặng nề nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cúi người về phía trước, giữ chặt khuôn cằm ướt lạnh của cô mà nâng lên, ngón tay ấn lên khóe miệng đỏ bừng của cô: “Môi đã lem thành như vậy, còn nói không có!”
Tay chân Thẩm Hòa Ninh nhũn ra, bị anh chạm vào lại càng không có sức lực, tựa như động vật nhỏ yếu ớt trượt xuống, Bạc Thời Dư không kịp ôm, dáng người cao lớn che khuất cô, đôi chân dài trong chiếc quần tây khó khăn uốn cong, bóng đen hoàn toàn bao phủ lên người cô.
Thẩm Hòa Ninh nửa ngồi trên đất, chiếc váy ngắn màu đen cốn lên cao, lộ ra mảng lớn da thịt màu trắng sứ.
Cô ngửa mặt nhìn anh, nét mặt mềm mại quyến rũ, hơi thở nhuốm mùi rượu ngọt ngào: “Có cái gì? Kết giao bạn trai, hay là —— anh cảm thấy em đã hôn ai.”
Lời này từ trong miệng cô nói ra, chẳng khác gì kích thích trực tiếp nhất, Bạc Thời Dư kéo cô vào trong lòng, xương cốt mỏng manh của cô gái nhỏ, bị đè ép đau đớn.
Thẩm Hòa Ninh đắm chìm trong hơi thở của Bạc Thời Dư, bạch ngọc Quan Âm trên cổ tay cô rất lạnh, không ngừng cọ qua cổ cô, kích thích từng đợt run rẩy, nhưng ngón tay anh lại nóng bỏng, dòng máu sôi sục.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Bạc Thời Dư lăn qua cát sỏi, trong bóng tối như muốn nuốt chửng người đối diện: “Thừa nhận?”
Thẩm Hòa Ninh đối mặt với anh gần trong gang tấc, chỉ là thấu kính hơi mỏng gọng vàng đã ngăn cản tầm mắt của anh, khiến cô nhìn không rõ, cô say khướt, mắt lờ đờ, mơ màng nâng đầu gối dậy, tiến gần về phía anh, làm càn nói: “Dù sao anh cũng mặc kệ em, em muốn hôn thì hôn, anh còn chưa biết đi, em từng hôn rất nhiều người, đáng tiếc đều là trải nghiệm không tốt lắm, chi bằng ——”
Đôi môi đỏ của cô ở ngay trước mặt, hỗn độn vài vệt nước.
Mi mắt Bạc Thời Dư khép hờ, sự bình tĩnh treo lơ lửng suốt một đường đã bị cô xé toạc, đau đớn giương nanh múa vuốt giống như gây thép gai, cắm thật sâu vào trong trái tim, tiếng cười nhẹ của anh đã có sự vỡ vụn.
Áo vest của anh đưa cho Thẩm Hòa Ninh, chiếc áo sơmi vẫn được mặc trên người không chút cẩu thả, cúc áo cài tới nút trên cùng, dáng vẻ đoan chính cấm dục và tao nhã.
Tuy nhiên, ngón tay của anh lại lướt trên lưng cô, xuyên qua mái tóc dài, đột nhiên không kịp đề phòng kéo cô về phía mình: “Nói, chi bằng thế nào?”
Thẩm Hòa Ninh nâng cánh tay lên, chậm rãi tháo kính của anh xuống, hô hấp phả lên hàng mi đen nhánh.
Cô nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, gọi từng tiếng mềm mại: “Anh trai, chú nhỏ, Bạc tiên sinh, bác sĩ Bạc——”
Mỗi một chữ đều như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bùng cháy.
Sau khi say rượu, cô trở nên to gan lớn mật, học theo Bạc Thời Dư, cũng đặt tay lên gáy anh, đầu ngón tay trêu chọc mái tóc ngắn: “Thầy giáo Bạc, chi bằng anh dạy em cách hôn môi.”
Hơi thở của Bạc Thời Dư nặng nề, yết hầu phập phồng lên xuống.
Anh nắm lấy tay cô, siết chặt cánh tay, khống chế cô ở trước mặt, cúi người nhìn cô chằm chằm, giống như cảnh cáo lại càng giống như đang xúi giục: “Lặp lại lần nữa, để anh dạy em làm gì?”
Thẩm Hòa Ninh nở nụ cười, thiếu nữ ngẩng đầu như hiến tế, nhắm hai mắt, trực tiếp hôn lên đôi môi lạnh lẽo nhợt nhạt của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro