Chương 18
2024-09-22 16:50:02
—— “Sau khi nếm thử hương vị, nói không chừng tớ sẽ mau chóng cảm thấy không thú vị, cũng không để anh ấy bắt nạt tớ mỗi ngày như vậy nữa.”
Một màn hình chỉ có thể chứa từng đấy nội dung, nếu lướt lên trên chắc hẳn sẽ có nhiều hơn.
Bạc Thời Dư không xem nữa, hơi lui về phía sau, dựa vào xe lăn, khóe môi bị Thẩm Hòa Ninh cắn rách dần rút đi màu máu.
Thật lâu sau anh cũng không động tác nào khác, cho đến nửa đêm rạng sáng, anh mới lật điện thoại qua, nắm ngón tay Thẩm Hòa Ninh mở khóa, cài đặt tin nhắn Tần Miên gửi cho cô đêm nay thành chưa đọc, dọn sạch dấu vết của bản thân mình.
Lần trước Thiệu Duyên hỏi anh, có biết thái độ của Thẩm Hòa Ninh đối với anh rất mập mờ hay không.
Tất nhiên là anh có biết, cũng biết chỉ là cô gái nhỏ gặp lại sau nhiều năm xa cách, không phân biệt rõ giới hạn giữa ỷ lại và thân mật. Cô còn nhỏ, một tháng nữa mới tròn hai mươi tuổi, nào có tình cảm sâu sắc gì đáng nói.
Cô chỉ không cam lòng muốn thử một lần.
Thử xem người anh trước kia luôn cao hơn cô rất nhiều, hiện giờ cuối cùng cô cũng có thể cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc có hương vị gì chưa được nếm thử.
Hiện tại chân anh đã tàn phế, thái độ với cô lạnh nhạt, với cô mà nói đó là sự thay đổi quá lớn, cô vẫn không buông tay mà đuổi theo anh, ngoại trừ tình cảm tích tụ trong quá khứ, nhiều hơn có lẽ chính là sự mới lạ.
Tuổi cô còn nhỏ, muốn kích thích, rượt đuổi, thắng bại, được đến.
Mà anh thì muốn khống chế, trói buộc, bá chiếm, cả đời.
Bạc Thời Dư mỉm cười một mình trong bóng đêm, không tiếng động, đặt tay lên má Thẩm Hòa Ninh, cong đốt ngón tay vuốt ve hai lần, xoa nắn đôi môi bị nghiền ép mất kiểm soát của cô.
Đợi đến hừng đông, xem cô định đối mặt với anh như thế nào.
-
8 giờ sáng, tóc Thẩm Hòa Ninh ướt đẫm mồ hôi, cô không dám cử động, tựa như giả chết co mình trong chăn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sắp nướng chín cô, cô thật sự muốn khóc tại chỗ.
Mỗi một giác quan trên cơ thể đều thông báo rõ ràng với cô, Bạc Thời Dư đang ngồi bên mép giường, ánh mắt dán chặt trên gương mặt cô, đợi cô mở mắt sẽ mở phiên toà thẩm vấn, sau đó kết án tử hình.
Thẩm Hòa Ninh lo lắng đến mức sắp nôn ra máu, thậm chí xem nhẹ cơn đau đầu sau khi uống say.
Ngón tay cô móc vào ga trải giường, cũng không ý thức được hai mắt mình vẫn luôn chuyển động bất an, cách một lớp mí mắt mỏng manh, Bạc Thời Dư có thể quan sát rất rõ ràng.
Những mảnh vỡ lóe lên trong tâm trí Thẩm Hòa Ninh đều là của đêm qua.
Cô uống rượu cáu kỉnh, xô đẩy đánh đập anh trai đủ kiểu, chân anh bị thương nặng như vậy, thế mà cô còn nằm trên lưng anh, bắt anh chống nạng cõng cả quãng đường trở về nhà. Nhưng những điều đó đều bị xếp ở phía sau, từ lúc cô tỉnh lại cho đến bây giờ, hình ảnh vẫn không ngừng vỡ vụn trước mắt, đó là cô chủ động cưỡng hôn anh.
Cô vẫn còn nhớ rõ xúc cảm lúc ấy, môi anh lạnh lẽo đến nhường nào.
Đồng thời cô cũng nhớ rõ từ đầu đến cuối anh không hề đáp lại, cuối cùng bảo cô đứng dậy lấy chai rượu tới, kết quả quay lại cô còn tranh uống với anh. Đến đây thì hay rồi, uống xong đợt thứ hai, ký ức hoàn toàn phân mảnh, cô không có ấn tượng gì với những việc xảy ra sau đó, dù sao cũng không thể mở miệng, chắc chắn là cô cưỡng ép anh, quên thì quên đi.
Cũng không biết anh trai cô đã phải chịu cú sốc lớn thế nào.
Những tình cảm cô đau khổ cất giấu, có đau đến chết cũng không dám đối mặt nói với anh, cứ thế lộ tẩy không còn một mảnh.
Ngay cả những khát vọng, ham muốn, thèm khát, khinh nhờn đối với anh, tất cả đều bị rũ bỏ ra ngoài.
Chóp mũi Thẩm Hòa Ninh chua xót không chịu nổi, trái tim nhào nặn thành bột.
Cô cực kỳ sợ hãi, phần tình cảm này ngay từ ngày nó bắt đầu sinh ra, đã bị định nghĩa là ghê tởm và xấu xa, cô đã đeo loại xiềng xích đó từ năm mười lăm tuổi cho đến ngày hôm nay, hầu như tất cả những người quen biết đều nhiều lần nhấn mạnh rằng, cô đã đi quá giới hạn với anh, điều đó là không thể chấp nhận.
Một khi để Bạc Thời Dư biết được, anh sẽ xóa bỏ toàn bộ tình cảm trong quá khứ, đồng thời còn cảm thấy cô nhỏ tuổi mà không biết xấu hổ.
Khi đó cô sẽ thật sự mất anh hoàn toàn.
Ngón tay Thẩm Hòa Ninh sắp xé rách ga trải giường, lo lắng đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, e sợ vừa mở mắt ra sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng giấy dán cửa sổ đã bị đâm thủng không có khả năng khôi phục nguyên trạng, hơn nữa cô hiểu bản thân mình, sau khi hôn một lần, chắc chắn cô sẽ còn tiếp tục mê luyến anh nhiều hơn, khẳng định không thể nhịn được, cô sẽ không bao giờ trở về làm cô em gái ngoan ngoãn trước kia được nữa.
Huống chi dáng vẻ tối hôm qua, mới là con người thật của cô hiện tại, mỗi ngày giả vờ ngoan ngoãn đáng thương, kỳ thật cũng rất vất vả.
Cô cần phải, phải có một lý do để đi xuống ……
Vừa có thể giữ được Thẩm Hòa Ninh trong sáng thuần khiết, không chút thay đổi trong trí nhớ của Bạc Thời Dư, vừa cho phép cô tiếp tục làm bất cứ điều gì cô muốn với anh một cách hợp lý.
Đầu ngón tay Bạc Thời Dư chạm lên trán Thẩm Hòa Ninh, lau mồ hôi giúp cô.
Không có thời gian suy nghĩ thêm nữa, nếu cô còn không tỉnh lại, đoán chừng sẽ bị anh xách lên……
Thân thể Thẩm Hòa Ninh không khỏi khẽ run, dưới tình thế cấp bách, cô đã đưa ra một quyết định mà ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô nói dối giở trò còn cưỡng hôn anh, một con đường chết, tình huống sẽ không thể tồi tệ hơn hiện tại.
Thẩm Hòa Ninh thấy chết không sờn, đột nhiên mở mắt ra, một tiếng trống thôi thúc cô nắm lấy cổ tay Bạc Thời Dư, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, tim đập loạn nhịp, cong môi lên, nhẹ giọng nói: “Thầy giáo Bạc, nếu anh tiếp tục lau mồ hôi cho em, em rất dễ hiểu lầm, em không phải Thẩm Hòa Ninh, người làm chuyện gì cũng lo trước lo sau nữa.”
Trong phòng ngủ đình trệ một lúc, Bạc Thời Dư bất ngờ nhướng mày, màu đỏ sẫm dưới đáy mắt mờ đi một cách khó tưởng tượng.
Anh đối diện với cô vài giây, hỏi: “Không phải Thẩm Hòa Ninh, vậy em là ai?”
Thẩm Hòa Ninh khẽ sửng sốt.
Xong đời, cô vừa mở miệng liền nói, mà quên đặt trước một cái tên!
Cô âm thầm hít một hơi, biểu cảm vẫn duy trì ổn định, chống giường chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu lười biếng mỉm cười với Bạc Thời Dư, nói như thật: “Với nhân cách thành thật nhát gan của Thẩm Hòa Ninh, em không muốn coi cô ấy là chính, biến mình trở thành phụ.”
Trong ánh ban mai yếu ớt, chăn từ trên người cô tuột xuống, làn da trắng đến loá mắt.
Cô không nhanh không chậm tiến lại gần Bạc Thời Dư, cầm lấy vạt áo của anh kéo về phía mình, tự nhiên lại kiêu ngạo nói: “Nếu đêm qua em uống say cưỡng hôn anh, vậy em cũng không cần tiếp tục giả bộ trong sáng nữa, Thẩm Hòa Ninh quá yếu đuối, em không quen nhìn cô ấy, cho nên đã biến thành nhân cách thứ hai của thân thể này.”
Bạc Thời Dư để mặc cô túm như vậy, vô hình phối hợp nghiêng người về phía trước, ý cười nhạt nhòa trên môi gần như khó có thể kìm nén.
Lông mi của anh phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, dệt thành một tấm lưới vàng đen dày đặc, khiến Thẩm Hòa Ninh nhìn tới mức sững sờ.
Khóe môi của anh có một vết thương nhỏ, là cô…… cắn rách.
Thẩm Hòa Ninh tuyệt vọng nhắm mắt lại, hái má không ngừng tăng nhiệt, còn phải duy trì nhân cách mới, cô nghiêm túc trần thuật: “Em biết chuyện quá khứ giữa anh và cô ấy, cho nên từ khi gặp lại tới nay, những lời nói dối, tâm cơ thủ đoạn, hay cưỡng hôn anh, đều là em cướp đoạt thân thể cô ấy thực hiện, không liên quan gì đến cô ấy.”
“Tuy nhiên anh cũng nên rõ ràng, em đối với anh không phải tình cảm anh em chú cháu đơn thuần” Cô nửa quỳ trên giường, tư thế ngang hàng, ghé sát lại gần, nheo mắt nói “Anh, có lẽ Thẩm Hòa Ninh vẫn còn nhỏ, nhưng em đã trưởng thành, chỉ muốn nói chuyện yêu đương, anh dạy em được không? Anh dạy cô ấy nhiều điều như vậy, cũng dạy em không được sao ——”
“Tối hôm qua anh lòng dạ hẹp hòi, không chịu hôn lại, đó không tính là dạy.”
“Nếu anh chê em quấy rầy anh, vậy anh cứ coi nó như một món quà trưởng thành, dạy em cách yêu đương.”
“Chỉ cần anh chịu dạy, một ngày nào đó em học đủ rồi, tự nhiên sẽ trả lại yên tĩnh cho anh.” Cô bày ra kế hoãn binh, để Bạc Thời Dư tiếp nhận trước, sau đó sẽ chậm rãi tấn công anh.
Vì thế cô ngoan ngoãn dựa vào cổ người đàn ông, hơi thở phả lên làn da tái nhợt của anh: “Nếu không —— em sẽ khiến cho nhân cách của cô em gái ngốc nghếch kia biến mất, ngày hôm qua anh chịu cõng cô ấy về nhà, kỳ thật vẫn quan tâm đến cô ấy, đúng không?”
Từ trong cổ họng Bạc Thời Dư tràn ra tiếng cười trầm thấp.
Ngón tay lạnh băng của anh nóng lên một cách khó giải thích, đầu tiên là đỉnh đầu Thẩm Hòa Ninh, sau đó vuốt ve xuống dưới, giữ chặt gáy, nâng cô lên một chút, cưỡng ép cô phải đối diện với mình.
Đôi mắt cô gái nhỏ tràn đầy tinh ranh và lo lắng.
Cô cố gắng sử dụng chút chiêu trò với anh.
Lại sợ sẽ bị anh dễ dàng nhìn thấu.
Muốn chơi đùa với tình cảm của anh, còn muốn tìm ra một lý do đường hoàng, giữ lại cho mình một đường lui hoàn mỹ.
Sau này, đợi cô chơi đủ rồi, mất đi hứng thú đối với anh, đối với người dạy cô cách yêu, cô có thể xóa sổ cái gọi là nhân cách này bất cứ lúc nào, coi như không có chuyện gì xảy ra, quay trở về làm cô em gái Thẩm Hòa Ninh thuần khiết nhất.
Đúng là con cáo nhỏ đầy ý xấu.
Nhưng tình yêu và ham muốn cuồng nhiệt của anh, cũng có một lối thoát cho việc uống rượu độc để làm dịu cơn khát.
Sáng sớm, Thẩm Hòa Ninh vừa mới tỉnh dậy, nóng vội bịa ra một lý do non nớt, có lẽ ngay cả những web drama với kinh phí nhỏ nhất cũng sẽ ghét bỏ.
Nó vụng về, buồn cười, hoang đường và bất hợp lý như vậy.
Nhưng Bạc Thời Dư vẫn lựa chọn tin tưởng.
Chỉ cần anh tin thì nó chính là sự thật, trong thân thể Thẩm Hòa Ninh, sẽ có một phần thích anh trong thời gian ngắn, mà việc anh phải làm, chính là kiềm chế bản thân mình, lướt qua rồi ngừng lại, để cô có quyền rút lui bất cứ lúc nào.
Bạc Thời Dư trấn áp dòng máu chảy xuôi đang ồn ào náo động, nắm cằm cô xoay trái xoay phải, ngụy trang thành quân tử, thấp giọng cười lạnh: “Đã độc chiếm thân thể còn đề ra yêu cầu? Anh rất bận, dạy em yêu đương, anh được lợi ích gì?”
Anh tin?! Anh thật sự tin!
Thẩm Hòa Ninh kích động tới mức cuộn tròn mũi chân vào trong, đột nhiên nhớ ra rằng đáng lẽ Bạc Thời Dư phải tức giận vì cái gọi là nụ hôn của cô ngày hôm qua.
Hình tượng em gái ngây thơ trong sáng sụp đổ, tức giận cũng là điều hợp lý.
Cô nheo mắt cười, mạch đập rất nhanh, càng ngày càng cảm thấy mình có chút thuận buồm xuôi gió, cô lướt nhẹ qua tai Bạc Thời Dư, đôi môi khẽ chạm, gần như chết chìm trong sự rung động của chính mình.
Tiếp theo, cô ra vẻ thần bí nói: “Coi như thù lao, em có thể nói cho anh biết một bí mật —— tối hôm qua, kỳ thật đó là nụ hôn đầu tiên của Thẩm Hòa Ninh.”
Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, vành tai bị lời nói của cô làm cho rùng mình, càng bởi vì câu nói đơn giản mà trở nên bình tĩnh, bàn tay nắm chặt xe lăn chậm rãi mở ra, những vết đỏ đậm trong lòng bàn tay nóng ran.
Có lẽ ngày mai là kết thúc.
Nhưng hôm nay anh vẫn không thể ngừng trầm luân.
Cho dù chỉ là một trò chơi kích thích, Thẩm Hòa Ninh không cần chịu trách nhiệm, với anh mà nói, đó chẳng khác nào ước mơ không thể với tới.
Bạc Thời Dư ngả người về phía sau, tay Thẩm Hòa Ninh vẫn đang móc lấy anh, tự nhiên cũng bị kéo lên, bổ nhào vào người anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, ôn tồn lễ độ nói: “Đó đâu được coi là bí mật, anh biết.”
Giọng điệu người đàn ông vững vàng, dường như người bị lời nói dối của cô tra tấn suốt đêm qua căn bản không phải anh.
Thẩm Hòa Ninh không hiểu: “Biết?! Vì sao?”
“Bởi vì tối hôm qua……”
Bạc Thời Dư nâng cánh môi bị cô cắn rách, tầm mắt chậm rãi miêu tả từng li từng tí từ mặt mày đến đôi môi của cô.
“Em căng thẳng, trúc trắc, cắn anh.”
Một màn hình chỉ có thể chứa từng đấy nội dung, nếu lướt lên trên chắc hẳn sẽ có nhiều hơn.
Bạc Thời Dư không xem nữa, hơi lui về phía sau, dựa vào xe lăn, khóe môi bị Thẩm Hòa Ninh cắn rách dần rút đi màu máu.
Thật lâu sau anh cũng không động tác nào khác, cho đến nửa đêm rạng sáng, anh mới lật điện thoại qua, nắm ngón tay Thẩm Hòa Ninh mở khóa, cài đặt tin nhắn Tần Miên gửi cho cô đêm nay thành chưa đọc, dọn sạch dấu vết của bản thân mình.
Lần trước Thiệu Duyên hỏi anh, có biết thái độ của Thẩm Hòa Ninh đối với anh rất mập mờ hay không.
Tất nhiên là anh có biết, cũng biết chỉ là cô gái nhỏ gặp lại sau nhiều năm xa cách, không phân biệt rõ giới hạn giữa ỷ lại và thân mật. Cô còn nhỏ, một tháng nữa mới tròn hai mươi tuổi, nào có tình cảm sâu sắc gì đáng nói.
Cô chỉ không cam lòng muốn thử một lần.
Thử xem người anh trước kia luôn cao hơn cô rất nhiều, hiện giờ cuối cùng cô cũng có thể cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc có hương vị gì chưa được nếm thử.
Hiện tại chân anh đã tàn phế, thái độ với cô lạnh nhạt, với cô mà nói đó là sự thay đổi quá lớn, cô vẫn không buông tay mà đuổi theo anh, ngoại trừ tình cảm tích tụ trong quá khứ, nhiều hơn có lẽ chính là sự mới lạ.
Tuổi cô còn nhỏ, muốn kích thích, rượt đuổi, thắng bại, được đến.
Mà anh thì muốn khống chế, trói buộc, bá chiếm, cả đời.
Bạc Thời Dư mỉm cười một mình trong bóng đêm, không tiếng động, đặt tay lên má Thẩm Hòa Ninh, cong đốt ngón tay vuốt ve hai lần, xoa nắn đôi môi bị nghiền ép mất kiểm soát của cô.
Đợi đến hừng đông, xem cô định đối mặt với anh như thế nào.
-
8 giờ sáng, tóc Thẩm Hòa Ninh ướt đẫm mồ hôi, cô không dám cử động, tựa như giả chết co mình trong chăn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sắp nướng chín cô, cô thật sự muốn khóc tại chỗ.
Mỗi một giác quan trên cơ thể đều thông báo rõ ràng với cô, Bạc Thời Dư đang ngồi bên mép giường, ánh mắt dán chặt trên gương mặt cô, đợi cô mở mắt sẽ mở phiên toà thẩm vấn, sau đó kết án tử hình.
Thẩm Hòa Ninh lo lắng đến mức sắp nôn ra máu, thậm chí xem nhẹ cơn đau đầu sau khi uống say.
Ngón tay cô móc vào ga trải giường, cũng không ý thức được hai mắt mình vẫn luôn chuyển động bất an, cách một lớp mí mắt mỏng manh, Bạc Thời Dư có thể quan sát rất rõ ràng.
Những mảnh vỡ lóe lên trong tâm trí Thẩm Hòa Ninh đều là của đêm qua.
Cô uống rượu cáu kỉnh, xô đẩy đánh đập anh trai đủ kiểu, chân anh bị thương nặng như vậy, thế mà cô còn nằm trên lưng anh, bắt anh chống nạng cõng cả quãng đường trở về nhà. Nhưng những điều đó đều bị xếp ở phía sau, từ lúc cô tỉnh lại cho đến bây giờ, hình ảnh vẫn không ngừng vỡ vụn trước mắt, đó là cô chủ động cưỡng hôn anh.
Cô vẫn còn nhớ rõ xúc cảm lúc ấy, môi anh lạnh lẽo đến nhường nào.
Đồng thời cô cũng nhớ rõ từ đầu đến cuối anh không hề đáp lại, cuối cùng bảo cô đứng dậy lấy chai rượu tới, kết quả quay lại cô còn tranh uống với anh. Đến đây thì hay rồi, uống xong đợt thứ hai, ký ức hoàn toàn phân mảnh, cô không có ấn tượng gì với những việc xảy ra sau đó, dù sao cũng không thể mở miệng, chắc chắn là cô cưỡng ép anh, quên thì quên đi.
Cũng không biết anh trai cô đã phải chịu cú sốc lớn thế nào.
Những tình cảm cô đau khổ cất giấu, có đau đến chết cũng không dám đối mặt nói với anh, cứ thế lộ tẩy không còn một mảnh.
Ngay cả những khát vọng, ham muốn, thèm khát, khinh nhờn đối với anh, tất cả đều bị rũ bỏ ra ngoài.
Chóp mũi Thẩm Hòa Ninh chua xót không chịu nổi, trái tim nhào nặn thành bột.
Cô cực kỳ sợ hãi, phần tình cảm này ngay từ ngày nó bắt đầu sinh ra, đã bị định nghĩa là ghê tởm và xấu xa, cô đã đeo loại xiềng xích đó từ năm mười lăm tuổi cho đến ngày hôm nay, hầu như tất cả những người quen biết đều nhiều lần nhấn mạnh rằng, cô đã đi quá giới hạn với anh, điều đó là không thể chấp nhận.
Một khi để Bạc Thời Dư biết được, anh sẽ xóa bỏ toàn bộ tình cảm trong quá khứ, đồng thời còn cảm thấy cô nhỏ tuổi mà không biết xấu hổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đó cô sẽ thật sự mất anh hoàn toàn.
Ngón tay Thẩm Hòa Ninh sắp xé rách ga trải giường, lo lắng đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, e sợ vừa mở mắt ra sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng giấy dán cửa sổ đã bị đâm thủng không có khả năng khôi phục nguyên trạng, hơn nữa cô hiểu bản thân mình, sau khi hôn một lần, chắc chắn cô sẽ còn tiếp tục mê luyến anh nhiều hơn, khẳng định không thể nhịn được, cô sẽ không bao giờ trở về làm cô em gái ngoan ngoãn trước kia được nữa.
Huống chi dáng vẻ tối hôm qua, mới là con người thật của cô hiện tại, mỗi ngày giả vờ ngoan ngoãn đáng thương, kỳ thật cũng rất vất vả.
Cô cần phải, phải có một lý do để đi xuống ……
Vừa có thể giữ được Thẩm Hòa Ninh trong sáng thuần khiết, không chút thay đổi trong trí nhớ của Bạc Thời Dư, vừa cho phép cô tiếp tục làm bất cứ điều gì cô muốn với anh một cách hợp lý.
Đầu ngón tay Bạc Thời Dư chạm lên trán Thẩm Hòa Ninh, lau mồ hôi giúp cô.
Không có thời gian suy nghĩ thêm nữa, nếu cô còn không tỉnh lại, đoán chừng sẽ bị anh xách lên……
Thân thể Thẩm Hòa Ninh không khỏi khẽ run, dưới tình thế cấp bách, cô đã đưa ra một quyết định mà ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô nói dối giở trò còn cưỡng hôn anh, một con đường chết, tình huống sẽ không thể tồi tệ hơn hiện tại.
Thẩm Hòa Ninh thấy chết không sờn, đột nhiên mở mắt ra, một tiếng trống thôi thúc cô nắm lấy cổ tay Bạc Thời Dư, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, tim đập loạn nhịp, cong môi lên, nhẹ giọng nói: “Thầy giáo Bạc, nếu anh tiếp tục lau mồ hôi cho em, em rất dễ hiểu lầm, em không phải Thẩm Hòa Ninh, người làm chuyện gì cũng lo trước lo sau nữa.”
Trong phòng ngủ đình trệ một lúc, Bạc Thời Dư bất ngờ nhướng mày, màu đỏ sẫm dưới đáy mắt mờ đi một cách khó tưởng tượng.
Anh đối diện với cô vài giây, hỏi: “Không phải Thẩm Hòa Ninh, vậy em là ai?”
Thẩm Hòa Ninh khẽ sửng sốt.
Xong đời, cô vừa mở miệng liền nói, mà quên đặt trước một cái tên!
Cô âm thầm hít một hơi, biểu cảm vẫn duy trì ổn định, chống giường chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu lười biếng mỉm cười với Bạc Thời Dư, nói như thật: “Với nhân cách thành thật nhát gan của Thẩm Hòa Ninh, em không muốn coi cô ấy là chính, biến mình trở thành phụ.”
Trong ánh ban mai yếu ớt, chăn từ trên người cô tuột xuống, làn da trắng đến loá mắt.
Cô không nhanh không chậm tiến lại gần Bạc Thời Dư, cầm lấy vạt áo của anh kéo về phía mình, tự nhiên lại kiêu ngạo nói: “Nếu đêm qua em uống say cưỡng hôn anh, vậy em cũng không cần tiếp tục giả bộ trong sáng nữa, Thẩm Hòa Ninh quá yếu đuối, em không quen nhìn cô ấy, cho nên đã biến thành nhân cách thứ hai của thân thể này.”
Bạc Thời Dư để mặc cô túm như vậy, vô hình phối hợp nghiêng người về phía trước, ý cười nhạt nhòa trên môi gần như khó có thể kìm nén.
Lông mi của anh phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, dệt thành một tấm lưới vàng đen dày đặc, khiến Thẩm Hòa Ninh nhìn tới mức sững sờ.
Khóe môi của anh có một vết thương nhỏ, là cô…… cắn rách.
Thẩm Hòa Ninh tuyệt vọng nhắm mắt lại, hái má không ngừng tăng nhiệt, còn phải duy trì nhân cách mới, cô nghiêm túc trần thuật: “Em biết chuyện quá khứ giữa anh và cô ấy, cho nên từ khi gặp lại tới nay, những lời nói dối, tâm cơ thủ đoạn, hay cưỡng hôn anh, đều là em cướp đoạt thân thể cô ấy thực hiện, không liên quan gì đến cô ấy.”
“Tuy nhiên anh cũng nên rõ ràng, em đối với anh không phải tình cảm anh em chú cháu đơn thuần” Cô nửa quỳ trên giường, tư thế ngang hàng, ghé sát lại gần, nheo mắt nói “Anh, có lẽ Thẩm Hòa Ninh vẫn còn nhỏ, nhưng em đã trưởng thành, chỉ muốn nói chuyện yêu đương, anh dạy em được không? Anh dạy cô ấy nhiều điều như vậy, cũng dạy em không được sao ——”
“Tối hôm qua anh lòng dạ hẹp hòi, không chịu hôn lại, đó không tính là dạy.”
“Nếu anh chê em quấy rầy anh, vậy anh cứ coi nó như một món quà trưởng thành, dạy em cách yêu đương.”
“Chỉ cần anh chịu dạy, một ngày nào đó em học đủ rồi, tự nhiên sẽ trả lại yên tĩnh cho anh.” Cô bày ra kế hoãn binh, để Bạc Thời Dư tiếp nhận trước, sau đó sẽ chậm rãi tấn công anh.
Vì thế cô ngoan ngoãn dựa vào cổ người đàn ông, hơi thở phả lên làn da tái nhợt của anh: “Nếu không —— em sẽ khiến cho nhân cách của cô em gái ngốc nghếch kia biến mất, ngày hôm qua anh chịu cõng cô ấy về nhà, kỳ thật vẫn quan tâm đến cô ấy, đúng không?”
Từ trong cổ họng Bạc Thời Dư tràn ra tiếng cười trầm thấp.
Ngón tay lạnh băng của anh nóng lên một cách khó giải thích, đầu tiên là đỉnh đầu Thẩm Hòa Ninh, sau đó vuốt ve xuống dưới, giữ chặt gáy, nâng cô lên một chút, cưỡng ép cô phải đối diện với mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt cô gái nhỏ tràn đầy tinh ranh và lo lắng.
Cô cố gắng sử dụng chút chiêu trò với anh.
Lại sợ sẽ bị anh dễ dàng nhìn thấu.
Muốn chơi đùa với tình cảm của anh, còn muốn tìm ra một lý do đường hoàng, giữ lại cho mình một đường lui hoàn mỹ.
Sau này, đợi cô chơi đủ rồi, mất đi hứng thú đối với anh, đối với người dạy cô cách yêu, cô có thể xóa sổ cái gọi là nhân cách này bất cứ lúc nào, coi như không có chuyện gì xảy ra, quay trở về làm cô em gái Thẩm Hòa Ninh thuần khiết nhất.
Đúng là con cáo nhỏ đầy ý xấu.
Nhưng tình yêu và ham muốn cuồng nhiệt của anh, cũng có một lối thoát cho việc uống rượu độc để làm dịu cơn khát.
Sáng sớm, Thẩm Hòa Ninh vừa mới tỉnh dậy, nóng vội bịa ra một lý do non nớt, có lẽ ngay cả những web drama với kinh phí nhỏ nhất cũng sẽ ghét bỏ.
Nó vụng về, buồn cười, hoang đường và bất hợp lý như vậy.
Nhưng Bạc Thời Dư vẫn lựa chọn tin tưởng.
Chỉ cần anh tin thì nó chính là sự thật, trong thân thể Thẩm Hòa Ninh, sẽ có một phần thích anh trong thời gian ngắn, mà việc anh phải làm, chính là kiềm chế bản thân mình, lướt qua rồi ngừng lại, để cô có quyền rút lui bất cứ lúc nào.
Bạc Thời Dư trấn áp dòng máu chảy xuôi đang ồn ào náo động, nắm cằm cô xoay trái xoay phải, ngụy trang thành quân tử, thấp giọng cười lạnh: “Đã độc chiếm thân thể còn đề ra yêu cầu? Anh rất bận, dạy em yêu đương, anh được lợi ích gì?”
Anh tin?! Anh thật sự tin!
Thẩm Hòa Ninh kích động tới mức cuộn tròn mũi chân vào trong, đột nhiên nhớ ra rằng đáng lẽ Bạc Thời Dư phải tức giận vì cái gọi là nụ hôn của cô ngày hôm qua.
Hình tượng em gái ngây thơ trong sáng sụp đổ, tức giận cũng là điều hợp lý.
Cô nheo mắt cười, mạch đập rất nhanh, càng ngày càng cảm thấy mình có chút thuận buồm xuôi gió, cô lướt nhẹ qua tai Bạc Thời Dư, đôi môi khẽ chạm, gần như chết chìm trong sự rung động của chính mình.
Tiếp theo, cô ra vẻ thần bí nói: “Coi như thù lao, em có thể nói cho anh biết một bí mật —— tối hôm qua, kỳ thật đó là nụ hôn đầu tiên của Thẩm Hòa Ninh.”
Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, vành tai bị lời nói của cô làm cho rùng mình, càng bởi vì câu nói đơn giản mà trở nên bình tĩnh, bàn tay nắm chặt xe lăn chậm rãi mở ra, những vết đỏ đậm trong lòng bàn tay nóng ran.
Có lẽ ngày mai là kết thúc.
Nhưng hôm nay anh vẫn không thể ngừng trầm luân.
Cho dù chỉ là một trò chơi kích thích, Thẩm Hòa Ninh không cần chịu trách nhiệm, với anh mà nói, đó chẳng khác nào ước mơ không thể với tới.
Bạc Thời Dư ngả người về phía sau, tay Thẩm Hòa Ninh vẫn đang móc lấy anh, tự nhiên cũng bị kéo lên, bổ nhào vào người anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, ôn tồn lễ độ nói: “Đó đâu được coi là bí mật, anh biết.”
Giọng điệu người đàn ông vững vàng, dường như người bị lời nói dối của cô tra tấn suốt đêm qua căn bản không phải anh.
Thẩm Hòa Ninh không hiểu: “Biết?! Vì sao?”
“Bởi vì tối hôm qua……”
Bạc Thời Dư nâng cánh môi bị cô cắn rách, tầm mắt chậm rãi miêu tả từng li từng tí từ mặt mày đến đôi môi của cô.
“Em căng thẳng, trúc trắc, cắn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro