Chương 21
2024-09-22 16:50:02
Thẩm Hòa Ninh đến bệnh viện vào khoảng hơn 9 giờ tối, trước đó cô đã bỏ thời gian ra tìm hiểu xem văn phòng của Bạc Thời Dư ở đâu, may mắn thay lúc cô đến, có lẽ anh đang chuẩn bị phẫu thuật, không kịp khóa cửa, cô nhân cơ hội tiến vào trốn trong chăn, nhưng thời gian quá lâu, trốn mãi cũng có chút buồn ngủ.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của anh, mọi giác quan của cô như sống lại, mẫn cảm, lo lắng và căng thẳng thần kinh, chờ anh đến gần, mãi cho tới khi bị luồng khí hơi chua xót lạnh lẽo trên người anh bao phủ.
Hiện tại cô bị Bạc Thời Dư siết chặt eo hỏi như vậy, máu trên người cô hoàn toàn sôi trào vì phấn khích, ôm cổ anh kiên định trả lời: “Đương nhiên muốn.”
Mái tóc cô che giấu lỗ tai đỏ bừng, cô tiến lên phía trước một chút, bám sát anh chặt hơn, giả bộ như thực lực ngang nhau, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng em đã ở trong phòng ngủ của anh, phía sau chính là giường của anh, chúng ta chỉ…… học thôi sao?”
Cô không tiếc mặt mũi ám chỉ với anh, cũng ôm sẵn quyết tâm, mặc dù trong lòng biết rằng đó là chuyện không thể, bởi vì Bạc Thời Dư không có suy nghĩ đấy, nhưng cô vẫn không cam lòng, muốn thử một lần.
Ngộ nhỡ đêm nay bầu không khí tốt, ngộ nhỡ anh bận rộn một ngày muốn phóng túng, ngộ nhỡ…… Anh đột nhiên cảm thấy cô không còn là trẻ con nữa, mà giống một người phụ nữ đáng để anh nảy sinh những suy nghĩ khác.
Vậy không chỉ là đi học, nó còn có thể trở thành thứ gì đó càng kích thích hơn.
Thẩm Hòa Ninh cảm thấy không khí loãng dần, môi có chút nóng, cô không nhịn được đánh một tiếng trống tinh thần, hăng hái nhét thêm củi cho Bạc Thời Dư.
Cô đang chuẩn bị hôn lên tai anh, không nghĩ tới anh không chỉ né tránh, mà còn không lưu tình chút véo phần thịt mềm sau gáy cô, kéo cả người cô lui về phía sau, đôi đồng tử đen nhánh thoáng thu lại, nghiêm khắc nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Học được ở đâu, ai nói với em ngay từ lúc bắt đầu yêu đương đã phải bò lên giường, con gái thường dùng thân thể để thể hiện thành ý sao?”
Thẩm Hòa Ninh sửng sốt, trong lòng thầm nói nào có học ở đâu, em chỉ đối xử như vậy với một mình anh.
Anh vẫn không ngừng cau mày, duỗi cánh tay phải về phía đầu giường, hơi thở của Thẩm Hòa Ninh bắt đầu căng thẳng, cô mơ hồ nhớ ra hình như ở nơi đó có một bộ phận mô hình xương người.
Ngón tay Bạc Thời Dư khẽ móc, lấy ra một khúc xương ống màu trắng, cầm trong tay coi như dùng thước dạy học, không nặng không nhẹ mang theo luồng khí phả về phía cô, nửa răn dạy nửa yêu thương mà gõ lên eo và mông cô.
Thẩm Hòa Ninh chỉ mặc một chiếc váy ngắn nhỏ, chất liệu mỏng manh, nhưng anh cũng cực kỳ kiềm chế sức lực, thước dạy học bằng xương rơi xuống hoàn toàn không chút đau đớn, ngược lại sau sự nóng bỏng nhẹ nhàng, cảm giác ngứa ngáy tê dại bắt đầu tùy ý lan tràn, khó lòng khống chế.
Cổ họng cô không khỏi nghẹn lại, sắc mặt càng đỏ hơn, cô siết chặt bả vai anh, run giọng gọi: “Anh……”
Bạc Thời Dư dùng một tay cố định thân thể cô, tay còn lại ngón tay siết chặt chiếc roi bằng xương đến trắng bệch, lần thứ hai rơi xuống người cô biên độ đã nhỏ hơn một chút. Sợ cô thật sự đau đớn, anh gõ qua loa lên da thịt, cô vẫn không nhịn được mà lộn xộn, chiếc váy ngắn xếp ly cũng theo đó mà đung đưa.
Anh trầm giọng hỏi: “Nói thật, em đã làm chuyện này với ai?”
Nhịp tim của Thẩm Hòa Ninh đã hoàn toàn hỗn loạn, mặt đỏ tai hồng ấn cánh tay anh, hàng mi dài bất giác dính đầy hơi nước, ấm ức nói: “Em nào có, bình thường đều là người khác theo đuổi em, lớn bằng từng này, người có thể khiến em theo đuổi cũng chỉ có một mình anh, nếu anh cảm thấy em làm không đúng, vậy anh hãy cẩn thận chỉ dạy cho em, không thể bắt nạt em như vậy.”
Bạc Thời Dư nhìn chăm chú vào đôi mắt muốn khóc mà không khóc ra được của cô, chậm rãi buông chiếc roi bằng xương xuống, ném sang một bên, Thẩm Hòa Ninh nhanh tay lẹ mắt, lập tức nắm lấy bàn tay trống không của anh đặt ra phía sau người mình, cúi đầu vùi vào cổ anh: “Chính anh đánh, anh phải xoa cho em.”
Bạc Thời Dư không đặt tay xuống thật, cứ thế cách một khoảng như vậy, Thẩm Hòa Ninh có thể mơ hồ cảm giác được nhiệt độ cơ thể từ lòng bàn tay của anh, nhưng cố tình lại không đụng chạm được, cô khó chịu hỏi: “Vậy anh nói xem, yêu đương nên bắt đầu như thế nào, thầy giáo, anh dạy em bài học đầu tiên đi.”
Anh hơi rũ mắt, lau đi sự ướt át trên lông mi của cô: “Cùng lắm là bắt đầu từ nắm tay.”
Thẩm Hòa Ninh lập tức duỗi bàn tay tinh tế trắng nõn về phía anh.
Bạc Thời Dư quan sát một lúc lâu, sắc mặt trước sau luôn mờ mịt khó hiểu, các đường gân trên mu bàn tay căng chặt, xương cốt phát ra tiếng động rất nhỏ trong đêm yên tĩnh, dường như mạch máu đang âm thầm chảy siết, hội tụ về phía năm đầu ngón tay, sau khi nóng đến cực hạn, lại trở nên lạnh lẽo.
Trước lư hương, những lời nói của ông cụ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, cứ như bóng đè mãi dây dưa với anh.
Hiện tại bàn tay mềm mại của cô gái đang ở ngay trước mắt, đó là liều thuốc giải duy nhất mà anh không thể cưỡng lại, ngọt ngào kéo anh đến bên vách đá.
Ba tháng……
Đồng ý với cô ba tháng, anh cũng chỉ có thể cho bản thân mình ba tháng.
Cô gái nhỏ hay thay đổi, khi hết thời hạn, chắc hẳn cô đã chơi đủ và giải tỏa được cơn nghiện rồi, cho dù không có, anh cũng sẽ dùng những phương thức khác để dừng lại, để cô trở về với cuộc sống mà cô nên có, không cần dính dáng đến người như anh.
Mà giờ phút này, điều anh muốn nhất đang ở ngay bên miệng, anh đã sớm đói khát không chịu nổi, cho dù không thể làm càn quá mức, ít nhất cũng có thể lướt qua, giảm bớt những suy nghĩ xằng bậy tràn ngập trong đầu anh.
Yết hầu Bạc Thời Dư bị đè xuống trong giây lát, anh nâng tay lên, nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Hòa Ninh, năm ngón tay thong thả cọ xát từ gốc ngón tay của cô.
Thẩm Hòa Ninh khẽ giật mình, sống lưng như có một dòng điện vô hình xẹt qua.
Cô chưa bao giờ biết, chỉ một cái nắm tay đơn giản, cũng khó chống đỡ như vậy.
Cô không cam lòng yếu thế, cùng anh đan hai tay vào nhau, nắm chặt giống như các cặp tình nhân mà cô nhìn thấy ở bên ngoài.
Thẩm Hòa Ninh vừa mới cảm thấy trái tim bình tĩnh một chút, anh lại thong thả ung dung dùng đầu ngón tay mở ra năm ngón tay của cô, chậm rãi xuyên qua khe hở, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau, lòng bàn tay cọ xát lẫn nhau, khô ráo nóng bỏng, khiến Thẩm Hòa Ninh bất giác cắn môi, đầu gối như nhũn ra.
Tình huống sao lại……
Chỉ nắm tay thôi mà.
Cô cảm thấy mình sắp phải thở bằng máy rồi.
Xoang mũi của Thẩm Hòa Ninh rất nóng, cô có hơi sợ mình sẽ chảy máu cam, miễn cưỡng kéo lại một chút lực chú ý từ hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cô khàn giọng nói: “Nắm tay…… em biết nắm tay rồi, chúng ta hãy học sang bài tiếp theo đi, chắc hẳn có thể ôm rồi chứ?”
Cô nuốt nước miếng, hít sâu hai hơi, không nỡ buông tay ra, cứ thế chủ động ôm lấy eo anh, ngửa mặt hỏi: “Anh, em ôm như vậy…… đã đúng chưa?”
Bạc Thời Dư lấy bóng tối làm mặt nạ, siết chặt tay cô, giọng điệu nhạt nhẽo: “Buông ra.”
Thẩm Hòa Ninh vô thức nghe lời, mở cánh tay ra, vào lúc hai thân thể thoáng chia lìa, anh đột ngột buông tay cô, cô còn chưa kịp cảm thấy mất mát, đầu đã rơi vào lồng ngực che trời lấp đất.
Hoàn toàn khác với cái ôm của cô, so sánh với vài cái ôm nửa thật nửa giả trước kia cũng khác biệt như trời với đất.
Bạc Thời Dư nhấc bổng cô lên, tay trái ôm chặt eo cô, tay phải giữ gáy cô, mái tóc dài buông xõa che đi năm ngón tay tái nhợt của anh, khoảng cách bị anh thu hẹp giống như không có điểm mấu chốt, khảm cô gái không hề có sức phản kháng vào trước ngực mình, trái tim hai người đập điên cuồng loạn xạ quấn quýt thành một mạch.
Thẩm Hòa Ninh ngơ ngác áp vào cổ anh, đôi môi gần như chạm vào yết hầu của anh, cô nghe thấy hơi thở của mình sắp trật bánh, thậm chí cô còn có ảo giác, nếu sâu thêm chút nữa, cô sẽ hòa tan vào máu thịt ấm áp của anh.
Thiếu nữ chưa hiểu việc đời đang đứng trước bờ vực sụp đổ của lý trí.
Cô nghiêng đầu theo bản năng, hôn lên yết hầu gần trong gang tấc của anh, giọng nói rung chuyển: “Anh, anh dạy em hôn môi đi.”
Sức lực ở tay chân Thẩm Hòa Ninh đã bị anh rút cạn, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó ngẩng đầu lên, cách gần nửa phút đồng hồ, không đợi được bài học thứ ba về hôn môi, nhưng thật ra lại chờ được giọng nói có thể coi là thanh tâm quả dục của người đàn ông.
Anh niết má cô, dường như còn muốn trêu đùa mà véo thêm hai cái, xách cô từ trên đùi xuống ném ra mép giường, kéo chăn quấn quanh người cô, nhàn nhạt xem xét: “Hôm nay nên tan học rồi, đi ngủ thôi.”
Thẩm Hòa Ninh chỉ hận không thể lăn lộn kháng nghị trước mặt anh, kéo vạt áo anh nói: “Vậy…… vậy ôn tập lại hai bài học trước cũng được.”
“Nghĩ hay nhỉ” Bạc Thời Dư siết chặt ngón tay, không muốn cô biết mình đang run rẩy “Nhìn xem mấy giờ rồi, sáng mai anh có cuộc họp ở công ty, không có nhiều thời gian chơi đùa với em đâu.”
Nói xong anh chống mép giường, mím môi muốn ngồi trở lại xe lăn đi ra ngoài, Thẩm Hòa Ninh vội vàng ôm lấy anh từ sau lưng, đè lên vai anh nói: “Anh cũng biết là mấy giờ rồi, muộn như vậy có thể đi đâu ngủ, còn phải tốn thời gian tìm nơi khác, dù sao chiếc giường này cũng đủ lớn, em đảm bảo sẽ ngủ tận cùng bên trong, không vượt qua ranh giới, anh ngủ bên ngoài, không làm phiền lẫn nhau.”
“Nếu thật sự không được……” Cô thành khẩn nói “Anh cuốn em vào trong chăn, tránh việc em ra ngoài quấy rầy anh.”
Bạc Thời Dư nhắm mắt trong bóng đêm, thật lâu sau mới thấp giọng yêu cầu: “Nằm xuống, đắp chăn lên, ngoại trừ đầu, không được để lộ ra bất cứ bộ phận nào.”
Thẩm Hòa Ninh lập tức nghe lời làm theo, ngoan ngoãn nằm xuống, kề sát tường, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhìn thẳng về phía anh.
Bạc Thời Dư xoay người đóng chặt rèm cửa, một chút ánh trăng cuối cùng cũng biến mất, căn phòng hoàn toàn tối đen, yên tĩnh đến cực hạn. Anh chậm rãi dựa vào giường, nằm nghiêng xuống mép ngoài cùng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Miêu Miêu, nếu em dám lộn xộn, tất cả mọi chuyện sẽ dừng lại.”
Thẩm Hòa Ninh dùng giọng mũi nhẹ nhàng trả lời, giả bộ như rất buồn ngủ, sau đó xoay người chìm vào giấc ngủ, cô cực kỳ kiên nhẫn, yên lặng chờ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cảm thấy hơi thở của người đàn ông bên cạnh đều và êm ái hơn, chắc hẳn anh đã ngủ rồi.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của anh, mọi giác quan của cô như sống lại, mẫn cảm, lo lắng và căng thẳng thần kinh, chờ anh đến gần, mãi cho tới khi bị luồng khí hơi chua xót lạnh lẽo trên người anh bao phủ.
Hiện tại cô bị Bạc Thời Dư siết chặt eo hỏi như vậy, máu trên người cô hoàn toàn sôi trào vì phấn khích, ôm cổ anh kiên định trả lời: “Đương nhiên muốn.”
Mái tóc cô che giấu lỗ tai đỏ bừng, cô tiến lên phía trước một chút, bám sát anh chặt hơn, giả bộ như thực lực ngang nhau, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng em đã ở trong phòng ngủ của anh, phía sau chính là giường của anh, chúng ta chỉ…… học thôi sao?”
Cô không tiếc mặt mũi ám chỉ với anh, cũng ôm sẵn quyết tâm, mặc dù trong lòng biết rằng đó là chuyện không thể, bởi vì Bạc Thời Dư không có suy nghĩ đấy, nhưng cô vẫn không cam lòng, muốn thử một lần.
Ngộ nhỡ đêm nay bầu không khí tốt, ngộ nhỡ anh bận rộn một ngày muốn phóng túng, ngộ nhỡ…… Anh đột nhiên cảm thấy cô không còn là trẻ con nữa, mà giống một người phụ nữ đáng để anh nảy sinh những suy nghĩ khác.
Vậy không chỉ là đi học, nó còn có thể trở thành thứ gì đó càng kích thích hơn.
Thẩm Hòa Ninh cảm thấy không khí loãng dần, môi có chút nóng, cô không nhịn được đánh một tiếng trống tinh thần, hăng hái nhét thêm củi cho Bạc Thời Dư.
Cô đang chuẩn bị hôn lên tai anh, không nghĩ tới anh không chỉ né tránh, mà còn không lưu tình chút véo phần thịt mềm sau gáy cô, kéo cả người cô lui về phía sau, đôi đồng tử đen nhánh thoáng thu lại, nghiêm khắc nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Học được ở đâu, ai nói với em ngay từ lúc bắt đầu yêu đương đã phải bò lên giường, con gái thường dùng thân thể để thể hiện thành ý sao?”
Thẩm Hòa Ninh sửng sốt, trong lòng thầm nói nào có học ở đâu, em chỉ đối xử như vậy với một mình anh.
Anh vẫn không ngừng cau mày, duỗi cánh tay phải về phía đầu giường, hơi thở của Thẩm Hòa Ninh bắt đầu căng thẳng, cô mơ hồ nhớ ra hình như ở nơi đó có một bộ phận mô hình xương người.
Ngón tay Bạc Thời Dư khẽ móc, lấy ra một khúc xương ống màu trắng, cầm trong tay coi như dùng thước dạy học, không nặng không nhẹ mang theo luồng khí phả về phía cô, nửa răn dạy nửa yêu thương mà gõ lên eo và mông cô.
Thẩm Hòa Ninh chỉ mặc một chiếc váy ngắn nhỏ, chất liệu mỏng manh, nhưng anh cũng cực kỳ kiềm chế sức lực, thước dạy học bằng xương rơi xuống hoàn toàn không chút đau đớn, ngược lại sau sự nóng bỏng nhẹ nhàng, cảm giác ngứa ngáy tê dại bắt đầu tùy ý lan tràn, khó lòng khống chế.
Cổ họng cô không khỏi nghẹn lại, sắc mặt càng đỏ hơn, cô siết chặt bả vai anh, run giọng gọi: “Anh……”
Bạc Thời Dư dùng một tay cố định thân thể cô, tay còn lại ngón tay siết chặt chiếc roi bằng xương đến trắng bệch, lần thứ hai rơi xuống người cô biên độ đã nhỏ hơn một chút. Sợ cô thật sự đau đớn, anh gõ qua loa lên da thịt, cô vẫn không nhịn được mà lộn xộn, chiếc váy ngắn xếp ly cũng theo đó mà đung đưa.
Anh trầm giọng hỏi: “Nói thật, em đã làm chuyện này với ai?”
Nhịp tim của Thẩm Hòa Ninh đã hoàn toàn hỗn loạn, mặt đỏ tai hồng ấn cánh tay anh, hàng mi dài bất giác dính đầy hơi nước, ấm ức nói: “Em nào có, bình thường đều là người khác theo đuổi em, lớn bằng từng này, người có thể khiến em theo đuổi cũng chỉ có một mình anh, nếu anh cảm thấy em làm không đúng, vậy anh hãy cẩn thận chỉ dạy cho em, không thể bắt nạt em như vậy.”
Bạc Thời Dư nhìn chăm chú vào đôi mắt muốn khóc mà không khóc ra được của cô, chậm rãi buông chiếc roi bằng xương xuống, ném sang một bên, Thẩm Hòa Ninh nhanh tay lẹ mắt, lập tức nắm lấy bàn tay trống không của anh đặt ra phía sau người mình, cúi đầu vùi vào cổ anh: “Chính anh đánh, anh phải xoa cho em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạc Thời Dư không đặt tay xuống thật, cứ thế cách một khoảng như vậy, Thẩm Hòa Ninh có thể mơ hồ cảm giác được nhiệt độ cơ thể từ lòng bàn tay của anh, nhưng cố tình lại không đụng chạm được, cô khó chịu hỏi: “Vậy anh nói xem, yêu đương nên bắt đầu như thế nào, thầy giáo, anh dạy em bài học đầu tiên đi.”
Anh hơi rũ mắt, lau đi sự ướt át trên lông mi của cô: “Cùng lắm là bắt đầu từ nắm tay.”
Thẩm Hòa Ninh lập tức duỗi bàn tay tinh tế trắng nõn về phía anh.
Bạc Thời Dư quan sát một lúc lâu, sắc mặt trước sau luôn mờ mịt khó hiểu, các đường gân trên mu bàn tay căng chặt, xương cốt phát ra tiếng động rất nhỏ trong đêm yên tĩnh, dường như mạch máu đang âm thầm chảy siết, hội tụ về phía năm đầu ngón tay, sau khi nóng đến cực hạn, lại trở nên lạnh lẽo.
Trước lư hương, những lời nói của ông cụ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí, cứ như bóng đè mãi dây dưa với anh.
Hiện tại bàn tay mềm mại của cô gái đang ở ngay trước mắt, đó là liều thuốc giải duy nhất mà anh không thể cưỡng lại, ngọt ngào kéo anh đến bên vách đá.
Ba tháng……
Đồng ý với cô ba tháng, anh cũng chỉ có thể cho bản thân mình ba tháng.
Cô gái nhỏ hay thay đổi, khi hết thời hạn, chắc hẳn cô đã chơi đủ và giải tỏa được cơn nghiện rồi, cho dù không có, anh cũng sẽ dùng những phương thức khác để dừng lại, để cô trở về với cuộc sống mà cô nên có, không cần dính dáng đến người như anh.
Mà giờ phút này, điều anh muốn nhất đang ở ngay bên miệng, anh đã sớm đói khát không chịu nổi, cho dù không thể làm càn quá mức, ít nhất cũng có thể lướt qua, giảm bớt những suy nghĩ xằng bậy tràn ngập trong đầu anh.
Yết hầu Bạc Thời Dư bị đè xuống trong giây lát, anh nâng tay lên, nắm lấy lòng bàn tay Thẩm Hòa Ninh, năm ngón tay thong thả cọ xát từ gốc ngón tay của cô.
Thẩm Hòa Ninh khẽ giật mình, sống lưng như có một dòng điện vô hình xẹt qua.
Cô chưa bao giờ biết, chỉ một cái nắm tay đơn giản, cũng khó chống đỡ như vậy.
Cô không cam lòng yếu thế, cùng anh đan hai tay vào nhau, nắm chặt giống như các cặp tình nhân mà cô nhìn thấy ở bên ngoài.
Thẩm Hòa Ninh vừa mới cảm thấy trái tim bình tĩnh một chút, anh lại thong thả ung dung dùng đầu ngón tay mở ra năm ngón tay của cô, chậm rãi xuyên qua khe hở, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau, lòng bàn tay cọ xát lẫn nhau, khô ráo nóng bỏng, khiến Thẩm Hòa Ninh bất giác cắn môi, đầu gối như nhũn ra.
Tình huống sao lại……
Chỉ nắm tay thôi mà.
Cô cảm thấy mình sắp phải thở bằng máy rồi.
Xoang mũi của Thẩm Hòa Ninh rất nóng, cô có hơi sợ mình sẽ chảy máu cam, miễn cưỡng kéo lại một chút lực chú ý từ hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cô khàn giọng nói: “Nắm tay…… em biết nắm tay rồi, chúng ta hãy học sang bài tiếp theo đi, chắc hẳn có thể ôm rồi chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nuốt nước miếng, hít sâu hai hơi, không nỡ buông tay ra, cứ thế chủ động ôm lấy eo anh, ngửa mặt hỏi: “Anh, em ôm như vậy…… đã đúng chưa?”
Bạc Thời Dư lấy bóng tối làm mặt nạ, siết chặt tay cô, giọng điệu nhạt nhẽo: “Buông ra.”
Thẩm Hòa Ninh vô thức nghe lời, mở cánh tay ra, vào lúc hai thân thể thoáng chia lìa, anh đột ngột buông tay cô, cô còn chưa kịp cảm thấy mất mát, đầu đã rơi vào lồng ngực che trời lấp đất.
Hoàn toàn khác với cái ôm của cô, so sánh với vài cái ôm nửa thật nửa giả trước kia cũng khác biệt như trời với đất.
Bạc Thời Dư nhấc bổng cô lên, tay trái ôm chặt eo cô, tay phải giữ gáy cô, mái tóc dài buông xõa che đi năm ngón tay tái nhợt của anh, khoảng cách bị anh thu hẹp giống như không có điểm mấu chốt, khảm cô gái không hề có sức phản kháng vào trước ngực mình, trái tim hai người đập điên cuồng loạn xạ quấn quýt thành một mạch.
Thẩm Hòa Ninh ngơ ngác áp vào cổ anh, đôi môi gần như chạm vào yết hầu của anh, cô nghe thấy hơi thở của mình sắp trật bánh, thậm chí cô còn có ảo giác, nếu sâu thêm chút nữa, cô sẽ hòa tan vào máu thịt ấm áp của anh.
Thiếu nữ chưa hiểu việc đời đang đứng trước bờ vực sụp đổ của lý trí.
Cô nghiêng đầu theo bản năng, hôn lên yết hầu gần trong gang tấc của anh, giọng nói rung chuyển: “Anh, anh dạy em hôn môi đi.”
Sức lực ở tay chân Thẩm Hòa Ninh đã bị anh rút cạn, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó ngẩng đầu lên, cách gần nửa phút đồng hồ, không đợi được bài học thứ ba về hôn môi, nhưng thật ra lại chờ được giọng nói có thể coi là thanh tâm quả dục của người đàn ông.
Anh niết má cô, dường như còn muốn trêu đùa mà véo thêm hai cái, xách cô từ trên đùi xuống ném ra mép giường, kéo chăn quấn quanh người cô, nhàn nhạt xem xét: “Hôm nay nên tan học rồi, đi ngủ thôi.”
Thẩm Hòa Ninh chỉ hận không thể lăn lộn kháng nghị trước mặt anh, kéo vạt áo anh nói: “Vậy…… vậy ôn tập lại hai bài học trước cũng được.”
“Nghĩ hay nhỉ” Bạc Thời Dư siết chặt ngón tay, không muốn cô biết mình đang run rẩy “Nhìn xem mấy giờ rồi, sáng mai anh có cuộc họp ở công ty, không có nhiều thời gian chơi đùa với em đâu.”
Nói xong anh chống mép giường, mím môi muốn ngồi trở lại xe lăn đi ra ngoài, Thẩm Hòa Ninh vội vàng ôm lấy anh từ sau lưng, đè lên vai anh nói: “Anh cũng biết là mấy giờ rồi, muộn như vậy có thể đi đâu ngủ, còn phải tốn thời gian tìm nơi khác, dù sao chiếc giường này cũng đủ lớn, em đảm bảo sẽ ngủ tận cùng bên trong, không vượt qua ranh giới, anh ngủ bên ngoài, không làm phiền lẫn nhau.”
“Nếu thật sự không được……” Cô thành khẩn nói “Anh cuốn em vào trong chăn, tránh việc em ra ngoài quấy rầy anh.”
Bạc Thời Dư nhắm mắt trong bóng đêm, thật lâu sau mới thấp giọng yêu cầu: “Nằm xuống, đắp chăn lên, ngoại trừ đầu, không được để lộ ra bất cứ bộ phận nào.”
Thẩm Hòa Ninh lập tức nghe lời làm theo, ngoan ngoãn nằm xuống, kề sát tường, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nhìn thẳng về phía anh.
Bạc Thời Dư xoay người đóng chặt rèm cửa, một chút ánh trăng cuối cùng cũng biến mất, căn phòng hoàn toàn tối đen, yên tĩnh đến cực hạn. Anh chậm rãi dựa vào giường, nằm nghiêng xuống mép ngoài cùng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Miêu Miêu, nếu em dám lộn xộn, tất cả mọi chuyện sẽ dừng lại.”
Thẩm Hòa Ninh dùng giọng mũi nhẹ nhàng trả lời, giả bộ như rất buồn ngủ, sau đó xoay người chìm vào giấc ngủ, cô cực kỳ kiên nhẫn, yên lặng chờ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cảm thấy hơi thở của người đàn ông bên cạnh đều và êm ái hơn, chắc hẳn anh đã ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro