Chiều Hư Em

Chương 24

2024-09-22 16:50:02

Bạc Thời Dư để lại thuốc giảm đau và thuốc chống viêm ở nhà, sáng sớm trước khi Thẩm Hòa Ninh tỉnh dậy, anh dặn dò liều lượng đặc biệt với dì Chu, dì Chu luôn miệng đáp ứng, anh cũng yên tâm, bà ta cười nói: “Cậu vẫn rất quan tâm cô ấy.”

Anh thấp giọng lạnh nhạt nói: “Chỉ không muốn trong nhà có một bệnh nhân khóc sướt mướt mà thôi.”

Dì Chu lên tiếng, trong lòng cũng cảm thấy có đáy.

Bà ta không rõ quan hệ giữa Thẩm Hòa Ninh và Bạc Thời Dư trong quá khứ sâu xa tới mức nào, nhưng nhìn vào tình huống gần đây cũng biết, cho dù Bạc Thời Dư đối xử với cô có chút đặc biệt, buổi tối hôm trước còn cõng cô trở về, nhưng vẫn không thể nói lên chính xác điều gì.

Thậm chí ngày thường, ngay cả mặt Thẩm Hòa Ninh anh cũng rất ít gặp, hiển nhiên là không để người này ở trong lòng, giữ cô ở lại chắc hẳn cũng vì bị cô ăn vạ, tình huống bất đắc dĩ mà thôi.

Nếu không vì sao ngay cả nhà cũng không muốn trở về, rõ ràng là đang tránh mặt cô.

Ba ta nhìn Thẩm Hòa Ninh giống hệt dáng vẻ hồ ly tinh, gương mặt đơn thuần ngoan ngoãn, nói không chừng trong lòng đang ôm suy nghĩ muốn đeo bám, vẫn nên đuổi người đi sớm một chút, tránh trở thành tai họa về sau. Nếu ngày nào đó cô thật sự khiến trái tim Bạc Thời Dư rung động, chẳng phải sẽ làm trì hoãn chuyện lớn của cô Nhậm hay sao.

Trong khoảng thời gian này, bà ta lén lút nhận vài lần chuyển khoản từ cô Nhậm, nếu một chút việc nhỏ này cũng không làm tốt, e rằng sẽ bị truy cứu. Đến lúc đó, đừng nói cô Nhậm không tha cho bà ta, mà có lẽ ngay cả Bạc Thời Dư cũng không vui.

Đối với cái gọi là “người phải rời đi” - Thẩm Hòa Ninh, đó đơn giản chỉ là báo động, hai vợ chồng bà ta làm việc tại biệt thự Thành Nam đã ba năm, Bạc Thời Dư đối xử với bọn họ rất tốt, địa vị cũng rõ ràng ở nơi đó.

Trong lòng dì Chu yên lặng tính toán, trên mặt hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, vẫn hiền lành tốt bụng như từ trước tới nay.

Sau khi để lại thuốc, Bạc Thời Dư sắp xếp một bệnh viện răng miệng đáng tin cậy, dựa theo tình hình hiện tại và liều lượng dùng thuốc của Thẩm Hòa Ninh, hẹn cho cô lịch khám vào buổi sáng ngày thứ tư, đợi tình trạng viêm thuyên giảm, phải mau chóng nhổ bỏ chiếc răng khôn kia, cho dù cô chỉ đau thêm vài tiếng, anh cũng không muốn chấp nhận.

Ngày thứ tư là thứ hai, Crane Medical có kế hoạch mua bán và sáp nhập quy mô lớn trong toàn bộ sáu tháng cuối năm sẽ được giải quyết cùng ngày, tất cả các bên đã chuẩn bị từ lâu, Bạc Thời Dư phải tự mình trình diện, không thể không sắp xếp Giang Nguyên đưa Thẩm Hòa Ninh đi điều trị.

Giang Nguyên đứng bên cạnh, sắc mặt khó xử: “Anh Thời, ngày sáp nhập khối lượng công việc lớn như vậy, nếu em không ở đây, một mình anh……”

Anh hành động không tiện, rất nhiều việc vụn vặt phải có người đáng tin cậy làm thay, nếu tự tay làm lấy, tương đương với việc tự ngược đãi bản thân ở cường độ cao trong thời gian dài.

Bạc Thời Dư thấp giọng ngắt lời: “Cậu chỉ cần nghe theo sự sắp xếp, nhớ tránh xa cô ấy một chút.”

Dì Chu dựng lỗ tai nghe những lời này, trong lòng không khỏi nhảy thêm hai điểm, thế nhưng Bạc Thời Dư lại đề phòng Thẩm Hòa Ninh tới như vậy, ngay cả trợ lý thân tín bên người cũng không cho phép tiếp cận.

Đầu tóc Giang Nguyên ướt đẫm mồ hôi, chi bằng anh Thời dứt khoát cầm dao đâm cậu vài nhát đi, vừa không cho cậu ở bên cạnh chăm sóc, lại phải cẩn trọng tới mức này, cùng Thẩm Hòa Ninh đi khám bệnh còn nghiêm cấm tới gần, cuộc sống này quả thực không có cách nào trôi qua.

Trước khi Bạc Thời Dư rời khỏi biệt thự Thành Nam, anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên tầng, Thẩm Hòa Ninh vẫn chưa thực dậy, có lẽ cô thật sự ấm ức khó chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngón tay anh nắm thật chặt, tiếp tục chuyển động xe lăn, khi tới cửa mới dần dừng lại, nghiêng đầu, tầm mắt xẹt qua dì Chu đi theo phía sau, thản nhiên cười nói: “Dì Chu, chăm sóc cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy khóc.”

Dì Chu liên tục gật đầu, bà ta hiểu, trước đó Bạc Thời Dư đã nói, anh chỉ không muốn trong nhà có một người bệnh khóc sướt mướt mà thôi.

Sau khi Thẩm Hòa Ninh tỉnh dậy, nhìn thấy trên màn hình di động có một tin nhắn WeChat Bạc Thời Dư mới gửi tới sáng nay: “Uống thuốc đúng giờ, anh đã hẹn trước bệnh viện nhổ răng khôn cho em rồi.”

Lạnh nhạt như vậy!

Nhiều độ ấm hơn một chút sẽ phát sốt sao!

Nghĩ đến phát sốt, lúc này Thẩm Hòa Ninh mới nhớ ra mình cũng bị cảm, vội vàng sờ trán, hy vọng bệnh nặng một chút để có đầy đủ lý do chính đáng làm phiền anh. Kết quả không sốt, ngoại trừ cơ thể bủn rủn không muốn động đậy và răng bị đau, cô thật sự không có triệu chứng nào khác.

Đôi mắt đào hoa của cô rũ xuống, gửi tin nhắn cho Bạc Thời Dư: “Anh, tối hôm nay anh có thể trở về ngủ và thăm em được không?”

Lần này anh trả lời rất nhanh: “Bận.”

Thẩm Hòa Ninh lập tức theo sát, hỏi: “Vậy nếu không bận, anh có trở về không?”

Cách vài giây, tin nhắn mới nhảy ra: “Không trở về, lớp học em muốn, chỉ có thể học vào ban ngày.”

Thẩm Hòa Ninh bực mình khẽ cắn môi, anh vừa canh phòng nghiêm ngặt, vừa hiểu rõ những suy nghĩ trong đầu cô. Nếu cô ngoan ngoãn nhận thua như vậy, chẳng khác gì uổng phí nhân cách phụ không chút kiêng nể này, Thẩm Hòa Miêu phải nhảy ra tỏ vẻ kháng nghị.

Cô cũng không tin, anh đã đồng ý dạy cô yêu đương, sao có thể hoàn toàn thờ ơ với cô như thế.

Trong vòng một tuần, cô phải dọn sạch những chướng ngại bắt nạt cô ở nhà, sau đó lôi kéo anh trở về, để anh không thể đi đâu mỗi đêm, chỉ ở lại biệt thự Thành Nam chuyên tâm qua đêm cùng cô.

Hai ngày kế tiếp Thẩm Hòa Ninh cố ý kéo dài thời gian ở nhà, đóng vai cô thiếu nữ tư xuân yếu đuối, ngang nhiên thể hiện ý đồ với Bạc Thời Dư, khiêu khích sức chịu đựng của dì Chu, nhắc nhở bà ta nhanh chóng xuống tay với cô.

Mỗi ngày dì Chu đều cho cô uống thuốc đúng giờ, cô đã xem qua hộp thuốc, đúng bệnh không có vấn đề gì, liều lượng sử dụng không khác liều lượng được đánh dấu trên hộp. Cô vẫn uống thuốc như bình thường, nhưng cô đoán mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ ngồi chờ cơ hội.

Ngày khám bệnh theo lịch hẹn, Giang Nguyên gấp rút chạy tới biệt thự Thành Nam đón Thẩm Hòa Ninh, trên mặt dính đầy mồ hôi vội vàng, vừa đưa cô ra ngoài vừa xem đồng hồ, trong lúc đó, điện thoại chưa từng bị gián đoạn.

Dì Chu cũng mặc thêm áo khoác, theo sát hai người ra ngoài, gãi đúng chỗ ngứa nói: “Trợ lý Giang, tôi thấy cậu vẫn nên đi giải quyết công việc đi, chân Thời Dư không tiện, rất cần cậu. Bên này có tôi đi cùng cô Thẩm, kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tồi, cô ấy với tôi lại thân quen hơn, miễn cho cậu và cô ấy trai đơn gái chiếc ở bên nhau cũng không tiện.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bốn chữ trai đơn gái chiếc đã chọc trúng trái tim non nớt của Giang Nguyên, cậu sợ mình không chăm sóc tốt cho Thẩm Hòa Ninh, lại sợ mình có hành động vượt rào, nếu để người kia biết được, chắc chắn sẽ phải chịu tội.

Quả thật dì Chu là ứng cử viên càng thích hợp hơn cậu, nhưng cho dù cậu có trở về công ty, cũng không dám hiên ngang xuất hiện trước mặt Bạc Thời Dư, sợ rằng sẽ bị anh trách tội. Tuy nhiên, ở bên ngoài có thể giúp anh xử lý thêm chút việc vặt cũng tốt, đợi Thẩm Hòa Ninh điều trị xong, cậu sẽ giải thích tình huống một cách đúng sự thật.

Thẩm Hòa Ninh vẫn luôn im lặng, đặc biệt còn ngoan ngoãn mỉm cười, khiến Giang Nguyên nhìn thấy mà lông tơ dựng ngược.

Giang Nguyên giao cô cho dì Chu rồi vội vàng lái xe rời đi, chỉ còn lại hai người đứng trong sân của biệt thự Thành Nam, dì Chu liếc mắt nhìn Thẩm Hòa Ninh, thu hồi vẻ nhiệt tình tri kỷ khi đối mặt với Giang Nguyên, không chút biểu cảm nói: “Đi thôi.”

Trong lòng Thẩm Hòa Ninh nhảy dựng, cô nắm chặt tay, có một loại cảm giác hưng phấn khó tả, cô biết rằng, cuối cùng cô cũng đợi được.

Nửa tiếng sau, xe dừng ngoài cổng của một bệnh viện nha khoa, Thẩm Hòa Ninh biết bệnh viện này, nổi tiếng trong thành phố, là nơi Bạc Thời Dư sẽ lựa chọn.

Nhưng dì Chu dẫn cô tiến vào lại không phải cửa chính của bệnh viện, mà là chuyển sang bên cạnh, bước vào cửa nhỏ, mặc dù cũng treo biển của bệnh viện, nhưng hiển nhiên vẫn có chút không bình thường.

Thẩm Hòa Ninh lặng lẽ đi theo bà ta, cho đến khi bước vào phòng khám, bên trong có một vị bác sĩ trung niên, mặc áo blouse trắng đang lướt di động, vừa thấy có người đi vào liền gật đầu với dì Chu, ý bảo hiện tại đang bận chuyện khác, chờ một chút.

Đợi hai ba tiếng đồng hồ, Thẩm Hòa Ninh vẫn luôn im lặng trong suốt toàn bộ quá trình, tuy nhiên, thỉnh thoảng cô sẽ cảm giác được chút đau đớn như thể răng khôn đang nhảy lên.

Gần trưa, bác sĩ mới cho Thẩm Hòa Ninh vào nằm, sau đó bắt đầu bày dụng cụ.

Thẩm Hòa Ninh nhìn rất cẩn thận, xác nhận trình độ của bác sĩ trên tường, đồng thời mỗi một thứ cô tiếp xúc đều là đồ dùng một lần đủ tiêu chuẩn, không có vấn đề gì về vệ sinh và tiêu độc, vì thế cô yên tâm nằm xuống, hiểu được đại khái ý tứ của dì Chu.

Đây chắc chắn không phải vị bác sĩ anh trai cô sắp xếp, mà là người của dì Chu, muốn thông qua việc nhổ răng khiến cô chịu nhiều đau khổ, đánh cho cô một đòn phủ đầu, để cô thức thời nhanh chóng cút đi.

Thẩm Hòa Ninh chuẩn bị sẵn sàng, khi bác sĩ vừa mới đụng tới khu vực răng khôn của cô, cô bắt đầu kêu đau một cách khoa trương.

Cô gái nhỏ phản ứng dữ đội, đôi mắt đỏ bừng, vừa chạm vào đã hận không thể khóc lóc kêu to gọi một đám người tới, vừa đáng thương lại khó làm.

Bác sĩ không còn cách nào khác, cho rằng cô thật sự đau đớn tới mức này, chỉ có thể tiêm thuốc tê trước.

Sau khi thuốc tê phát huy tác dụng, Thẩm Hòa Ninh nhanh chóng mất cảm giác, nhưng dưới con mắt của bác sĩ, lượng thuốc này không đủ để giảm bớt cơn đau ở trình độ đó, đau đớn hoàn toàn được giữ nguyên, không thiếu chút nào.

Thẩm Hòa Ninh cứ thế vừa diễn vừa nhổ xong răng, từ đầu tới cuối cô không hề cảm thấy đau đớn, nhưng thật ra giả bộ có chút mệt. Trên gương mặt, những thứ cô thể hiện ra ngoài lại là cô bé đáng thương nhận hết khổ sở, tứ chi vô lực, sống không còn gì luyến tiếc.

Dì Chu đứng bên cạnh, hai tay ôm ngực cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiều Hư Em

Số ký tự: 0