Chiều Hư Em

Chương 28

2024-09-22 16:50:02

Trong tiềm thức, Thẩm Hòa Ninh cho rằng mình sẽ lạnh quá mà tỉnh dậy, dù sao phòng khách cũng không phải nơi thích hợp để ngủ, cho dù nhiệt độ ổn định, chiếc váy ngủ lộ đùi của cô cũng không chịu nổi, cô không che chắn gì cứ thế nằm trên sô pha.

Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô còn suy nghĩ, nếu thật sự bị cảm cũng không tồi, càng có cớ để khiến anh đau lòng.

Nhưng sự thật là cô bị nóng tỉnh, Thẩm Hòa Ninh nhăn mặt mở to mắt, phát hiện mình căn bản không thể động đậy, cả người bị quấn chặt trong chiếc chăn màu xám đậm.

Nếu không phải lương tâm vẫn còn đó, sợ cô bị ngạt chết, Thẩm Hòa Ninh tin tưởng, nói không chừng ngay cả đầu của cô anh cũng bọc lại, tốt nhất đừng để lộ ra sợi tóc nào.

Không quan tâm đến lời cô nói, miễn cho cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, kết quả vẫn nhân lúc cô ngủ say, ôm cô vào phòng ngủ.

Ngoài miệng thì nghi ngờ cô như vậy, nhưng vẫn để cô tùy tiện ngủ trên giường của anh.

Hiện tại anh trai cô chính là người nghĩ một đằng nói một nẻo, vừa kiêu căng ngạo mạn lại vụng về, miệng thì chê nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

Thẩm Hòa Ninh mỉm cười ngồi dậy, chỗ răng khôn cũng không quá đau, nghĩ tới vợ chồng Chu Tĩnh Nhàn có lẽ đã không còn ở biệt thự nữa rồi, Bạc Thời Dư sẽ không tìm được người mới nhanh như vậy, trong nhà chỉ có hai người anh và cô.

Danh xứng với thực, không có bất kỳ người ngoài nào tới quấy rầy nhà của cô và Bạc Thời Dư nữa.

Thẩm Hòa Ninh gần như có thể nghe thấy tiếng máu của mình đang chảy hăng hái, nếu đã đuổi những người ngột ngạt đi rồi, vậy cô phải gánh vác trách nhiệm với anh trai của mình. Từ nay về sau, cuộc sống và vết thương của Bạc Thời Dư, mọi công việc cần phải ở bên cạnh chăm sóc đều là chuyện của một mình cô, không ai có thể nhúng tay vào.

Cô sửa sang đơn giản một chút rồi ra khỏi phòng ngủ, nóng lòng muốn thử làm một bữa sáng chứng minh năng lực của mình, nhưng thời điểm tới gần phòng bếp cô mới ý thức được bên trong đã có người.

Bước chân Thẩm Hòa Ninh hơi khựng lại, trái tim không khỏi căng thẳng, sợ hãi người mới đến rồi, nhưng đợi cô thả chậm bước chân tới xem, hô hấp mơ hồ bị bóp nghẹt.

Người đàn ông không ngồi xe lăn, nạng đặt bên cạnh, thân thể dựa vào bàn bếp rõ ràng thấp hơn anh quá nhiều để mượn lực, bóng dáng cao lớn thon dài lại mảnh khảnh, chân dài eo thon, sống lưng thẳng tắp, bả vai phẳng phiu ngay ngắn. Lúc hơi cúi đầu, đốt xương gáy tái nhợt rõ ràng, tay phải thường xuyên cầm dao phẫu thuật hiện đang nhàn nhã nắm dao nhỏ trong phòng bếp, khóe môi hơi mím lại, rũ mắt chuyên tâm thái rau.

Thẩm Hòa Ninh nuốt khan, cổ họng vừa ngọt vừa khô ráp.

Trong nháy mắt, thời gian như bị đảo ngược, cô vẫn là Tiểu Hòa Miêu trước kia được Bạc Thời Dư coi trọng như trân bảo, anh cũng thường xuyên xắn cao ống tay áo đứng trong phòng bếp, không chê phiền phức mà cười với cô như vậy.

Khi đó anh không bị thương ở chân, không phải ngồi xe lăn, dịu dàng tươi sáng, trong mắt vĩnh viễn chỉ có cưng chiều, mọi sự ly biệt lạnh nhạt đều không hề phát sinh, anh và cô sẽ lớn lên bên nhau, đợi cô trưởng thành như một người phụ nữ thực thụ, cô sẽ thổ lộ và theo đuổi anh, những cay đắng hơn bốn năm qua chỉ như một giấc mộng đối với cô.

Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh nóng lên, cô chạy về phía Bạc Thời Dư, ôm chặt eo anh từ sau lưng, gương mặt áp trên lưng anh, nghẹn ngào nói không nên lời.

Bạc Thời Dư dừng động tác, nắm lấy cổ tay đang giao nhau trước người mình, đợi vài giây mới kéo ra, nghiêng người móc vào eo cô, nhấc bổng cô lên không trung, sau đó đặt trên bàn bếp.

Cô gái nhỏ vừa mới rời giường, mái tóc dài có chút rối loạn, đôi mắt đào hoa đỏ bừng như thỏ con, nhẹ nhàng khụt khịt, lưu luyến thò cánh tay ra muốn ôm anh, không nhận được sự đáp lại, sắc mặt còn vô cùng ấm ức.

Bạc Thời Dư rũ thấp lông mi, ngăn chặn sóng ánh sáng cuồn cuộn, thuận tay nhặt một miếng tuyết lê đã được cắt nhỏ chuẩn bị sẵn sàng, nhét vào miệng cô: “Lúc nhỏ anh đã dạy em, sáng sớm không được khóc, khóc rồi cả ngày sẽ gặp xui xẻo.”

Thẩm Hòa Ninh dùng hàm răng bên trái nhai tuyết lê, nước mắt lưng tròng nói: “Anh, sao anh có thể mê tín như vậy chứ.”

Bạc Thời Dư nhếch khóe môi, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, anh đều mê tín, đều kiêng kị, cũng đều cầu nguyện.

Anh tiếp tục thái rau, lạnh nhạt nói: “Ăn cũng không chặn được miệng của em, đừng ở chỗ này thêm phiền, ra phòng ăn đợi đi, sắp xong rồi.”

Thẩm Hòa Ninh cố gắng lấy lại con dao trong tay anh, nghiêm túc nói: “Người nên ra ngoài ngồi chờ là anh, sau này em sẽ chịu trách nhiệm với cuộc sống của gia đình, em có thể chăm sóc tốt cho anh, dù là nấu cơm hay đổi thuốc, em đều có thể làm được.”

Bạc Thời Dư đổi dao sang tay khác, giữ chặt cánh tay đang lộn xộn của cô, nâng mắt lên nhìn thẳng vào cô, ánh mắt có chút âm trầm lạnh lùng: “Thẩm Hòa Miêu, em tới đây làm bảo mẫu cho người tàn phế sao?”

Thẩm Hòa Ninh sửng sốt, cô chỉ muốn cuộc sống của hai người sẽ không bị ai quấy rầy.

“Đừng nói hai chữ đó” Cô thử bổ sung “Mỗi ngày em cũng chỉ đến lớp học thôi, chắc chắn không bận rộn bằng anh, em có đủ thời gian, hơn nữa em nghĩ kỹ rồi, hôm nay em sẽ đi tìm lớp đào tạo điều dưỡng, học thành thạo tất cả các kiến thức cơ bản, tuyệt đối sẽ không chậm trễ chân của anh……”

Bạc Thời Dư nheo mắt lại, khe rãnh giữa lông mày sắc bén, nghiêm khắc nhìn cô, sức lực nắm tay cô cũng vô thức tăng lên: “Mặc kệ em có thích nghe hay không, tàn phế chính là sự thật, không thay đổi được, cũng không cần thiết phải tô điểm cho đẹp, có phải tới bây giờ em vẫn chưa nhận thức rõ điều này hay không?”

“Yêu đương đối với em mà nói là mới mẻ và kích thích, thế nào? Sau khi anh dạy em vài lần, em bắt đầu cảm thấy chăm sóc một người bệnh hành động không tiện, cũng rất thú vị phải không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em mới 19 tuổi, còn chưa học xong năm thứ nhất, không đến lớp tập múa, ngược lại nghĩ tới việc học điều dưỡng, nấu cơm cho người ta, đó là kế hoạch em lập ra đối với bản thân mình sao?”

Thẩm Hòa Ninh bất chợt bị anh dạy dỗ, cổ họng nghẹn tới mức đau rát, nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, cố gắng nén nước mắt trở về, cô không tranh luận với anh về chủ đề dù nói thế nào cũng khiến anh bị tổn thương nữa.

Cô chỉ chậm rãi thoát khỏi sự kiềm chế của Bạc Thời Dư, sau đó nắm lấy tay anh, kiên nhẫn cọ xát lên làn da, trượt vào khe hở giữa các ngón tay, đan mười ngón tay cùng anh, hai lòng bàn tay một lớn một nhỏ dán chặt vào nhau.

Tiếp theo cô cúi người về phía trước, vẫn duy trì tư thế ngồi trên bàn bếp, một tay vòng qua cổ anh, ôm lấy anh, khẽ chạm lên đôi môi mỏng hơi mím của anh, không hề tiến sâu hay tham lam, giống như những gì anh đã làm với cô vậy, không có chỗ nào quá kích, khắp nơi đều là sự khiêu khích và trấn an như muốn mạng.

Nhịp tim của Thẩm Hòa Ninh thật sự rất đau, chóp mũi chua xót từng đợt, cuối cùng vẫn nhịn xuống, giống như không hề bị anh hung dữ, tránh nặng tìm nhẹ nói bên tai anh: “Thì ra anh cũng biết, anh mới dạy em vài lần như vậy.”

“Đại học và đàn ông có thể cùng lên, múa và yêu đương có thể cùng học, chuyện em làm chỉ bởi vì em muốn, thầy giáo, anh xem, em ôn tập tốt như vậy, ngoại trừ việc hung dữ với em, anh không thể khen em một chút được sao?”

Cô mỉm cười, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Bạc Thời Dư gần trong gang tấc, không muốn tăng thêm bóng ma cho đôi chân tàn tật của anh, thế nên cô đã thay đổi cách nói chuyện.

“Tất nhiên em có thể không tham gia lớp học điều dưỡng, vậy phải vất vả thầy giáo Bạc, mời anh nói cho em biết, làm thế nào mới có thể lấy lòng anh, sau này lúc em đổi thuốc cho anh, chạm vào chỗ nào mới khiến anh càng thêm hưng phấn……”

Cô dựa quá gần, hương thơm ấm áp đốt người, các đường gân trên trán Bạc Thời Dư mơ hồ căng ra, hiện lên màu xanh mờ nhạt.

Thẩm Hòa Ninh nghiêng đầu cong môi: “Khi làm thầy giáo của em, dù là tàn phế hay gì đó đều không quan trọng, điểm quan trọng duy nhất chính là, anh là Bạc Thời Dư, và anh sẽ dạy Hòa Miêu yêu đương, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Cho nên thầy giáo ——” Âm điệu của cô mềm mại quyến rũ, có thể nặn ra cả nước “Những thứ ngây thơ đã dạy gần hết rồi, có phải cũng nên tiến vào phân đoạn dành cho người lớn rồi hay không, rốt cuộc hôm nào anh mới dạy em bài tiếp theo, em muốn học hôn sâu.”

Bạc Thời Dư như bị dây đằng mọc đầy gai độc quấn chặt, đối với anh, những lời cô nói ra chẳng khác gì chiếc răng nanh sắc nhọn đâm vào da thịt và trái tim.

Hận không thể nắm người trong tay, giấu trong quần áo, dùng dây xích cột chặt mang theo bên người, tránh việc cô lại bị thương, rồi bị thế giới bên ngoài hấp dẫn, mất đi hứng thú với trò chơi tình ái này quá sớm, quay đầu chạy về phía những người khác trẻ tuổi hơn, cùng độ tuổi với cô, khỏe mạnh và nhiệt tình.

Nhưng khi cô muốn trả giá vì anh, anh lại cuồng loạn đau đớn, không có cách nào chấp nhận việc Ninh Ninh ngồi xổm xuống, ngày qua ngày tự tay chăm sóc một người tàn phế.

Trước mặt những người tàn tật, không có tầng lớp giàu có và quyền lực, chỉ có miệng vết thương dữ tợn và sự xấu hổ không cách nào chịu đựng nổi.

Anh bước ra khỏi cánh cửa này, mặc tây trang đeo mặt nạ, chính là Bạc tiên sinh trong miệng những người khác, khi cởi áo ngoài ra, anh cũng chỉ là một người tàn tật không đi lại được, phải đối mặt với việc cắt cụt chi, tâm lý vặn vẹo một cách nghiêm trọng, không thuốc nào chữa khỏi.

Không xứng đáng, không thể đòi hỏi, nhưng lại nghiện cô đến phát điên.

Cô vẫn còn hồn nhiên trêu chọc anh, lần lượt đuổi theo anh đến bên bờ vực thẳm.

Ngón tay Bạc Thời Dư rất lạnh, không nặng không nhẹ vỗ lên má phải còn chưa hoàn toàn tiêu sưng của Thẩm Hòa Ninh, trong lòng đã sớm cúi đầu xưng thần với cô, giọng điệu vẫn bình tĩnh, âm thanh lạo xạo như tiếng cát sỏi: “Đi soi gương đi, khi nào mặt hết sưng sẽ dạy em.”

-

Đã nhiều năm Thẩm Hòa Ninh không được ăn bữa sáng do Bạc Thời Dư tự tay làm, cô ăn hết bát cháo nấm trắng tuyết lê thanh nhiệt không thừa một giọt, phần dư lại trong nồi nhỏ cô cũng dùng bình giữ nhiệt mang đến trường học, sợ lãng phí.

Buổi đánh giá hàng tháng của Học Viện Múa sẽ diễn ra vào ba ngày sau, trên đường đi học, Thẩm Hòa Ninh tính toán, đến lúc đó chắc hẳn cô cũng tiêu sưng rồi, đợi kết thúc buổi đánh giá, cô sẽ lập tức trở về nhà đòi hôn.

Khóa học chuyên môn sáng nay có bốn lớp múa cổ điển học cùng nhau, tại giảng đường của tòa dạy học chính, Thẩm Hòa Ninh đến hơi muộn, cô đeo khẩu trang bịt kín mặt, khi đẩy cửa bước vào, tất cả những đôi mắt trong khán phòng đồng loạt nhìn về phía cô, bằng ánh mắt khác lạ, có vài người còn ghé tai nhau thầm thì.

Từ trước đến nay Thẩm Hòa Ninh luôn mẫn cảm, cô đoán được nhất định đã có chuyện gì xảy ra, im lặng tìm vị trí ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực, nhướng mày nhìn một vòng xung quanh, không nói một lời. Thật ra tất cả những người đang đánh giá cô đều là những người thành thật, ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, nhưng từng đợt âm thanh nhè nhẹ vẫn chui vào lỗ tai cô.

“Thật sao, cậu ta tội gì phải làm thế, điều kiện tốt như vậy.”

“Haiz, dù điều kiện có tốt đến đâu, liệu có thể so sánh được với số tiền mà ông già đưa cho không? Đừng nhìn hiện tại vẻ mặt cao ngạo lạnh lừng, trong trường ngoài trường nhiều người như vậy nhưng chẳng ai đuổi kịp, kết quả người ta còn ăn uống lớn hơn.”

“Rốt cuộc đối phương là ai, giàu có lắm sao?”

“Không có tiền cậu ta có thể đi theo sao? Nghe nói dựa theo bối phận cậu ta phải gọi người đó là chú, nghĩ thôi đã biết lớn tuổi thế nào rồi, đoán chừng ít cũng phải 50.”

“Wow, quá ghê tởm đi, có thể làm bố tớ ——”

Thần kinh của Thẩm Hòa Ninh giật thót khi nghe thấy vậy, lúc này cô mới nhớ tới việc kiểm tra di động, quả nhiên những tin nhắn WeChat chưa đọc đã bá chiếm màn hình, ba người chị em trong ký túc xá, còn có các nữ sinh cùng khoa có quan hệ tốt với cô đều đang điên cuồng gõ chữ và gửi ảnh cho cô, thậm chí còn có các nam sinh theo đuổi cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô click mở một tin nhắn trên cùng, là ảnh chụp màn hình tại diễn đàn khuôn viên Học Viện Múa, một bức ảnh chụp lén không quá rõ ràng.

Một lần nào đó cô ra ngoài từ cửa hông của trường học, tiến vào hàng ghế sau của chiếc Maybach màu đen, khoảnh khắc được chụp lại, mơ hồ lộ ra ống quần tây của người đàn ông, còn có nụ cười vui vẻ của cô.

Dáng xe, biển số xe, tây trang hoặc khí thế, đều cho thấy người ngồi trong xe tuyệt đối không phải người mà tầng lớp sinh viên có thể dễ dàng tiếp cận.

Quả nhiên giọng điệu của người tung tin nóng cực kỳ khoa trương, có mắt mũi lấy một tiêu đề sáng chói lóa: “Hoa khôi khoa múa cổ điển đắm mình trong trụy lạc, vì tiền mà dâng hiến thân thể cho người đàn ông trung niên giàu có.”

Thẩm Hòa Ninh xem đến ngứa răng, bà nội cậu mới trung niên.

Anh trai cô trẻ tuổi đẹp trai, phải biết rằng anh ấy không thèm cái mạng nhỏ của cậu.

Thẩm Hòa Ninh tắt WeChat đi, tự mình nhấp vào diễn đàn của trường xem tình huống mới nhất, trang đầu tiên về cơ bản đã phủ kín màn hình những tin đồn liên quan đến cô, mấy người bình thường không quen nhìn cô cuối cùng cũng có cơ hội nhảy ra, chộp lấy bức ảnh này nhanh chóng biên soạn ra cuốn tiểu thuyết mười mấy vạn chữ.

Cô tùy tiện đọc vài trang, trước mắt đã tiến triển thành “Thẩm Hòa Ninh muốn tiến vào giới giải trí, vì tiền và tài nguyên mà bò lên giường ông già béo ú đầy dầu mỡ, cúi đầu khom lưng làm mội con chim hoàng yến bị nuôi dưỡng ở bên ngoài, nghe nói còn bị người đàn ông trung niên này đánh một bạt tai, vừa thảm thương lại xứng đáng.”

Thẩm Hòa Ninh xoa ngực, cố gắng bình tĩnh, sau đó cô làm mới trang chủ, có vài bài đăng chen vào, tiêu đề đặc biệt dễ thấy giữa cái gọi là tin nóng liên quan đến cô ——

‘A a a a a hôm nay thần tiên của Đại Học Y bên cạnh có lớp, tôi cọ đúng chỗ, tận mắt nhìn thấy người thật!’.

‘Trời ạ, tôi khóc đổ Vạn Lý Trường Thành, một phút trước giáo sư Bạc vừa nhìn tôi!!! Có ảnh làm bằng chứng! Nói dối là chó!’.

‘Bán ảnh chụp trực diện của Bạc Thời Dư khi lên lớp Đại Học Y với giá cao, độ sắc nét cao không cần sửa, giá sốc ngất trời, cơ hội có hạn, ai đến trước được phục vụ trước’.

‘Tiếp nhận ảnh chụp của giáo sư Bạc, trò chuyện riêng với người dám ra giá, không có khả năng add WeChat, trước mắt tôi còn chưa muốn chết’.

Thậm chí theo sát thời sự, một bài đăng mới xuất hiện để cọ nhiệt, phất phơ trên đỉnh diễn đàn: ‘Hôm nay diễn đàn của trường thật đáng châm chọc, một người đắm mình trong trụy lạc, một người dương xuân bạch tuyết (*), quả thực chênh lệch như trên trời và dưới đất’.

(*):阳春白雪; Dương Xuân Bạch Tuyết hay còn gọi là 阳春古曲- Dương Xuân Cổ Khúc là một cổ khúc trứ danh, tương truyền là được sáng tác vào thời chiến quốc, là một nhạc khúc cao nhã của nước Sở.

Thẩm Hòa Ninh vốn rất tức giận, xem đến đây ngược lại tức đến bật cười.

Cô xoa hàm răng đau nhức, đăng nhập vào diễn đàn bằng tên thật của mình, ngón tay gõ như, bay biên tập ra một câu: “Cảm ơn mọi người, buổi sáng hôm nay cô nãi nãi mới rời khỏi giường của dương xuân bạch tuyết, hơn nữa còn hôn anh ấy thay mọi người rồi.”

Cô chỉ viết ra cho đỡ ghiền, chứ không có dự định thật sự gửi đi.

Cô không muốn kéo Bạc Thời Dư vào những trận tranh cãi nhỏ nhặt của sinh viên, gây thêm phiền toái cho anh.

Cô không thèm bận tâm đến loại chuyện vặt vãnh này, chỉ cần không gây sự trước mặt cô, thì cô cứ trực tiếp mặc kệ thôi.

Thẩm Hòa Ninh mím môi siết chặt nắm tay, che đi chút buồn bực trong mắt, tắt giao diện, cuối cùng cô vẫn lựa chọn không nói gì cả.

Trước khi đánh giá, ký túc xá sẽ bị kiểm tra ba ngày liên tục, không thể rời khỏi trường, Thẩm Hòa Ninh chuyên tâm luyện múa, bỏ ngoài tai những âm thanh lộn xộn xung quanh, thật sự cũng có vài người có quan hệ không tồi tới hỏi thăm, cô chỉ phủ nhận rành mạch những tin đồn bao dưỡng xấu xa kia, chứ không đề cập tới việc người ngồi trong xe là ai.

Mà vào lúc Thẩm Hòa Ninh không chú ý, những suy diễn và các lời đồn đại ngày càng nghiêm trọng, phiên bản nghe đồn đã được đổi mới vài vòng rồi.

Đến ngày đánh giá thực tế hàng tháng, tất cả tân sinh viên khoa múa cổ điển đều tập trung tại phòng luyện tập lớn nhất, hiển nhiên bầu không khí rất kỳ quái, vô số người dùng ánh mắt ẩn ý sâu xa để đánh giá Thẩm Hòa Ninh.

Nội dung đánh giá không phức tạp, có thể lựa chọn một vài điệu múa cố định, thời lượng cho mỗi người khoảng hai đến ba phút, để tránh việc sinh viên nào đó giở những trò đặc biệt, trang phục và giày múa đều được cung cấp thống nhất, tự mình tới nhận.

Số thứ tự của Thẩm Hòa Ninh được sắp xếp khá muộn, cô không muốn chen chúc với mọi người, hơn nữa số lượng giày size 36 là nhiều nhất, lần nào cũng thừa, nên cô không vội, bởi vậy cô đợi đến cuối cùng mới qua, không ngờ chỉ còn lại đúng một đôi size 36.

Cô không có lựa chọn, xách lên rồi rời đi, mãi cho đến lượt mình cô mới xỏ giày.

Lúc mới đi thì không có cảm giác gì rõ ràng, nhưng vừa tiến lên phía trước vài bước, khi đứng giữa khu vực đánh giá, hiển nhiên Thẩm Hòa Ninh đã phát hiện ra điều khác thường.

Giày quá nhỏ, căn bản không có cảm giác của một đôi giày size 36 bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiều Hư Em

Số ký tự: 0