Chiều Hư Em

Chương 31

2024-09-22 16:50:02

Ông thở dài, tàn nhẫn nói: “Thời Dư, người thật sự đang sống trong giấc mộng là cháu, mộng của cháu càng cực đoan và không thực tế hơn người khác, những lời lần trước ông đã nói, chắc hẳn cháu không cần ông lặp lại.”

Bạc Thời Dư không phủ nhận, ngược lại ý cười bên môi càng sâu hơn, đáy mắt xuất hiện những tơ máu đang leo lên, đan chéo vào nhau thành một tấm lưới.

“Giấc mộng của cháu đã được định ngày trước rồi” Anh nói “Trước khi bắt đầu đếm ngược, cháu chơi với cô ấy như thế nào, đó đều là chuyện của một mình cháu.”

Ông cụ lắc đầu, sắc bén nhìn anh: “Kỳ hạn ba tháng? Cô gái nhà người ta tuổi còn nhỏ, tâm tính bất định, cho dù chơi đùa với cháu một thời gian, sau khi buông bỏ vẫn có thể nhẹ nhàng đi tìm người khác, thế giới quá tươi đẹp, đoán chừng không quá mấy ngày đã bỏ quên cháu ở sau đầu, còn cháu thì sao?”

“Ba tháng kết thúc, cháu có thể dứt ra không?”

Ông đang nhắc nhở Bạc Thời Dư, giấc mơ ngắn ngủi lại không thực tế này, chung quy cũng có ngày phải tỉnh lại, hiện giờ sa đọa càng sâu, sau này càng vạn kiếp bất phục.

“Không thể” Bạc Thời Dư nắm chặt tượng Phật Quan Âm trên cổ tay, khớp xương đau đớn mơ hồ, bình tĩnh trả lời, nhưng hành động lại giống như đang chữa cháy “Thế thì sao?”

Anh đã nhảy xuống vực sâu, ngoại trừ bỏ trầm luân trong khoảng thời gian hữu hạn, còn lại đều là đường chết.

-

Thẩm Hòa Ninh không có thói quen nghe lén, cũng không muốn quấn quýt, trói chặt anh một tấc cũng không rời, cô ở trong phòng khách đợi Bạc Thời Dư quay lại, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Bạc Thời Dư lại đưa mắt nhìn cô trước: “Đừng tự mình suy diễn quá nhiều, anh chỉ phối hợp với màn biểu diễn của em, nhân tiện cũng giải quyết phiền toái thay anh.”

Những lời này nằm trong dự kiến của Thẩm Hòa Ninh.

Nhưng như thế thì sao, anh bảo vệ cô, cho cô đủ mặt mũi trước mặt đám người đó, đuổi cả nhà Nhậm Huyên giúp cô báo thù xả giận, biến tướng từ chối chuyện liên hôn, đó là sự thật, cô không quan tâm bên trong có bao nhiêu quanh co lòng vòng.

Thẩm Hòa Ninh mang theo vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, đôi mắt đào hoa cười tủm tỉm: “Vậy nên thầy giáo Bạc, hiếm khi hiện tại anh không bận, có phải chúng ta nên ——”

Bạc Thời Dư lẳng lặng nhìn cô.

Ý tứ uy hiếp quá mạnh, khiến mặt cô không nhịn được bắt đầu đỏ bừng, liếm môi nhẹ giọng nói: “Có phải hôm nay nên học bài thứ tư rồi không? Em đã đợi rất nhiều ngày, mặt cũng tiêu sưng rồi, nào có chuyện thầy giáo lừa gạt học sinh đúng không? Anh nên thực hiện một nụ hôn sâu đi.”

Cô không liếm còn đỡ, sau khi đầu lưỡi lướt qua, đôi môi ẩm ướt căng mọng, giống như quả anh đào tươi mới được phủ một lớp nước, chỉ nhìn thôi cũng có thể hình dung ra được mùi vị thế nào.

Dáng vẻ này, cộng thêm trên người chỉ khoác một chiếc áo ngủ, không biết đai lưng đã nới lỏng từ khi nào, anh đã tận mắt nhìn thấy chiếc váy ngắn bên trong, vừa mỏng vừa trong suốt.

Bạc Thời Dư hiểu rõ bản thân mình, nếu hiện tại anh qua đó, e rằng không chỉ dừng lại ở việc dạy hôn môi, mọi chuyện sẽ trật khỏi đường ray tới mức không thể thu dọn được.

Anh đối diện với cô ở khoảng cách xa: “Anh không giống cô gái nhỏ lúc nào cũng có thể nghĩ tới loại chuyện này, buổi chiều anh còn phải hội chẩn, hiện tại không có tâm tình.”

Thẩm Hòa Ninh phồng má, dáng vẻ đáng thương mất mát có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ngón tay vô thức vặn xoắn, gốc ngón tay có chút ửng đỏ.

Bạc Thời Dư rút ra một tấm thẻ, đạt lên bàn trà, đầu ngón tay gõ gõ: “Không có hạn mức, tự mình cầm đi ăn trưa, lại mua thêm mấy đôi giày múa, sau này trong trường tổ chức bất kể loại hình đánh giá nào, cũng không thể đi giày công, nếu trường học có ý kiến, em cứ mua hết cả khoa đi.”

Chóp mũi nhỏ xinh của Thẩm Hòa Ninh hít vào một hơi: “Anh làm gì thế, thật sự muốn bao dưỡng em?”

“Bao dưỡng em?” Bạc Thời Dư đè nén dục vọng muốn túm cô lại gần để dạy dỗ, cười lạnh nói “Anh sợ giảm thọ.”

Anh để lại thẻ, xoay người định đi ra ngoài, Thẩm Hòa Ninh đứng dậy đuổi theo hai bước, rầu rĩ hỏi: “Anh, anh thật sự không hôn em à, một nụ hôn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, anh cứ không muốn như vậy sao?”

“Vừa rồi còn gọi người ta là Tiểu Điềm Điềm ——” Cô khoa trương ra vẻ lã chã chực khóc “Quay đầu lại ngay cả một nụ hôn sâu cũng không cho.”

Bạc Thời Dư quay đầu nhìn cô, cô cúi đầu, dáng vẻ bị bỏ rơi, đi theo anh từng bước nhỏ, mặc dù anh đoán được hơn phân nửa là cô cố ý giả vờ đáng thương, nhưng vẫn cứ khó lòng cự tuyệt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Hòa Ninh đợi nửa ngày cũng không thấy anh hồi tâm chuyển ý, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh im lặng ra cửa lên xe, nguyện vọng của cô tan biến, túm lấy gối ôm ủ rũ một hồi, sau đó lấy di động gọi điện thoại cho Tần Miên.

Kết thúc buổi đánh giá tại trường học, buổi chiều không có lớp, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi, cô ở nhà một mình cũng tự xót thương cho bản thân, chi bằng ra ngoài phóng túng một chút.

Thẩm Hòa Ninh hẹn Tần Miên ở một trung tâm thương mại, có khoảng cách vừa phải giữa hai người, mới khai trương được mấy ngày, phải đuổi kịp thời gian làm việc, nên tất nhiên rất sạch sẽ.

Mấy ngày không gặp, Tần Miên gầy đi quá nhiều, Thẩm Hòa Ninh biết chắc cô ấy bị tên cặn bã Thiệu Duyên kia tàn phá, lại thúc giục cô ấy chia tay lần nữa, Tần Miên móc ngón tay cô nói: “Ninh Ninh, tớ nhất định sẽ chia tay anh ta, nhưng không phải hiện tại, khi bọn tớ ở bên nhau, anh ta không hề từ chối những buổi xem mắt do gia đình sắp đặt, người như vậy…… Tớ còn mong chờ gì nữa.”

“Anh ta thích tớ là sự thật, khốn nạn cũng là sự thật” Tần Miên cúi đầu “Tớ sẽ khiến anh ta càng thích tớ hơn nữa, thích đến mức…… người khác không thể thay thế, sau đó tớ sẽ bỏ rơi anh ta hoàn toàn, để anh ta không thể yêu được những người khác.”

“Cậu không cần khuyên tớ” Cô ấy thở dài “Ninh Ninh, một người đàn ông trưởng thành 28 tuổi, thật sự rất giỏi trêu chọc, nếu không, lúc trước tớ cũng không bị anh ta lừa.”

Thẩm Hòa Ninh rất muốn phản bác.

Cùng là 28 tuổi, sao anh cô có thể kiềm chế như vậy, khi nào cô mới thật sự bị anh trêu chọc.

Buổi chiều, trung tâm mua sắm thưa thớt người qua lại, Thẩm Hòa Ninh và Tần Miên ăn cơm xong, cô vẫn luôn canh cánh chuyện không được hôn ở trong lòng, đầu óc cứ mãi thất thần, yên lặng tính toán thời gian của Bạc Thời Dư, chắc hẳn hiện tại anh đã kết thúc hội chẩn, không biết đang bận rộn chuyện gì nữa, dù sao cũng là chuyện không liên quan tới cô.

Cùng lúc đó, Bạc Thời Dư ấn ngón tay lên chiếc cúc đầu tiên trên chiếc áo blouse trắng, anh nhíu mày tạm dừng, khớp xương căng chặt, không tiến thêm bước nữa.

Mấy vòng hội chẩn vừa kết thúc, các bác sĩ vốn đã rời đi riêng biệt, nhưng có một người đột nhiên vòng trở lại, động tác quá lỗ mãng, xô đẩy làm rơi cuốn sổ chuyên môn nằm trên cùng, ở ngay bên cạnh bàn của Bạc Thời Dư.

Cuốn sách rơi xuống đất, ảnh chụp kẹp bên trong bị rơi rụng ra ngoài, không đợi người nọ nhìn rõ, đã bị Bạc Thời Dư cúi người nhặt lên, nắm chặt trong tay.

Đối phương liên tục xin lỗi, cẩn thận hỏi vài điểm mấu chốt khi phẫu thuật, sau đó vội vàng rời đi. Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, chậm rãi mở năm ngón tay ra, vào đêm Thẩm Hòa Ninh được anh chủ động hôn môi, gương mặt ngủ say nằm trên giường anh vào đêm khuya hôm ấy dần lộ ra ngoài.

Đôi môi no đủ tươi đẹp, dính vết máu nhàn nhạt.

Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm vài giây, yết hầu không tiếng động trượt xuống, ngón tay khựng lại cuối cùng cũng tháo được cúc áo, cởi áo blouse trắng trên người, dặn dò Giang Nguyên hiện tại ra ngoài.

Thẩm Hòa Ninh và Tần Miên vẫn còn ở trung tâm thương mại, không chút hứng thú với váy nhỏ và trà sữa, hệ thống âm thanh của trung tâm thương mại vẫn luôn phát nhạc nhẹ nhàng, hoàn hảo che giấu đi tiếng xe lăn chuyển động rất nhỏ phía sau lưng cô.

Cô không hề phát hiện, bỗng nhiên bị Tần Miên kéo cổ tay mới lấy lại tinh thần.

Tần Miên thấy cô ủ rũ, chỉ vào khu chụp ảnh phía trước, cố gắng khơi dậy cảm xúc của cô: “Ninh Ninh, tớ chụp cho cậu vài tấm ảnh, nếu cậu muốn, có thể gửi cho Bạc tiên sinh.”

Thẩm Hòa Ninh nhìn theo hướng cô ấy chỉ, trung tâm thương mại mở một khoảng trống ở góc lối đi, diện tích không nhỏ, bên trong có các điểm chụp ảnh, phần lớn là những người nổi tiếng trên mạng, nhưng cũng có phim hoạt hình đáng yêu, phù hợp với trẻ em, thời điểm này đang vắng tanh, không có ai.

Ở giữa có một tấm biển tiểu hồ ly màu đỏ rất dễ thấy.

Hồ ly ở tư thế đứng thẳng, khi cô ngồi xuống thì cao hơn cô một chút, phần dưới mũi được làm rỗng hoàn toàn, người chụp ảnh ngồi ở phía sau tấm biển, có thể đưa môi và cằm ra khỏi lỗ trống kia, để tạo ra nhiều biểu cảm khác nhau.

Thẩm Hòa Ninh nhìn thấy tiểu hồ ly này, cảm thấy có chút rung động.

Cô bước tới sờ vào, chân tấm biển chỉ có một lớp rất mỏng, còn không dày bằng điện thoại, khi chụp ảnh sẽ tương đối hiệu quả.

Thẩm Hòa Ninh giao điện thoại cho Tần Miên: “Miên Miên, cậu chụp giúp tớ vài tấm ảnh hôn, tớ muốn gửi cho anh ấy.”

Cô đi ra phía sau tấm biển hồ ly, độ cao của nó phù hợp cho trẻ con đứng, nhưng cũng tri kỷ trang bị cho người trưởng thành một chiếc ghế nhỏ.

Sau khi Thẩm Hòa Ninh ngồi xuống, cô phải hơi ngửa đầu lên mới có thể đặt nửa dưới gương mặt vào vị trí bị khoét rỗng của hồ ly, mặt cô quá nhỏ, điều chỉnh góc độ để có thể lộ hoàn toàn từ chóp mũi đến cằm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng trước mắt có một lớp màng màu đen, cô chỉ miễn cưỡng nhìn thấy một chút ở bên ngoài, không rõ ràng lắm.

Tần Miên cao giọng nói: “Ninh Ninh, tớ chuẩn bị chụp nhé.”

Thẩm Hòa Ninh bày xong tư thế, nhắm mắt lại, hướng môi về chỗ bị khoét rỗng, chu môi một cách tự nhiên, ẩm ướt đỏ ửng.

Tần Miên tập trung chụp ảnh cho Thẩm Hòa Ninh, không chú ý tới bên người bắt đầu yên tĩnh hơn từ lúc nào, như thể mọi tạp âm trong không khí đều bị dọn sạch, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ còn lại tiếng hít thở chậm rãi của một người.

Tay cô ấy căng chặt, đột nhiên quay đầu lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, sau khi bị đối phương bình tĩnh nhìn chăm chú một lát, cô như bị ma xui quỷ khiến nhẫn nại đứng đó, che miệng không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.

Xe lăn tiến về phía cô ấy không nhanh không chậm, người đàn ông tao nhã vươn cánh tay thon dài tái nhợt tới, tượng Phật Quan Âm đung đưa dưới ánh đèn: “Tôi chụp cho cô ấy.”

Ở trước mặt anh, Tần Miên khó lòng thở nổi, ngoan ngoãn giao di động của Thẩm Hòa Ninh cho anh.

Đối mặt với tiểu hồ ly đang biến đổi biểu cảm không biết mệt mỏi kia, anh kiên nhẫn ấn nút chụp ảnh, hết tấm này đến tấm khác, như thể không có ý định dừng lại.

Tần Miên đứng bên cạnh quan sát, không dám thở quá mạnh, Thẩm Hòa Ninh đột nhiên lên tiếng ở phía sau tấm biển trưng bày: “Miên Miên, góc hôn vừa rồi không đẹp, cậu chụp lại giúp tớ mấy tấm ——”

Gương mặt cô dán sát vào tấm biển trưng bày, chóp mũi, môi, cằm hơi nhô ra khỏi chỗ trống, làn da trắng như sứ, đôi môi căng bóng, đỏ mọng.

Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm vài giây, buông điện thoại xuống, thấp giọng nói: “Cô Tần, phiền cô xoay người lại.”

Tần Miên nhận lệnh, nhanh chóng xoay người theo phản xạ, vẫn cứ che kín miệng, lo lắng muốn dậm chân.

Cô nghe thấy tiếng xe lăn rời khỏi bên người mình, đến gần tấm biển trưng bày hồ ly.

Tiếng nhạc trong trung tâm thương mại vẫn luôn rõ ràng.

Thẩm Hòa Ninh nhắm hai mắt phía sau biển trưng bày, đợi mãi không thấy Tần Miên đáp lại.

Môi cô vẫn đang chu lên nhẹ nhàng, thực hiện tư thế có thể dụ dỗ Bạc Thời Dư nhất, không nhịn được nâng mí mắt, muốn xem những gì đang diễn ra bên ngoài qua lớp màng không rõ ràng.

Khoảnh khắc mở mắt ra, cô mơ hồ nhìn thấy con ngươi đen nhánh của người đàn ông.

Giống như ảo giác, một phán đoán không thực tế.

Thẩm Hòa Ninh căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong tai chợt vang lên tiếng vo ve xao động, theo bản năng cô muốn mở miệng nói gì đó.

Bên ngoài tấm biển trưng bày, gần trong gang tấc, truyền đến giọng nói khàn khàn: “Hòa Miêu, là anh.”

Thẩm Hòa Ninh hoàn toàn sửng sốt, nhất thời quên mất mình muốn làm gì, cô vẫn đang duy trì động tác khi chụp ảnh, nhưng khó mà kiềm chế được bản thân, dòng máu nóng bốc lên từ trái tim đang đập hỗn loạn.

Cô muốn gọi “anh”, muốn hỏi anh vì sao lại đến đây, muốn biết anh dùng bốn chữ cho cô thấy thân phận như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Giây tiếp theo, mọi suy nghĩ của cô đều bị đình chỉ.

Môi người đàn ông trực tiếp bao phủ, cắn lên đôi môi hơi hé mở, đang chu ra đòi hôn của cô.

Toàn bộ thế giới điên cuồng nổ vang vào thời khắc này.

Một buổi chiều không người tại trung tâm thương mại, Thẩm Hòa Ninh trốn sau lưng con hồ ly, chỉ lộ ra hai cánh môi đỏ mọng, bị Bạc Thời Dư mút hôn cọ xát, đầu lưỡi nóng bỏng chạm vào khớp hàm đang khép hờ của cô, tùy ý chiếm cứ sóng nước nóng hổi ngọt mềm bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiều Hư Em

Số ký tự: 0