Chương 37
2024-09-22 16:50:02
Thẩm Hòa Ninh uống thuốc xong cũng không hạ sốt nhanh như vậy, Bạc Thời Dư nấu cháo cho cô, cô làm nũng vặn vẹo không chịu ăn, anh phải kéo cô lên đùi, không chế bàn tay không thành thật của cô, thổi nguội cháo rồi mạnh mẽ đút cho cô.
Có người đút, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn hơn một chút, dựa vào vai anh, dùng tay anh ăn hết nửa bát, trước khi đi ngủ, cô còn mơ màng nhớ rõ phải thu dọn hộp chuyển phát nhanh dưới mặt đất, tránh việc anh trai cô lại tốn sức lực.
Khi thu dọn đến chiếc hộp đựng ôm gối, bên trong có một chiếc vòng tay màu đỏ được người bán hàng gửi tặng, trên đó còn xâu một hạt đậu đỏ, rất nhiều cửa hàng sẽ thuận tay tặng những món đồ chơi nhỏ này, coi như một món quà, mặc dù không đáng tiền, nhưng Thẩm Hòa Ninh lại rất thích.
Cô lấy chiếc vòng tay ra khỏi bao bì nhựa, không lời giải thích đeo lên cổ tay Bạc Thời Dư, đặt cạnh bức tượng Phật Quan Âm bằng bạch ngọc quý giá kia, sau đó hào phóng nâng tay anh lên hôn một cái, cười tủm tỉm nằm xuống sô pha, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm vào sợi dây màu đỏ trên cổ tay, sờ tới sờ lui vài lần, khóe môi cong thành nụ cười, nhưng rồi lại nhanh chóng kiềm chế.
Anh bế cô gái nhỏ gần như bất tỉnh nhân sự lên, đưa vào phòng ngủ trên tầng, chậm rãi vén lọn tóc rơi rụng của cô ra sau tai.
Má cô nóng tới mức đỏ bừng, anh im lặng ngồi bên mép giường, mãi cho đến đêm thuốc phát huy tác dụng, cơn sốt của cô giảm dần, anh mới cúi người hôn lên khóe miệng cô, rót cho cô chút nước ấm, ngón tay mơn trớn vành tai mềm mại của cô, âu yếm đến mức có phần bất lực, vô thức xoa nắn thật mạnh.
Sắp tới sinh nhật lần thứ hai mươi của Ninh Ninh, anh cảm thấy may mắn, khi sinh nhật lần này sẽ diễn ra vào ba tháng anh có được cô.
Hai ba ngày sau, bệnh cảm của Thẩm Hòa Ninh đã gần như khỏi hẳn, đúng lúc Học Viện Múa có việc cần tìm cô, chủ nhiệm bộ môn cũng đích thân gặp mặt và nói chuyện trực tiếp với cô, nghiêm túc giơ điện thoại cho cô xem vài video nhảy múa.
Thẩm Hòa Ninh đã từng xem qua, rất nhiều người đăng tải trong nhóm chuyên nghiệp, đây là thử thách nhảy, dạo này đang làm mưa làm gió trên một trang web video ngắn nào đó. Nhạc nền là bài hát theo phong cách cổ trang thịnh hành, kèm theo vài đoạn vũ đạo bắt mắt, nhiều người nổi tiếng nghiệp dư trên internet, bao gồm cả các sao nữ cũng tham gia nhảy, quả thực sắp trở thành mật mã lưu lượng.
Chủ nhiệm nói: “Chỉ với điệu nhảy này, thật sự quá nổi tiếng trên internet, các lãnh đạo bên trên vừa mới lên tiếng, chúng ta với tư cách là một trường đại học múa cấp cung đình ở trong nước, nếu đã có loại chuyện này, tuyệt đối không thể để những người nghiệp dư kia vượt mặt, cho dù không tranh được vị trí nổi tiếng nhất, cũng phải đặt trình độ đứng ở nơi đó.”
Nói xong, bà nhìn Thẩm Hòa Ninh, ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Hòa Ninh chỉ vào bản thân mình: “Muốn em nhảy sao?”
“Nếu không thì còn ai vào đây?” Chủ nhiệm rất thích cô, lại lo lắng cô sẽ từ chối, bà hắng giọng bổ sung “Các học tỷ có danh tiếng của em, về cơ bản đều đang bận rộn trong vòng tròn sự nghiệp, nhà trường chỉ có thể trông cậy vào em, em hãy mau chóng hoàn thiện bài múa này, kinh phí và nhân sự đều không thành vấn đề, hiệu quả nhất định phải xuất sắc, coi như quảng cáo cho trường học.”
Thẩm Hòa Ninh tiếp nhận nhiệm vụ lớn, lập tức liên lạc với mọi người để bắt đầu chuẩn bị.
Các điệu múa có thiên hướng về trang nghiêm tiên khí, động tác bay lộng lẫy đầy màu sắc, những cô gái đi chân trần, vòng eo nhỏ gọn, làn da trắng lạnh tương xứng với màu đỏ thẫm và xanh đậm của phong cách cổ xưa, bản thân rất dễ dàng bắt mắt. Thẩm Hòa Ninh tin tưởng mình sẽ không bị so sánh thấp, nhưng muốn nhận được đánh giá cao, vẫn phải có sự đột phá.
Hầu hết phông nền múa của những người khác đều ở trong nhà, ngoài sân hoặc công viên, cô sẽ trực tiếp lựa chọn bối cảnh rộng lớn hơn.
Khi xác định được vị trí, lúc kéo bản đồ Thẩm Hòa Ninh có chút thất thần, ngón tay dừng lại trên ngọn núi Ngô Sơn nằm ở ngoại ô thành phố Lâm, núi Ngô Sơn có phong cảnh tao nhã, đã mở cửa cho các tour du lịch từ nhiều năm trước, nhưng không phải danh lam thắng cảnh nổi tiếng, thế nên lượng người tới tham quan vẫn luôn ít ỏi.
Năm cô 15 tuổi, anh trai đã đưa cô đến đó, đứng trên một đài quan sát rất lớn tại đỉnh núi, anh quấn ngón tay quanh bím tóc của cô, mỉm cười nói: “Đợi lần sau quay lại, hy vọng tiểu Hòa Miêu của chúng ta sẽ cao hơn một chút, để không cần phải luôn ngửa đầu ngước nhìn anh trai.”
Sau này, cô đã rất nỗ lực để cao hơn, nhưng lại không bao giờ có cơ hội đi cùng anh nữa.
Đài quan sát đó đặc biệt thích hợp cho điệu múa này.
Thẩm Hòa Ninh thở dài, cô chỉ nghĩ tới một chút, rốt cuộc đoàn phim có không ít người cả trai lẫn gái, muốn đồng hành cùng nhau đến thành phố Lâm, phải tiêu tốn rất nhiều chi phí, cho dù trường học có hào phóng cỡ nào cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy, chỉ đành lùi lại tìm kiếm địa điểm tốt thứ hai, lựa chọn khoảng cách gần hơn.
Thẩm Hòa Ninh đang rối rắm trong việc lựa chọn địa điểm quay phim, cùng lúc đó, xe lăn của Bạc Thời Dư cũng dừng lại tại phòng hội chẩn chuyên khoa khoa chỉnh của bệnh viện trung ương tại thành phố Lâm, người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng nhíu chặt mày, cân nhắc cách dùng từ, nói: “Thời Dư, tôi nghĩ cậu hiểu rõ tình huống của mình hơn tôi, trước mắt xem ra ——”
“Không cần coi cháu như bệnh nhân không thể tiếp nhận sự thật, chú cứ việc nói thẳng” Bạc Thời Dư bình tĩnh nói “Cắt chi phải không?”
Bác sĩ chỉnh hình trước mặt là người có thẩm quyền về chỉnh hình ở trong nước, ba năm trước đã tiếp nhận vết thương của Bạc Thời Dư. Trước kia đều là ông đến bệnh viện Thánh An tái khám và điều trị định kỳ, nhưng lần này đúng lúc tại bệnh viện trung ương có một bệnh nhân bị u não nghiêm trọng, bệnh tình đột ngột trở nặng, không thể chuyển viện, bọn họ đặc biệt mời Bạc Thời Dư tới mổ chính, sau khi ca phẫu thuật thành công, anh mới bớt chút thời gian, tới hỏi về chân của mình.
Bác sĩ im lặng một hồi: “Đều là người trong ngành, tôi cũng không có gì phải giấu cậu, nếu như vết thương cứ tiếp tục trở nặng, lại không tìm thấy phương pháp điều trị hữu hiệu, cậu nên sớm đối mặt với kết quả, hơn nữa tình trạng của cậu không giống những người khác, vết mổ sau khi cắt chi không dễ phục hồi, có lẽ rất khó đeo chi giả.”
Màu mắt của Bạc Thời Dư rất sâu, tựa như mực đen không ánh sáng nào có thể xuyên qua, cũng không một chút sóng gợn.
Hiện tại anh vẫn đang lừa mình dối người, cho rằng bản thân là người hoàn chỉnh, dám sánh bước cùng Thẩm Hòa Ninh, nhưng đến lúc đó, anh sẽ chỉ còn lại một chiếc ống quần trống rỗng.
Chân tàn tật và đứt chi, chỉ số đáng sợ của vế sau đối một cô gái nhỏ, không biết phải lớn hơn bao nhiêu lần.
Nghĩ đến ánh mắt hoảng sợ của cô, cho dù đang ở trước mặt người khác, mi tâm của Bạc Thời Dư vẫn nhíu chặt.
Khi rời khỏi phòng khám bệnh, một cặp vợ chồng trẻ tuổi đi lướt qua bên người.
Chân trái người đàn ông bị cắt đứt đến gốc, dường như mới phẫu thuật không lâu, vẫn chưa thích ứng được, mới chống nạng đi vài bước sắc mặt đã tái nhợt muốn té ngã, người phụ nữ rất nhỏ nhắn, lo lắng đỡ anh ta, vô số lần bị lung lay theo, vất vả cũng khiến lòng người chua xót. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Giang Nguyên thấy Bạc Thời Dư đi ra, vội vàng tới trước mặt nghênh đón: “Anh Thời, cô Thẩm vừa tìm em, nói rằng gọi điện anh mà anh không nghe máy, cô ấy hỏi anh đang ở đâu, không được sự đồng ý của anh, em chưa nói chúng ta đến thành phố…… cô ấy chuẩn bị quay một đoạn múa ngoài trời, có lẽ muốn mời anh đi xem.”
Bạc Thời Dư rũ mắt nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, ngay sau đó WeChat sinh động của Tiểu Hòa Miêu liền nhảy ra.
“Anh, anh xem bộ váy múa mới của em có đẹp không, trang điểm thế nào, lần này em sẽ đi quay ngoại cảnh, địa điểm ở ngoại ô thành phố, đáng tiếc không thể đi Ngô Sơn, lúc trước chúng ta còn ước hẹn sẽ quay lại, có lẽ anh đã quên mất rồi.”
Đi kèm theo phía sau là năm sáu bức ảnh của cô.
Cô gái lộng lẫy bắt mắt, trang phục nữ thần cổ điển, váy múa trong trẻo tao nhã, cánh tay và bả vai trắng như tuyết đều lộ ở bên ngoài.
Ngoài ra, còn có một bức ảnh chụp chung với toàn bộ đội quay phim, bảy tám người cả trai lẫn gái, tất cả đều vây quanh cô, ánh mắt của những người khác phái thẳng thắn say mê.
Bạc Thời Dư úp ngược màn hình điện thoại xuống.
Mặc dù đã như vậy, nhưng anh vẫn muốn cầm lấy gông cùm xiềng xích, khóa chặt cô ở trong lòng bàn tay.
Bạc Thời Dư dặn dò Giang Nguyên: “Yêu cầu trường học đổi địa điểm quay phim thành Ngô Sơn, chịu trách nhiệm mọi chi phí, tìm lý do thích hợp, trước tiên đừng để Ninh Ninh biết chuyện này có liên quan tới tôi.”
Lần trước ở Ngô Sơn, anh ngóng trông Ninh Ninh cao lớn, như vậy cô sẽ không cần phải ngước nhìn anh, nhưng hiện tại, Ninh Ninh của anh vĩnh viễn cao hơn anh.
Cùng ngày hôm đó, nhà trường thuê xe đưa cả đội đến thành phố Lâm, sắp xếp nhà trọ dưới chân núi Ngô Sơn, buổi tối Thẩm Hòa Ninh hưng phấn gửi các loại ảnh chụp cho Bạc Thời Dư, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của anh.
Cùng lúc đó, xe lăn của Bạc Thời Dư chỉ có thể đẩy đến lối vào của núi Ngô Sơn, xe có thể lái lên hơn một nửa dọc theo đường đèo, nửa còn lại, bởi vì cảnh quan được khai phá chưa hoàn thiện, nên phải đi bộ mới có thể lên đến đài quan sát trên đỉnh núi.
Năm đó anh cõng Tiểu Hòa Miêu lười biếng, đi bộ lên đỉnh núi mà không hề dừng lại.
Anh của hiện tại, dựa vào một chân và một cây nạng, bước từng bước, khi trời mới tờ mờ sáng vẫn còn nhá nhem tối, đã bắt đầu chật vật từ bậc thang đầu tiên, đế giày nghiền qua sương đêm ướt lạnh và sương sớm trên phiến đá phiến, trải qua thềm đá trước kia Ninh Ninh từng chạy nhảy thoăn thoắt, đi theo bóng dáng hư ảo vẫn đảo quanh bên người.
Cái chân tàn tật của anh luôn bị va đập mất kiểm soát, bước một bước, đau đớn thấu tim, nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục hướng lên trên.
Điều Ninh Ninh muốn, có gì mà không thực hiện được.
Cô đã nhớ kỹ lời hẹn ước, vậy anh cũng muốn hoàn thành giúp cô.
Sáng sớm, Thẩm Hòa Ninh và cả đội ngồi xe đến Ngô Sơn, đi cùng tuyến đường với Bạc Thời Dư, bọn họ vừa đi vừa chơi nên tốc độ rất chậm, khi tới đỉnh núi mặt trời đã gay gắt.
Tốc độ của cô là nhanh nhất, chạy chậm về phía đài quan sát, từ xa cô đã mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.
Người đàn ông lưng đeo đèn nền (*) ngồi trên bệ đá sẫm màu, đường vai thẳng tắp, sống lưng mảnh khảnh, khi xoay người lại, mắt kính gọng vàng khúc xạ ánh sáng, áo khoác chuyển động, phác họa ra vòng eo nhỏ hẹp.
(*): Đèn nền được chiếu sáng từ bên cạnh hoặc phía sau.
Thẩm Hòa Ninh kinh ngạc sửng sốt, trì trệ vài giây mới phản ứng lại, nhào về phía anh: “Anh, sao anh ——”
“Hẹn người khác tới đây thương lượng hợp đồng” Giọng điệu Bạc Thời Dư bình tĩnh thờ ơ, nét phong trần mệt mỏi trên người đã được giấu kín, không thể nhìn ra người này vừa phải đối mặt với gió sương lạnh lẽo của đêm khuya như thế nào, khó khăn đi tới đây hoàn thành lời ước hẹn với cô “Sao em lại ở đây, trường học đồng ý sao?”
Thẩm Hòa Ninh kinh ngạc vui vẻ trước sự xuất hiện của anh, nhất thời không nghĩ quá sâu, cho rằng còn một con đường khác để anh lái xe lên núi.
Cô nghiêng người ôm lấy vai anh: “Đúng vậy, đây có phải cơ hội do thượng đế ban tặng hay không?”
Bạc Thời Dư khẽ cười một tiếng, đưa tay lên xoa đầu cô.
Thượng đế ở đâu ra.
Là cơ hội anh trai trao cho cô.
“Cơ hội cái gì” Anh vẫn mạnh miệng, giống như không chút để ý “Cho em cơ hội để chứng minh, sau này em sẽ luôn cao hơn anh?”
Thẩm Hòa Ninh mỉm cười ngồi xổm xuống trước mặt anh, cầm tay anh đặt lên đỉnh đầu mình, trong sáng nói: “Cho dù anh không đứng lên được, em sẽ luôn ngước nhìn anh.”
Trái tim bị vùi lấp trong lồng ngực khẽ rung động, khi ngoái đầu lại, nhìn thấy bóng nhóm người đã đuổi kịp phía sau, vài nam sinh dáng cao chân dài, đuổi tới đây gọi tên Thẩm Hòa Ninh.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, Giang Nguyên đang tránh trong bóng tối, không cần nhìn cũng biết ý tứ của ông chủ, cậu dẫn theo vài người nhanh chóng xuất hiện, ngăn cản nhóm sinh viên ở bên ngoài, nhân tiện tiếp nhận thiết bị quay chụp.
Bạc Thời Dư lại xoa nhẹ gáy Thẩm Hòa Ninh lần nữa, mang theo ý nghĩa chủ quyền với sự kiểm soát tuyệt đối.
Sự hung hăng máu lạnh trên người anh chỉ bộc phát trong giây lát, rồi lại thu liễm cực nhanh, không đợi Thẩm Hòa Ninh phát hiện, anh đã nói với cô: “Anh có việc cần bàn, cũng chào hỏi trước ban quản lý khu thắng cảnh rồi, buổi sáng hôm nay trên đài ngắm cảnh không tiện xuất hiện quá nhiều người, em muốn quay cái gì, anh quay cho em.”
Tất nhiên Thẩm Hòa Ninh rất sẵn lòng, cô lập tức đi theo nhóm chị em tìm nơi trang điểm thay quần áo, khi xuất hiện lại trước mặt Bạc Thời Dư một lần nữa, đối diện với tầm mắt của anh, trong ánh nắng cường thịnh trên đỉnh núi, cô chậm rãi cởi bỏ áo khoác dài, để lộ ra chiếc váy mỏng mềm mại xinh đẹp bên trong.
Đó là nữ thần trẻ tuổi xuất hiện từ hư không, có thể biến mất bất cứ lúc nào, giải cứu mọi người khỏi vực thẳm, sau đó chìm sâu hơn vào địa ngục.
Nhiệt độ trên núi khá thấp, cô mới khỏi cảm lạnh được mấy ngày, Bạc Thời Dư chăm chú nhìn cô không chớp mắt, giọng nói trầm thấp u ám, yêu cầu: “Nhanh lên.”
Anh tự tay quay video giúp cô, Thẩm Hòa Ninh hoàn thành xuất sắc trong một lần, sau khi công việc và nhiệm vụ đã xong xuôi, cô không muốn cứ kết thúc như vậy, cũng không cảm thấy lạnh, cô lùi lại hai bước, tạo thành không gian lớn hơn, muốn múa solo “Trường Tương Tư” cho anh một lần nữa.
Ước mơ của cô gái ấy, chính là có thể sử dụng điệu múa này, tiến vào Học Viện Múa, múa ở Nhà Hát Lớn quốc gia, múa trên sân khấu long trọng đáng để cô kiêu ngạo nhất, và chỉ cho một mình anh xem.
Bạc Thời Dư đặt tay trên đầu gối, đầu ngón tay siết chặt vào trong.
Đối mặt với ánh sáng, Thẩm Hòa Ninh nheo mắt, bước chân sai lệch lùi về phía sau một chút, không cẩn thận va phải lan can của đài quan sát.
Đài quan sát là nửa tự nhiên nửa nhân tạo, được mài giũa bằng phẳng, một mặt dẫn xuống dưới chân núi, mặt khác được trang bị thêm lan can phòng hộ, không quá cao, chỉ đến thắt lưng của cô gái.
Khi Thẩm Hòa Ninh va chạm, cô theo bản năng đưa tay ra đỡ phía sau lưng, muốn nhanh chóng đứng vững, nhưng chỉ trong giây lát cô đã nhận ra sự khác thường, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lúc muốn tránh xa thì đã không kịp.
Cô hoảng sợ bật thốt lên một tiếng “Anh”, “Anh ơi” rồi ngã về phía sau lan can lỏng lẻo.
Có khoảng vài giây đệm cho đinh ốc bên dưới lan can rơi ra hoàn toàn, một chút thời gian như vậy, đương nhiên không đủ để người chuẩn bị ngã xuống kịp phản ứng điều gì, nhưng vẫn còn cơ hội cho những người ở bên ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, Bạc Thời Dư cảm thấy như bị nước đá lạnh thấu xương rót thẳng vào mạch máu toàn thân, máy quay trượt xuống, anh không màng tất cả đứng dậy chạy về phía cô, như phát điên nắm chặt lấy bàn tay hoảng loạn duỗi lại đây của cô.
Lần đầu tiên chân tàn tật chạm đất, cả người anh lảo đảo.
Lần thứ hai lại chạm đất, thân thể con người không đủ sức thừa nhận đau đớn khiến anh té ngã trên mặt đất, đầu ngón tay tái nhợt chỉ kịp nắm lấy đai lưng bị gió thổi của cô.
“Ninh Ninh! Ninh Ninh!”
Có người đút, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn hơn một chút, dựa vào vai anh, dùng tay anh ăn hết nửa bát, trước khi đi ngủ, cô còn mơ màng nhớ rõ phải thu dọn hộp chuyển phát nhanh dưới mặt đất, tránh việc anh trai cô lại tốn sức lực.
Khi thu dọn đến chiếc hộp đựng ôm gối, bên trong có một chiếc vòng tay màu đỏ được người bán hàng gửi tặng, trên đó còn xâu một hạt đậu đỏ, rất nhiều cửa hàng sẽ thuận tay tặng những món đồ chơi nhỏ này, coi như một món quà, mặc dù không đáng tiền, nhưng Thẩm Hòa Ninh lại rất thích.
Cô lấy chiếc vòng tay ra khỏi bao bì nhựa, không lời giải thích đeo lên cổ tay Bạc Thời Dư, đặt cạnh bức tượng Phật Quan Âm bằng bạch ngọc quý giá kia, sau đó hào phóng nâng tay anh lên hôn một cái, cười tủm tỉm nằm xuống sô pha, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Bạc Thời Dư nhìn chằm chằm vào sợi dây màu đỏ trên cổ tay, sờ tới sờ lui vài lần, khóe môi cong thành nụ cười, nhưng rồi lại nhanh chóng kiềm chế.
Anh bế cô gái nhỏ gần như bất tỉnh nhân sự lên, đưa vào phòng ngủ trên tầng, chậm rãi vén lọn tóc rơi rụng của cô ra sau tai.
Má cô nóng tới mức đỏ bừng, anh im lặng ngồi bên mép giường, mãi cho đến đêm thuốc phát huy tác dụng, cơn sốt của cô giảm dần, anh mới cúi người hôn lên khóe miệng cô, rót cho cô chút nước ấm, ngón tay mơn trớn vành tai mềm mại của cô, âu yếm đến mức có phần bất lực, vô thức xoa nắn thật mạnh.
Sắp tới sinh nhật lần thứ hai mươi của Ninh Ninh, anh cảm thấy may mắn, khi sinh nhật lần này sẽ diễn ra vào ba tháng anh có được cô.
Hai ba ngày sau, bệnh cảm của Thẩm Hòa Ninh đã gần như khỏi hẳn, đúng lúc Học Viện Múa có việc cần tìm cô, chủ nhiệm bộ môn cũng đích thân gặp mặt và nói chuyện trực tiếp với cô, nghiêm túc giơ điện thoại cho cô xem vài video nhảy múa.
Thẩm Hòa Ninh đã từng xem qua, rất nhiều người đăng tải trong nhóm chuyên nghiệp, đây là thử thách nhảy, dạo này đang làm mưa làm gió trên một trang web video ngắn nào đó. Nhạc nền là bài hát theo phong cách cổ trang thịnh hành, kèm theo vài đoạn vũ đạo bắt mắt, nhiều người nổi tiếng nghiệp dư trên internet, bao gồm cả các sao nữ cũng tham gia nhảy, quả thực sắp trở thành mật mã lưu lượng.
Chủ nhiệm nói: “Chỉ với điệu nhảy này, thật sự quá nổi tiếng trên internet, các lãnh đạo bên trên vừa mới lên tiếng, chúng ta với tư cách là một trường đại học múa cấp cung đình ở trong nước, nếu đã có loại chuyện này, tuyệt đối không thể để những người nghiệp dư kia vượt mặt, cho dù không tranh được vị trí nổi tiếng nhất, cũng phải đặt trình độ đứng ở nơi đó.”
Nói xong, bà nhìn Thẩm Hòa Ninh, ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Hòa Ninh chỉ vào bản thân mình: “Muốn em nhảy sao?”
“Nếu không thì còn ai vào đây?” Chủ nhiệm rất thích cô, lại lo lắng cô sẽ từ chối, bà hắng giọng bổ sung “Các học tỷ có danh tiếng của em, về cơ bản đều đang bận rộn trong vòng tròn sự nghiệp, nhà trường chỉ có thể trông cậy vào em, em hãy mau chóng hoàn thiện bài múa này, kinh phí và nhân sự đều không thành vấn đề, hiệu quả nhất định phải xuất sắc, coi như quảng cáo cho trường học.”
Thẩm Hòa Ninh tiếp nhận nhiệm vụ lớn, lập tức liên lạc với mọi người để bắt đầu chuẩn bị.
Các điệu múa có thiên hướng về trang nghiêm tiên khí, động tác bay lộng lẫy đầy màu sắc, những cô gái đi chân trần, vòng eo nhỏ gọn, làn da trắng lạnh tương xứng với màu đỏ thẫm và xanh đậm của phong cách cổ xưa, bản thân rất dễ dàng bắt mắt. Thẩm Hòa Ninh tin tưởng mình sẽ không bị so sánh thấp, nhưng muốn nhận được đánh giá cao, vẫn phải có sự đột phá.
Hầu hết phông nền múa của những người khác đều ở trong nhà, ngoài sân hoặc công viên, cô sẽ trực tiếp lựa chọn bối cảnh rộng lớn hơn.
Khi xác định được vị trí, lúc kéo bản đồ Thẩm Hòa Ninh có chút thất thần, ngón tay dừng lại trên ngọn núi Ngô Sơn nằm ở ngoại ô thành phố Lâm, núi Ngô Sơn có phong cảnh tao nhã, đã mở cửa cho các tour du lịch từ nhiều năm trước, nhưng không phải danh lam thắng cảnh nổi tiếng, thế nên lượng người tới tham quan vẫn luôn ít ỏi.
Năm cô 15 tuổi, anh trai đã đưa cô đến đó, đứng trên một đài quan sát rất lớn tại đỉnh núi, anh quấn ngón tay quanh bím tóc của cô, mỉm cười nói: “Đợi lần sau quay lại, hy vọng tiểu Hòa Miêu của chúng ta sẽ cao hơn một chút, để không cần phải luôn ngửa đầu ngước nhìn anh trai.”
Sau này, cô đã rất nỗ lực để cao hơn, nhưng lại không bao giờ có cơ hội đi cùng anh nữa.
Đài quan sát đó đặc biệt thích hợp cho điệu múa này.
Thẩm Hòa Ninh thở dài, cô chỉ nghĩ tới một chút, rốt cuộc đoàn phim có không ít người cả trai lẫn gái, muốn đồng hành cùng nhau đến thành phố Lâm, phải tiêu tốn rất nhiều chi phí, cho dù trường học có hào phóng cỡ nào cũng không thể tiêu xài hoang phí như vậy, chỉ đành lùi lại tìm kiếm địa điểm tốt thứ hai, lựa chọn khoảng cách gần hơn.
Thẩm Hòa Ninh đang rối rắm trong việc lựa chọn địa điểm quay phim, cùng lúc đó, xe lăn của Bạc Thời Dư cũng dừng lại tại phòng hội chẩn chuyên khoa khoa chỉnh của bệnh viện trung ương tại thành phố Lâm, người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng nhíu chặt mày, cân nhắc cách dùng từ, nói: “Thời Dư, tôi nghĩ cậu hiểu rõ tình huống của mình hơn tôi, trước mắt xem ra ——”
“Không cần coi cháu như bệnh nhân không thể tiếp nhận sự thật, chú cứ việc nói thẳng” Bạc Thời Dư bình tĩnh nói “Cắt chi phải không?”
Bác sĩ chỉnh hình trước mặt là người có thẩm quyền về chỉnh hình ở trong nước, ba năm trước đã tiếp nhận vết thương của Bạc Thời Dư. Trước kia đều là ông đến bệnh viện Thánh An tái khám và điều trị định kỳ, nhưng lần này đúng lúc tại bệnh viện trung ương có một bệnh nhân bị u não nghiêm trọng, bệnh tình đột ngột trở nặng, không thể chuyển viện, bọn họ đặc biệt mời Bạc Thời Dư tới mổ chính, sau khi ca phẫu thuật thành công, anh mới bớt chút thời gian, tới hỏi về chân của mình.
Bác sĩ im lặng một hồi: “Đều là người trong ngành, tôi cũng không có gì phải giấu cậu, nếu như vết thương cứ tiếp tục trở nặng, lại không tìm thấy phương pháp điều trị hữu hiệu, cậu nên sớm đối mặt với kết quả, hơn nữa tình trạng của cậu không giống những người khác, vết mổ sau khi cắt chi không dễ phục hồi, có lẽ rất khó đeo chi giả.”
Màu mắt của Bạc Thời Dư rất sâu, tựa như mực đen không ánh sáng nào có thể xuyên qua, cũng không một chút sóng gợn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại anh vẫn đang lừa mình dối người, cho rằng bản thân là người hoàn chỉnh, dám sánh bước cùng Thẩm Hòa Ninh, nhưng đến lúc đó, anh sẽ chỉ còn lại một chiếc ống quần trống rỗng.
Chân tàn tật và đứt chi, chỉ số đáng sợ của vế sau đối một cô gái nhỏ, không biết phải lớn hơn bao nhiêu lần.
Nghĩ đến ánh mắt hoảng sợ của cô, cho dù đang ở trước mặt người khác, mi tâm của Bạc Thời Dư vẫn nhíu chặt.
Khi rời khỏi phòng khám bệnh, một cặp vợ chồng trẻ tuổi đi lướt qua bên người.
Chân trái người đàn ông bị cắt đứt đến gốc, dường như mới phẫu thuật không lâu, vẫn chưa thích ứng được, mới chống nạng đi vài bước sắc mặt đã tái nhợt muốn té ngã, người phụ nữ rất nhỏ nhắn, lo lắng đỡ anh ta, vô số lần bị lung lay theo, vất vả cũng khiến lòng người chua xót. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung. Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé. Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Giang Nguyên thấy Bạc Thời Dư đi ra, vội vàng tới trước mặt nghênh đón: “Anh Thời, cô Thẩm vừa tìm em, nói rằng gọi điện anh mà anh không nghe máy, cô ấy hỏi anh đang ở đâu, không được sự đồng ý của anh, em chưa nói chúng ta đến thành phố…… cô ấy chuẩn bị quay một đoạn múa ngoài trời, có lẽ muốn mời anh đi xem.”
Bạc Thời Dư rũ mắt nhìn cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, ngay sau đó WeChat sinh động của Tiểu Hòa Miêu liền nhảy ra.
“Anh, anh xem bộ váy múa mới của em có đẹp không, trang điểm thế nào, lần này em sẽ đi quay ngoại cảnh, địa điểm ở ngoại ô thành phố, đáng tiếc không thể đi Ngô Sơn, lúc trước chúng ta còn ước hẹn sẽ quay lại, có lẽ anh đã quên mất rồi.”
Đi kèm theo phía sau là năm sáu bức ảnh của cô.
Cô gái lộng lẫy bắt mắt, trang phục nữ thần cổ điển, váy múa trong trẻo tao nhã, cánh tay và bả vai trắng như tuyết đều lộ ở bên ngoài.
Ngoài ra, còn có một bức ảnh chụp chung với toàn bộ đội quay phim, bảy tám người cả trai lẫn gái, tất cả đều vây quanh cô, ánh mắt của những người khác phái thẳng thắn say mê.
Bạc Thời Dư úp ngược màn hình điện thoại xuống.
Mặc dù đã như vậy, nhưng anh vẫn muốn cầm lấy gông cùm xiềng xích, khóa chặt cô ở trong lòng bàn tay.
Bạc Thời Dư dặn dò Giang Nguyên: “Yêu cầu trường học đổi địa điểm quay phim thành Ngô Sơn, chịu trách nhiệm mọi chi phí, tìm lý do thích hợp, trước tiên đừng để Ninh Ninh biết chuyện này có liên quan tới tôi.”
Lần trước ở Ngô Sơn, anh ngóng trông Ninh Ninh cao lớn, như vậy cô sẽ không cần phải ngước nhìn anh, nhưng hiện tại, Ninh Ninh của anh vĩnh viễn cao hơn anh.
Cùng ngày hôm đó, nhà trường thuê xe đưa cả đội đến thành phố Lâm, sắp xếp nhà trọ dưới chân núi Ngô Sơn, buổi tối Thẩm Hòa Ninh hưng phấn gửi các loại ảnh chụp cho Bạc Thời Dư, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của anh.
Cùng lúc đó, xe lăn của Bạc Thời Dư chỉ có thể đẩy đến lối vào của núi Ngô Sơn, xe có thể lái lên hơn một nửa dọc theo đường đèo, nửa còn lại, bởi vì cảnh quan được khai phá chưa hoàn thiện, nên phải đi bộ mới có thể lên đến đài quan sát trên đỉnh núi.
Năm đó anh cõng Tiểu Hòa Miêu lười biếng, đi bộ lên đỉnh núi mà không hề dừng lại.
Anh của hiện tại, dựa vào một chân và một cây nạng, bước từng bước, khi trời mới tờ mờ sáng vẫn còn nhá nhem tối, đã bắt đầu chật vật từ bậc thang đầu tiên, đế giày nghiền qua sương đêm ướt lạnh và sương sớm trên phiến đá phiến, trải qua thềm đá trước kia Ninh Ninh từng chạy nhảy thoăn thoắt, đi theo bóng dáng hư ảo vẫn đảo quanh bên người.
Cái chân tàn tật của anh luôn bị va đập mất kiểm soát, bước một bước, đau đớn thấu tim, nhưng anh vẫn không dừng lại, tiếp tục hướng lên trên.
Điều Ninh Ninh muốn, có gì mà không thực hiện được.
Cô đã nhớ kỹ lời hẹn ước, vậy anh cũng muốn hoàn thành giúp cô.
Sáng sớm, Thẩm Hòa Ninh và cả đội ngồi xe đến Ngô Sơn, đi cùng tuyến đường với Bạc Thời Dư, bọn họ vừa đi vừa chơi nên tốc độ rất chậm, khi tới đỉnh núi mặt trời đã gay gắt.
Tốc độ của cô là nhanh nhất, chạy chậm về phía đài quan sát, từ xa cô đã mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.
Người đàn ông lưng đeo đèn nền (*) ngồi trên bệ đá sẫm màu, đường vai thẳng tắp, sống lưng mảnh khảnh, khi xoay người lại, mắt kính gọng vàng khúc xạ ánh sáng, áo khoác chuyển động, phác họa ra vòng eo nhỏ hẹp.
(*): Đèn nền được chiếu sáng từ bên cạnh hoặc phía sau.
Thẩm Hòa Ninh kinh ngạc sửng sốt, trì trệ vài giây mới phản ứng lại, nhào về phía anh: “Anh, sao anh ——”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hẹn người khác tới đây thương lượng hợp đồng” Giọng điệu Bạc Thời Dư bình tĩnh thờ ơ, nét phong trần mệt mỏi trên người đã được giấu kín, không thể nhìn ra người này vừa phải đối mặt với gió sương lạnh lẽo của đêm khuya như thế nào, khó khăn đi tới đây hoàn thành lời ước hẹn với cô “Sao em lại ở đây, trường học đồng ý sao?”
Thẩm Hòa Ninh kinh ngạc vui vẻ trước sự xuất hiện của anh, nhất thời không nghĩ quá sâu, cho rằng còn một con đường khác để anh lái xe lên núi.
Cô nghiêng người ôm lấy vai anh: “Đúng vậy, đây có phải cơ hội do thượng đế ban tặng hay không?”
Bạc Thời Dư khẽ cười một tiếng, đưa tay lên xoa đầu cô.
Thượng đế ở đâu ra.
Là cơ hội anh trai trao cho cô.
“Cơ hội cái gì” Anh vẫn mạnh miệng, giống như không chút để ý “Cho em cơ hội để chứng minh, sau này em sẽ luôn cao hơn anh?”
Thẩm Hòa Ninh mỉm cười ngồi xổm xuống trước mặt anh, cầm tay anh đặt lên đỉnh đầu mình, trong sáng nói: “Cho dù anh không đứng lên được, em sẽ luôn ngước nhìn anh.”
Trái tim bị vùi lấp trong lồng ngực khẽ rung động, khi ngoái đầu lại, nhìn thấy bóng nhóm người đã đuổi kịp phía sau, vài nam sinh dáng cao chân dài, đuổi tới đây gọi tên Thẩm Hòa Ninh.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, Giang Nguyên đang tránh trong bóng tối, không cần nhìn cũng biết ý tứ của ông chủ, cậu dẫn theo vài người nhanh chóng xuất hiện, ngăn cản nhóm sinh viên ở bên ngoài, nhân tiện tiếp nhận thiết bị quay chụp.
Bạc Thời Dư lại xoa nhẹ gáy Thẩm Hòa Ninh lần nữa, mang theo ý nghĩa chủ quyền với sự kiểm soát tuyệt đối.
Sự hung hăng máu lạnh trên người anh chỉ bộc phát trong giây lát, rồi lại thu liễm cực nhanh, không đợi Thẩm Hòa Ninh phát hiện, anh đã nói với cô: “Anh có việc cần bàn, cũng chào hỏi trước ban quản lý khu thắng cảnh rồi, buổi sáng hôm nay trên đài ngắm cảnh không tiện xuất hiện quá nhiều người, em muốn quay cái gì, anh quay cho em.”
Tất nhiên Thẩm Hòa Ninh rất sẵn lòng, cô lập tức đi theo nhóm chị em tìm nơi trang điểm thay quần áo, khi xuất hiện lại trước mặt Bạc Thời Dư một lần nữa, đối diện với tầm mắt của anh, trong ánh nắng cường thịnh trên đỉnh núi, cô chậm rãi cởi bỏ áo khoác dài, để lộ ra chiếc váy mỏng mềm mại xinh đẹp bên trong.
Đó là nữ thần trẻ tuổi xuất hiện từ hư không, có thể biến mất bất cứ lúc nào, giải cứu mọi người khỏi vực thẳm, sau đó chìm sâu hơn vào địa ngục.
Nhiệt độ trên núi khá thấp, cô mới khỏi cảm lạnh được mấy ngày, Bạc Thời Dư chăm chú nhìn cô không chớp mắt, giọng nói trầm thấp u ám, yêu cầu: “Nhanh lên.”
Anh tự tay quay video giúp cô, Thẩm Hòa Ninh hoàn thành xuất sắc trong một lần, sau khi công việc và nhiệm vụ đã xong xuôi, cô không muốn cứ kết thúc như vậy, cũng không cảm thấy lạnh, cô lùi lại hai bước, tạo thành không gian lớn hơn, muốn múa solo “Trường Tương Tư” cho anh một lần nữa.
Ước mơ của cô gái ấy, chính là có thể sử dụng điệu múa này, tiến vào Học Viện Múa, múa ở Nhà Hát Lớn quốc gia, múa trên sân khấu long trọng đáng để cô kiêu ngạo nhất, và chỉ cho một mình anh xem.
Bạc Thời Dư đặt tay trên đầu gối, đầu ngón tay siết chặt vào trong.
Đối mặt với ánh sáng, Thẩm Hòa Ninh nheo mắt, bước chân sai lệch lùi về phía sau một chút, không cẩn thận va phải lan can của đài quan sát.
Đài quan sát là nửa tự nhiên nửa nhân tạo, được mài giũa bằng phẳng, một mặt dẫn xuống dưới chân núi, mặt khác được trang bị thêm lan can phòng hộ, không quá cao, chỉ đến thắt lưng của cô gái.
Khi Thẩm Hòa Ninh va chạm, cô theo bản năng đưa tay ra đỡ phía sau lưng, muốn nhanh chóng đứng vững, nhưng chỉ trong giây lát cô đã nhận ra sự khác thường, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lúc muốn tránh xa thì đã không kịp.
Cô hoảng sợ bật thốt lên một tiếng “Anh”, “Anh ơi” rồi ngã về phía sau lan can lỏng lẻo.
Có khoảng vài giây đệm cho đinh ốc bên dưới lan can rơi ra hoàn toàn, một chút thời gian như vậy, đương nhiên không đủ để người chuẩn bị ngã xuống kịp phản ứng điều gì, nhưng vẫn còn cơ hội cho những người ở bên ngoài.
Trong khoảnh khắc đó, Bạc Thời Dư cảm thấy như bị nước đá lạnh thấu xương rót thẳng vào mạch máu toàn thân, máy quay trượt xuống, anh không màng tất cả đứng dậy chạy về phía cô, như phát điên nắm chặt lấy bàn tay hoảng loạn duỗi lại đây của cô.
Lần đầu tiên chân tàn tật chạm đất, cả người anh lảo đảo.
Lần thứ hai lại chạm đất, thân thể con người không đủ sức thừa nhận đau đớn khiến anh té ngã trên mặt đất, đầu ngón tay tái nhợt chỉ kịp nắm lấy đai lưng bị gió thổi của cô.
“Ninh Ninh! Ninh Ninh!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro