Chương 4
2024-09-22 16:50:02
Trưởng khoa đã nhậm chức nhiều năm, hiểu lòng người và quen thói nịnh hót, sự nghiệp thăng hoa, hô mưa gọi gió. Bởi vì liên quan đến Lương Gia Nguyệt, con gái của nhà đầu tư lớn, cho nên ông cũng chú ý đến xích mích của cô ta và tân sinh viên khoa múa cổ điển này, trong lòng biết rõ chuyện như thế nào.
Ông đã từng xem qua thông tin về Thẩm Hòa Ninh, cũng tìm người điều tra đơn giản, xác định cô đến từ một thành phố nhỏ phía Nam, gia cảnh bình thường, thời trẻ ba cô là cảnh sát chống ma túy đã qua đời, mẹ cô trở thành mẹ đơn thân và có kinh doanh một cửa hàng nhỏ, không chỉ khác nhau một trời một vực với Lương Gia Nguyệt, mà còn không thể so sánh với đại đa số nữ sinh học vũ đạo.
Nếu muốn theo học nghệ thuật và phát triển trong giới này, điều kiện gia đình hầu hết đều khá, người như Thẩm Hòa Ninh rất hiếm thấy, thành tích tốt, trình độ cao không có nghĩa là có thể phân cao thấp với những người quyền thế, chi bằng nhận rõ hiện thực sớm một chút.
Nhưng dù thế nào ông cũng không thể tưởng tượng được, hôm nay vị Bạc tiên sinh này sẽ xuất hiện ở đây, điều này chẳng khác gì việc dội một thùng nước đá lên đầu ông, quay đầu lại nhìn dáng vẻ kinh sợ của ba Lương, ông càng hối hận tới mức huyết áp tăng vọt.
Không cần nói đến bối cảnh của Bạc Thời Dư, chỉ riêng việc ba ông vẫn đang nằm điều trị tại bệnh viện Thánh An, tất cả đều trông chờ vào đôi tay của bác sĩ Bạc cứu mạng, như thế cũng đủ để ông hoảng hốt rồi.
Trưởng khoa nháy mắt với Lương Gia Nguyệt, ra hiệu cho cô ta mau chóng cúi đầu nói lời xin lỗi, Lương Gia Nguyệt bị Bạc Thời Dư thu hút mất vài giây, ngay sau đó ý thức được anh là hậu trường của Thẩm Hòa Ninh, tay cô ta run lên vì tức giận và ghen tỵ, giọng nói cũng đứt quãng: “Tôi không đánh cậu ta! Là cậu ta đánh tôi! Thẩm Hòa Ninh, cậu chính là trà xanh (*)--”
(*):Green tea bitch là một từ thông dụng trên internet ở Trung Quốc đại lục. Nó dùng để chỉ những phụ nữ có vẻ ngoài thuần khiết nhưng lại có được danh vọng và tài sản bằng cách quyến rũ đàn ông hoặc thậm chí phản bội cơ thể của họ.
Thẩm Hòa Ninh đỡ đầu gối của Bạc Thời Dư, ý thức hoàn toàn bị khống chế bởi lời nói của anh.
Trước khi anh tới, cô vừa phẫn nộ vừa hối hận, tự trách tay mình quá mềm yếu không dạy dỗ Lương Gia Nguyệt sớm hơn, hại bức tượng nhỏ bằng gốm bị vỡ tan tành, nhưng sau khi anh xuất hiện, trái tim cô sưng tấy đến phát đau, cảm thấy mình đã phải chịu ấm ức quá lớn.
Trên đời này chỉ có anh, một chút thay đổi từ thái độ cũng có thể khống chế buồn vui của cô.
Thẩm Hòa Ninh dựa vào bên chân Bạc Thời Dư, lông mi ẩm ướt rũ xuống, thần kinh như thắt lại bởi tiếng kêu gào của Lương Gia Nguyệt.
Hơn bốn năm qua, cô mất đi cánh chim bảo vệ của anh, rời khỏi nhà họ Bạc, theo thân mẹ đến một thành phố nhỏ xa lạ, không còn là hòn ngọc quý trên tay bất cứ ai, cần phải học cách so đo tính toán, mưu mô, thế tục, mới có thể khiến mình sống thật tốt mà tới gặp anh.
Đáng tiếc, cô đã không còn là cô gái nhỏ hồn nhiên, tốt tính, ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay che chở của anh như trước kia. Hiện tại cô rất hẹp hòi, có thù tất báo, nhưng cô không muốn Bạc Thời Dư nhìn thấy bộ mặt thật sự của cô, ở trong mắt anh, cô ích kỷ hy vọng rằng mình vĩnh viễn đơn thuần trong trắng, nếu không anh sẽ thất vọng.
Trà xanh thì sao, cô cũng không trà người khác, chỉ trà anh trai của cô, hơn nữa có thể trà xanh thành công cũng được coi là một loại bản lĩnh.
Thẩm Hòa Ninh nhỏ giọng sụt sịt, dường như vô cùng đau đớn mà xoa gương mặt, mềm yếu như bông không nói một lời, sau đó lại áp sát vào bên người Bạc Thời Dư, bất cứ ai nhìn cũng biết cô bị bắt nạt đến thê thảm.
Sắc mặt ba Lương xanh mét, nhà ông ta kinh doanh dưới cơ sở của Crane Medical, hầu hết mọi dây chuyền sản xuất đều phụ thuộc vào nhà họ Bạc, cho dù ông ta có không coi ai ra gì thì cũng không dám khiêu khích trên đầu Bạc Thời Dư, đừng nhìn người này trẻ tuổi lại tàn tật, trông thì có vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng lòng dạ thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Ông ta túm chặt cánh tay Lương Gia Nguyệt bắt cô ta câm miệng, ấn lưng ép cô ta khom người xuống: “Kêu gào cái gì, mau xin lỗi Bạc tiên sinh đi!”
Trưởng khoa sợ mọi chuyện ầm ĩ, cũng cúi đầu khom lưng hát đệm: “Bác sĩ Bạc, đây chỉ là chút việc nhỏ giữa các sinh viên, rất dễ giải quyết, Lương Gia Nguyệt sẽ nhận lỗi với ngài ngay tại chỗ.”
Độ cong trên môi Bạc Thời Dư vẫn ấm áp như cũ, cũng không có tính công kích, anh chậm rãi tháo mắt kính xuống, gập gọng kính lại, khuỷu tay đặt trên tay vịn xe lăn, ngón tay tùy ý chơi đùa, như thể tính tình rất tốt mà hơi bật cười, anh hỏi lại: “Với tôi?”
Lương Gia Nguyệt nào đã gặp qua người như vậy, ngoài mặt giống như đang nói cười vui vẻ, nhưng chỉ vài câu nói cũng khiến người ta căng da đầu, ba Lương mau chóng ấn eo cô ta gập xuống 90 độ, trái lại cô ta vừa khóc lóc vừa trách ông ta: “Ba, là ba nói ở trường học con có thể muốn làm gì thì làm! Ba nói Thẩm Hòa Ninh ngay cả một gốc cỏ dại cũng không bằng! Vì sao lại bắt con cúi đầu?”
Mồ hôi lạnh trên đầu ba Lương gần như nhỏ thành giọt, vội vàng giải thích với Bạc Thời Dư: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chiều hư chiều hư, ngài tuyệt đối đừng so đo, tôi --”
Đầu ngón tay của Bạc Thời Dư rơi xuống đầu Thẩm Hòa Ninh, như có như không chạm vào hai lần: “Ninh Ninh nhà chúng tôi cũng là trẻ nhỏ, đã quen được tôi nuông chiều, Lương tổng cảm thấy, tôi không so đo, thì ai so đo giúp con bé.”
Mười phút sau, Thẩm Hòa Ninh phí không ít công sức mới lén lút xoa má đỏ bừng, thoạt nhìn rất giống bị ai đánh, sau đó yếu ớt đẩy xe lăn của Bạc Thời Dư ra khỏi văn phòng trưởng khoa.
Mà bên trong cánh cửa khép hở phía sau, Lương Gia Nguyệt bị hủy hoại hình tượng đang khóc lóc thảm thiết, ba Lương thở hổn hển đuổi tới tiễn người đến tận cổng, còn thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi Thẩm Hòa Ninh, trưởng khoa trực tiếp một tấc cũng không rời đi theo phía sau, mãi cho đến khi tiễn người đến bên cạnh xe.
Cửa xe ngăn cách mọi âm thanh dư thừa, Thẩm Hòa Ninh ngồi hàng ghế phía sau, khoảng cách giữa cô và Bạc Thời Dư có thể nhét thêm một người nữa.
Thẩm Hòa Nịnh hít một hơi thật sâu, dần ý thức được Bạc Thời Dư từ trên trời giáng xuống chống lưng cho mình, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Cô lấy một chiếc túi nhỏ được bọc tạm bằng khăn giấy đặt trên ghế xe rồi mở ra, bên trong là bức tượng gốm nhỏ tan xương nát thịt: “Anh, anh còn nhớ anh từng tặng em thứ này hay không, nó do tự tay chúng ta làm, hôm nay bị Lương Gia Nguyệt đập vỡ rồi.”
Bạc Thời Dư lạnh nhạt nhìn thoáng qua: “Đồ chơi trước kia quá nhiều, không ấn tượng, vỡ rồi thì ném đi, có gì đáng tiếc.”
Trái tim Thẩm Hòa Ninh như bị khoét mất một lỗ, cô vội vàng bọc tờ giấy lại, ôm chặt lấy như bảo bối, giọng nói trầm thấp, cố gắng chịu đựng sự run rẩy: “…… Vì sao, nếu anh vẫn muốn phân rõ giới hạn với em, không muốn quan tâm đến em, tại sao còn đặc biệt tới giúp em.”
Bạc Thời Dư không lảng tránh ánh mắt của cô, mà xoay người lại đối diện với cô, con ngươi giống như vực sâu, nhìn không ra gợn sóng: “Em nghĩ nhiều rồi, không phải đặc biệt, anh có việc tới đây, chỉ trùng hợp mà thôi, dù sao em cũng là đứa nhỏ mà anh từng chăm sóc, hôm nay coi như đặt dấu chấm hết cho quá khứ, anh giúp em một lần cũng chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn công sức, sau này ở trường học, sẽ không có ai cướp đoạt những thứ em đáng được nhận.”
Thái độ vẫn dịu dàng, nhưng loại dịu dàng này lại mang theo cảm giác về khoảng cách không thể vượt qua, giống như người bề trên chỉ tiện tay quan tâm, thoạt nhìn thiên vị, trên thực tế lại mờ ảo như sương khói không thể bắt được.
Thẩm Hòa Nịnh nhớ lại khi nãy.
Anh nói Ninh Ninh nhà chúng tôi, nói cô quen được anh nuông chiều, quả thật anh luôn nhớ rõ mọi thứ, nhưng anh lại không muốn bất cứ điều gì.
Bạc Thời Dư lấy giấy ghi nhớ trong xe, mở bút, viết xuống một dãy số, xé ra đưa cho cô: “Dù sao cũng từng chung sống dưới một mái hiên, sau này nếu gặp phải những vấn đề phiền toái không thể giải quyết được, có thể gọi vào số điện thoại này.”
“Nhớ kỹ, đừng làn phiền” Hàng mi dài đen nhánh của anh hạ thấp, nhìn cô một cách trịch thượng, nụ cười vẫn còn đó, chỉ là chưa bao giờ chạm tới đáy mắt “Nghe lời một chút, công việc của anh rất bận, không rảnh chơi đùa với trẻ nhỏ.”
Giang Nguyên vẫn luôn nghẹn họng, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng, dừng xe trên con đường vắng bên ngoài khu ký túc xá của Học Viện Múa.
Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh đỏ hoe, ôm chiếc túi khăn giấy chứa đầy mảnh vỡ nhỏ và tờ giấy có ghi số điện thoại xuống xe, để bản thân luôn tồn tại trong phạm vi mà kính chiếu hậu có thể nhìn thấy, xương cốt mỏng manh đung đưa trong gió.
Đợi khi bóng xe biến mất, Thẩm Hòa Ninh mới ôm lồng ngực trống rỗng, nhanh chóng ép bản thân ổn định.
Cô nhìn chằm chằm theo phương hướng của chiếc xe, lấy di động mở nhóm WeChat bốn người trong ký túc xá, đầu ngón tay trắng như gốm sứ nhấn giữ giọng nói, thông báo một nhiệm vụ tập thể: “Các vợ ơi, giúp tớ một chuyện, trong ngày hôm nay vòng, giúp tớ bị đuổi khỏi ký túc xá, biến tớ thành kẻ không có nhà để về.”
Chỉ trong một giây, nhóm chat lập tức nổ tung, ba người bạn cùng phòng luân phiên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có phải Lương Gia Nguyệt gây chuyện hay không, có muốn bọn họ cầm vũ khí kéo bè kéo lũ đi đánh nhau hay không.
Thẩm Hòa Ninh chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đôi chân, thiếu nữ xương cốt mảnh mai, nép mình thành quả bóng mỏng manh yếu ớt, cô vùi má vào trong khuỷu tay, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tớ muốn…… đến bên một người.”
Một ngọn núi băng ấm áp mà cô khó có thể với tới.
-
Xe chạy từ Học Viện Múa đến biệt thự Thành Nam chỉ mất khoảng hai mươi phút, sau khi Thẩm Hòa Ninh xuống xe, tay phải Bạc Thời Dư vẫn luôn ấn thật mạnh trên đầu gối, các mạch máu và đường gân trên mu bàn tay bị kéo căng.
Anh nhắm hai mắt, sắc mặt không nhìn ra vẻ khác thường, mãi cho đến khi một chút ánh sáng lướt qua, anh mới nâng mí mắt, nhìn thấy một mảnh gốm nhỏ rơi vào giữa phần ghế ngồi và chỗ tựa lưng ở bên cạnh.
Bạc Thời Dư nhặt lên, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve, khi chiếc xe tiến vào tầng hầm, Giang Nguyên quay đầu lại, lo lắng hỏi: “Anh Thời, chúng ta ở lại Học Viện Múa có chút lâu, chậm mất thời gian đổi thuốc, anh có khỏe không?”
Vào mùa thu, vết thương trên chân Bạc Thời Dư sẽ bừng phát, những mùa khác đã quen rồi, nhưng mỗi năm cứ tới thời điểm này đều sẽ bị tra tấn, chỉ có thể kịp thời dựa vào thuốc để giảm bớt đau đớn.
Giọng điệu của Bạc Thời Dư cực lạnh nhạt: “Không sao.”
Vì muốn phân tán lực chú ý của Bạc Thời Dư, Giang Nguyên lại bắt đầu phát huy sở trường nói nhảm của mình, do dự một chút cuối cùng vẫn nói ra tình hình thực tế: “Kỳ thật khi nãy ở trường học em không dám nói…… bên má trái của Lương Gia Nguyệt quả thực bị sưng lên, giống như vừa bị đánh, cô Thẩm ừm…… Thoạt nhìn có vẻ không sao, lá gan của cô ấy thật sự lớn.”
Thời gian cậu đi theo bên người Bạc Thời Dư không ngắn, mắt nhìn người là năng lực cơ bản nhất, cậu vẫn luôn do dự rốt cuộc có nên đề cập đến hay không.
Bên trong xe rơi vào khoảng lặng cô đọng, sống lưng Giang Nguyên lạnh toát, đang định thức thời đổi đề tài, Bạc Thời Dư lại không chút để ý mở miệng: “Thế thì sao?”
Giang Nguyên sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại với ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, kinh ngạc nhìn anh.
Bạc Thời Dư cực kỳ nghiêm khắc với mọi người và mọi việc, đối xử với bản thân mình càng khó khăn hơn, trước nay Giang Nguyên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nghe thấy những lời nói dung túng như vậy từ trong miệng anh.
Suy nghĩ và hành vi của một cô nhóc căn bản không thể qua khỏi mắt anh, ngay từ ban đầu anh đã hiểu rõ, mọi thứ đều rõ ràng sáng tỏ, đó là một sự bất công trắng trợn.
Ánh đèn ấm áp dưới tầng hầm không quá sáng, Bạc Thời Dư ngồi giữa khói mù rải đầy bụi vàng, chân phải đã bị đau đớn nhấn chìm từ lâu, nhưng đôi môi nhợt nhạt lại nhếch lên.
“Tôi chỉ biết, cô ấy bị bắt nạt là sự thật, về phần những chuyện khác --”
“Có tôi ở đây, cho dù cô ấy có đâm thủng trời thì cũng chẳng liên quan.”
Ông đã từng xem qua thông tin về Thẩm Hòa Ninh, cũng tìm người điều tra đơn giản, xác định cô đến từ một thành phố nhỏ phía Nam, gia cảnh bình thường, thời trẻ ba cô là cảnh sát chống ma túy đã qua đời, mẹ cô trở thành mẹ đơn thân và có kinh doanh một cửa hàng nhỏ, không chỉ khác nhau một trời một vực với Lương Gia Nguyệt, mà còn không thể so sánh với đại đa số nữ sinh học vũ đạo.
Nếu muốn theo học nghệ thuật và phát triển trong giới này, điều kiện gia đình hầu hết đều khá, người như Thẩm Hòa Ninh rất hiếm thấy, thành tích tốt, trình độ cao không có nghĩa là có thể phân cao thấp với những người quyền thế, chi bằng nhận rõ hiện thực sớm một chút.
Nhưng dù thế nào ông cũng không thể tưởng tượng được, hôm nay vị Bạc tiên sinh này sẽ xuất hiện ở đây, điều này chẳng khác gì việc dội một thùng nước đá lên đầu ông, quay đầu lại nhìn dáng vẻ kinh sợ của ba Lương, ông càng hối hận tới mức huyết áp tăng vọt.
Không cần nói đến bối cảnh của Bạc Thời Dư, chỉ riêng việc ba ông vẫn đang nằm điều trị tại bệnh viện Thánh An, tất cả đều trông chờ vào đôi tay của bác sĩ Bạc cứu mạng, như thế cũng đủ để ông hoảng hốt rồi.
Trưởng khoa nháy mắt với Lương Gia Nguyệt, ra hiệu cho cô ta mau chóng cúi đầu nói lời xin lỗi, Lương Gia Nguyệt bị Bạc Thời Dư thu hút mất vài giây, ngay sau đó ý thức được anh là hậu trường của Thẩm Hòa Ninh, tay cô ta run lên vì tức giận và ghen tỵ, giọng nói cũng đứt quãng: “Tôi không đánh cậu ta! Là cậu ta đánh tôi! Thẩm Hòa Ninh, cậu chính là trà xanh (*)--”
(*):Green tea bitch là một từ thông dụng trên internet ở Trung Quốc đại lục. Nó dùng để chỉ những phụ nữ có vẻ ngoài thuần khiết nhưng lại có được danh vọng và tài sản bằng cách quyến rũ đàn ông hoặc thậm chí phản bội cơ thể của họ.
Thẩm Hòa Ninh đỡ đầu gối của Bạc Thời Dư, ý thức hoàn toàn bị khống chế bởi lời nói của anh.
Trước khi anh tới, cô vừa phẫn nộ vừa hối hận, tự trách tay mình quá mềm yếu không dạy dỗ Lương Gia Nguyệt sớm hơn, hại bức tượng nhỏ bằng gốm bị vỡ tan tành, nhưng sau khi anh xuất hiện, trái tim cô sưng tấy đến phát đau, cảm thấy mình đã phải chịu ấm ức quá lớn.
Trên đời này chỉ có anh, một chút thay đổi từ thái độ cũng có thể khống chế buồn vui của cô.
Thẩm Hòa Ninh dựa vào bên chân Bạc Thời Dư, lông mi ẩm ướt rũ xuống, thần kinh như thắt lại bởi tiếng kêu gào của Lương Gia Nguyệt.
Hơn bốn năm qua, cô mất đi cánh chim bảo vệ của anh, rời khỏi nhà họ Bạc, theo thân mẹ đến một thành phố nhỏ xa lạ, không còn là hòn ngọc quý trên tay bất cứ ai, cần phải học cách so đo tính toán, mưu mô, thế tục, mới có thể khiến mình sống thật tốt mà tới gặp anh.
Đáng tiếc, cô đã không còn là cô gái nhỏ hồn nhiên, tốt tính, ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay che chở của anh như trước kia. Hiện tại cô rất hẹp hòi, có thù tất báo, nhưng cô không muốn Bạc Thời Dư nhìn thấy bộ mặt thật sự của cô, ở trong mắt anh, cô ích kỷ hy vọng rằng mình vĩnh viễn đơn thuần trong trắng, nếu không anh sẽ thất vọng.
Trà xanh thì sao, cô cũng không trà người khác, chỉ trà anh trai của cô, hơn nữa có thể trà xanh thành công cũng được coi là một loại bản lĩnh.
Thẩm Hòa Ninh nhỏ giọng sụt sịt, dường như vô cùng đau đớn mà xoa gương mặt, mềm yếu như bông không nói một lời, sau đó lại áp sát vào bên người Bạc Thời Dư, bất cứ ai nhìn cũng biết cô bị bắt nạt đến thê thảm.
Sắc mặt ba Lương xanh mét, nhà ông ta kinh doanh dưới cơ sở của Crane Medical, hầu hết mọi dây chuyền sản xuất đều phụ thuộc vào nhà họ Bạc, cho dù ông ta có không coi ai ra gì thì cũng không dám khiêu khích trên đầu Bạc Thời Dư, đừng nhìn người này trẻ tuổi lại tàn tật, trông thì có vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng lòng dạ thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Ông ta túm chặt cánh tay Lương Gia Nguyệt bắt cô ta câm miệng, ấn lưng ép cô ta khom người xuống: “Kêu gào cái gì, mau xin lỗi Bạc tiên sinh đi!”
Trưởng khoa sợ mọi chuyện ầm ĩ, cũng cúi đầu khom lưng hát đệm: “Bác sĩ Bạc, đây chỉ là chút việc nhỏ giữa các sinh viên, rất dễ giải quyết, Lương Gia Nguyệt sẽ nhận lỗi với ngài ngay tại chỗ.”
Độ cong trên môi Bạc Thời Dư vẫn ấm áp như cũ, cũng không có tính công kích, anh chậm rãi tháo mắt kính xuống, gập gọng kính lại, khuỷu tay đặt trên tay vịn xe lăn, ngón tay tùy ý chơi đùa, như thể tính tình rất tốt mà hơi bật cười, anh hỏi lại: “Với tôi?”
Lương Gia Nguyệt nào đã gặp qua người như vậy, ngoài mặt giống như đang nói cười vui vẻ, nhưng chỉ vài câu nói cũng khiến người ta căng da đầu, ba Lương mau chóng ấn eo cô ta gập xuống 90 độ, trái lại cô ta vừa khóc lóc vừa trách ông ta: “Ba, là ba nói ở trường học con có thể muốn làm gì thì làm! Ba nói Thẩm Hòa Ninh ngay cả một gốc cỏ dại cũng không bằng! Vì sao lại bắt con cúi đầu?”
Mồ hôi lạnh trên đầu ba Lương gần như nhỏ thành giọt, vội vàng giải thích với Bạc Thời Dư: “Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chiều hư chiều hư, ngài tuyệt đối đừng so đo, tôi --”
Đầu ngón tay của Bạc Thời Dư rơi xuống đầu Thẩm Hòa Ninh, như có như không chạm vào hai lần: “Ninh Ninh nhà chúng tôi cũng là trẻ nhỏ, đã quen được tôi nuông chiều, Lương tổng cảm thấy, tôi không so đo, thì ai so đo giúp con bé.”
Mười phút sau, Thẩm Hòa Ninh phí không ít công sức mới lén lút xoa má đỏ bừng, thoạt nhìn rất giống bị ai đánh, sau đó yếu ớt đẩy xe lăn của Bạc Thời Dư ra khỏi văn phòng trưởng khoa.
Mà bên trong cánh cửa khép hở phía sau, Lương Gia Nguyệt bị hủy hoại hình tượng đang khóc lóc thảm thiết, ba Lương thở hổn hển đuổi tới tiễn người đến tận cổng, còn thấp giọng lẩm bẩm xin lỗi Thẩm Hòa Ninh, trưởng khoa trực tiếp một tấc cũng không rời đi theo phía sau, mãi cho đến khi tiễn người đến bên cạnh xe.
Cửa xe ngăn cách mọi âm thanh dư thừa, Thẩm Hòa Ninh ngồi hàng ghế phía sau, khoảng cách giữa cô và Bạc Thời Dư có thể nhét thêm một người nữa.
Thẩm Hòa Nịnh hít một hơi thật sâu, dần ý thức được Bạc Thời Dư từ trên trời giáng xuống chống lưng cho mình, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Cô lấy một chiếc túi nhỏ được bọc tạm bằng khăn giấy đặt trên ghế xe rồi mở ra, bên trong là bức tượng gốm nhỏ tan xương nát thịt: “Anh, anh còn nhớ anh từng tặng em thứ này hay không, nó do tự tay chúng ta làm, hôm nay bị Lương Gia Nguyệt đập vỡ rồi.”
Bạc Thời Dư lạnh nhạt nhìn thoáng qua: “Đồ chơi trước kia quá nhiều, không ấn tượng, vỡ rồi thì ném đi, có gì đáng tiếc.”
Trái tim Thẩm Hòa Ninh như bị khoét mất một lỗ, cô vội vàng bọc tờ giấy lại, ôm chặt lấy như bảo bối, giọng nói trầm thấp, cố gắng chịu đựng sự run rẩy: “…… Vì sao, nếu anh vẫn muốn phân rõ giới hạn với em, không muốn quan tâm đến em, tại sao còn đặc biệt tới giúp em.”
Bạc Thời Dư không lảng tránh ánh mắt của cô, mà xoay người lại đối diện với cô, con ngươi giống như vực sâu, nhìn không ra gợn sóng: “Em nghĩ nhiều rồi, không phải đặc biệt, anh có việc tới đây, chỉ trùng hợp mà thôi, dù sao em cũng là đứa nhỏ mà anh từng chăm sóc, hôm nay coi như đặt dấu chấm hết cho quá khứ, anh giúp em một lần cũng chỉ là chút chuyện nhỏ không tốn công sức, sau này ở trường học, sẽ không có ai cướp đoạt những thứ em đáng được nhận.”
Thái độ vẫn dịu dàng, nhưng loại dịu dàng này lại mang theo cảm giác về khoảng cách không thể vượt qua, giống như người bề trên chỉ tiện tay quan tâm, thoạt nhìn thiên vị, trên thực tế lại mờ ảo như sương khói không thể bắt được.
Thẩm Hòa Nịnh nhớ lại khi nãy.
Anh nói Ninh Ninh nhà chúng tôi, nói cô quen được anh nuông chiều, quả thật anh luôn nhớ rõ mọi thứ, nhưng anh lại không muốn bất cứ điều gì.
Bạc Thời Dư lấy giấy ghi nhớ trong xe, mở bút, viết xuống một dãy số, xé ra đưa cho cô: “Dù sao cũng từng chung sống dưới một mái hiên, sau này nếu gặp phải những vấn đề phiền toái không thể giải quyết được, có thể gọi vào số điện thoại này.”
“Nhớ kỹ, đừng làn phiền” Hàng mi dài đen nhánh của anh hạ thấp, nhìn cô một cách trịch thượng, nụ cười vẫn còn đó, chỉ là chưa bao giờ chạm tới đáy mắt “Nghe lời một chút, công việc của anh rất bận, không rảnh chơi đùa với trẻ nhỏ.”
Giang Nguyên vẫn luôn nghẹn họng, ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng, dừng xe trên con đường vắng bên ngoài khu ký túc xá của Học Viện Múa.
Hốc mắt Thẩm Hòa Ninh đỏ hoe, ôm chiếc túi khăn giấy chứa đầy mảnh vỡ nhỏ và tờ giấy có ghi số điện thoại xuống xe, để bản thân luôn tồn tại trong phạm vi mà kính chiếu hậu có thể nhìn thấy, xương cốt mỏng manh đung đưa trong gió.
Đợi khi bóng xe biến mất, Thẩm Hòa Ninh mới ôm lồng ngực trống rỗng, nhanh chóng ép bản thân ổn định.
Cô nhìn chằm chằm theo phương hướng của chiếc xe, lấy di động mở nhóm WeChat bốn người trong ký túc xá, đầu ngón tay trắng như gốm sứ nhấn giữ giọng nói, thông báo một nhiệm vụ tập thể: “Các vợ ơi, giúp tớ một chuyện, trong ngày hôm nay vòng, giúp tớ bị đuổi khỏi ký túc xá, biến tớ thành kẻ không có nhà để về.”
Chỉ trong một giây, nhóm chat lập tức nổ tung, ba người bạn cùng phòng luân phiên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có phải Lương Gia Nguyệt gây chuyện hay không, có muốn bọn họ cầm vũ khí kéo bè kéo lũ đi đánh nhau hay không.
Thẩm Hòa Ninh chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy đôi chân, thiếu nữ xương cốt mảnh mai, nép mình thành quả bóng mỏng manh yếu ớt, cô vùi má vào trong khuỷu tay, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tớ muốn…… đến bên một người.”
Một ngọn núi băng ấm áp mà cô khó có thể với tới.
-
Xe chạy từ Học Viện Múa đến biệt thự Thành Nam chỉ mất khoảng hai mươi phút, sau khi Thẩm Hòa Ninh xuống xe, tay phải Bạc Thời Dư vẫn luôn ấn thật mạnh trên đầu gối, các mạch máu và đường gân trên mu bàn tay bị kéo căng.
Anh nhắm hai mắt, sắc mặt không nhìn ra vẻ khác thường, mãi cho đến khi một chút ánh sáng lướt qua, anh mới nâng mí mắt, nhìn thấy một mảnh gốm nhỏ rơi vào giữa phần ghế ngồi và chỗ tựa lưng ở bên cạnh.
Bạc Thời Dư nhặt lên, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve, khi chiếc xe tiến vào tầng hầm, Giang Nguyên quay đầu lại, lo lắng hỏi: “Anh Thời, chúng ta ở lại Học Viện Múa có chút lâu, chậm mất thời gian đổi thuốc, anh có khỏe không?”
Vào mùa thu, vết thương trên chân Bạc Thời Dư sẽ bừng phát, những mùa khác đã quen rồi, nhưng mỗi năm cứ tới thời điểm này đều sẽ bị tra tấn, chỉ có thể kịp thời dựa vào thuốc để giảm bớt đau đớn.
Giọng điệu của Bạc Thời Dư cực lạnh nhạt: “Không sao.”
Vì muốn phân tán lực chú ý của Bạc Thời Dư, Giang Nguyên lại bắt đầu phát huy sở trường nói nhảm của mình, do dự một chút cuối cùng vẫn nói ra tình hình thực tế: “Kỳ thật khi nãy ở trường học em không dám nói…… bên má trái của Lương Gia Nguyệt quả thực bị sưng lên, giống như vừa bị đánh, cô Thẩm ừm…… Thoạt nhìn có vẻ không sao, lá gan của cô ấy thật sự lớn.”
Thời gian cậu đi theo bên người Bạc Thời Dư không ngắn, mắt nhìn người là năng lực cơ bản nhất, cậu vẫn luôn do dự rốt cuộc có nên đề cập đến hay không.
Bên trong xe rơi vào khoảng lặng cô đọng, sống lưng Giang Nguyên lạnh toát, đang định thức thời đổi đề tài, Bạc Thời Dư lại không chút để ý mở miệng: “Thế thì sao?”
Giang Nguyên sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại với ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, kinh ngạc nhìn anh.
Bạc Thời Dư cực kỳ nghiêm khắc với mọi người và mọi việc, đối xử với bản thân mình càng khó khăn hơn, trước nay Giang Nguyên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nghe thấy những lời nói dung túng như vậy từ trong miệng anh.
Suy nghĩ và hành vi của một cô nhóc căn bản không thể qua khỏi mắt anh, ngay từ ban đầu anh đã hiểu rõ, mọi thứ đều rõ ràng sáng tỏ, đó là một sự bất công trắng trợn.
Ánh đèn ấm áp dưới tầng hầm không quá sáng, Bạc Thời Dư ngồi giữa khói mù rải đầy bụi vàng, chân phải đã bị đau đớn nhấn chìm từ lâu, nhưng đôi môi nhợt nhạt lại nhếch lên.
“Tôi chỉ biết, cô ấy bị bắt nạt là sự thật, về phần những chuyện khác --”
“Có tôi ở đây, cho dù cô ấy có đâm thủng trời thì cũng chẳng liên quan.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro