Chương 42
2024-09-22 16:50:02
Ông cụ nheo mắt, một loại lạnh lẽo nào đó từ trên đỉnh đầu tràn xuống: “Thời Dư, cháu có ý gì, mọi người đi đâu hết rồi?”
“Ai cơ, người đến chúc thọ ông?” Sườn mặt Bạc Thời Dư lạnh như băng, không hề có chút cảm xúc bình thường nào của con người, ngón tay gẩy gẩy hạt đậu đỏ thấp kém trên cổ tay, giống như tùy ý chơi đùa với nỗi sợ hãi và kinh hoàng của người khác, trên môi còn nở nụ cười nhàn nhạt “Xem ra cháu vẫn quá nhẹ nhàng, khiến ông ảo giác mình quan trọng đến vậy, cho rằng tính kế người của cháu, còn có thể yên ổn tổ chức tiệc mừng thọ.”
“Ninh Ninh của chúng ta……”
Giữa đôi môi màu máu nhạt nhòa của anh cắn ra mấy chữ này.
“Khi đang nhảy múa ở trên núi, lan can lỏng lẻo, thiếu chút nữa ngã xuống xảy ra chuyện, sau đầu bị chảy máu, trên người có vài vết bầm tím, cháu cách gần như vậy cũng không thể giữ chặt cô ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy gặp nạn, ngoại trừ cháu, bất cứ ai đều có thể dễ dàng cứu được cô ấy.”
“Sau đó, cuối cùng cháu cũng tỉnh mộng, ý thức được mình chỉ là kẻ tàn tật hoàn toàn vô dụng, ngay cả sự bảo vệ cơ bản nhất cũng không làm được, thì có tư cách gì mà đòi mơ ước cô ấy.”
“Vào đúng ngày sinh nhật, cô ấy bị cháu đuổi ra khỏi nhà, nguyện vọng của ông đã đạt được, phải không?”
Ông cụ sống trong nhung lụa, đắc thế trên thương trường nhiều năm, biết người cháu này phản nghịch tà ác, nhưng không ngờ sẽ có một ngày mình đối mặt với anh mà lạnh sống lưng.
Ông trấn tĩnh lại, trầm giọng nói: “Chuyện đó thì có gì lớn lao, đáng để cháu phải điều động nhân lực như vậy? Thời Dư, ông không muốn làm tổn thương con bé, cho dù ngày đó không có ai giữ chặt, khi ngã xuống vẫn có biện pháp bảo vệ, sẽ không xảy ra vấn đề lớn, cho dù cách này không vẻ vang, nhưng không phải hiệu quả đang bày ra trước mắt hay sao.”
“Cháu hãm quá sâu, ông nội chỉ giúp cháu nhận rõ hiện thực sớm hơn, kẻo giấc mộng kéo dài không thể tỉnh lại, chậm trễ càng nhiều thời gian, cháu trả lại tự do cho Thẩm Hòa Ninh, đối với con bé mà nói cũng là một sự giải thoát.”
Thậm chí ông còn ý vị sâu xa, giọng điệu có lòng tốt nhưng không được Bạc Thời Dư thấu hiểu: “Thời Dư, từ bỏ sớm là chuyện tốt.”
Chân phải Bạc Thời Dư truyền đến từng cơn đau dữ dội, nhưng cũng khó mà chống đỡ được cơn đau giằng xé trong lồng ngực.
Thời niên thiếu, anh đã từng trải qua một vụ bắt cóc được tính toán từ trước, đối phương đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhà họ Bạc lúc bấy giờ, đấu tranh trên thương trường, binh đao không dính máu, bọn họ cùng đường bí lối, bị nhà họ Bạc bức đến chỗ sinh tử, lùi bước đồng nghĩa với sụp đổ, vì thế không từ thủ đoạn bắt cóc đứa cháu, người được cho là đáng giá nhất.
Những người đó muốn buộc ông cụ đang nắm quyền phải nhận thua đầu hàng, đổi lấy sự an toàn cho cháu trai.
Tuy nhiên sau đó, điều mà nhà họ Bạc dành cho anh, là hai ngày dài cân nhắc, cuối cùng từ bỏ.
Toàn bộ gia tộc đã bỏ rơi anh, bao gồm cả ông nội và ba mẹ anh, không cần biết có trải qua đấu tranh hay không, kết quả vẫn là mặt trận thống nhất lựa chọn thắng lợi cho cuộc chiến này, đẩy sự sống chết của anh lên vị trí có cũng được mà không có cũng không sao.
Nếu có thể sống sót đương nhiên là chuyện tốt, nếu bất hạnh xảy ra chuyện, vậy cũng vì hy sinh cho gia tộc, con trai sao, người nhà họ Bạc đều còn trẻ, sinh thêm đứa con khác là được, cũng không nhất thiết phải là anh.
Tự anh mình đầy thương tích trốn khỏi nơi đó, khi bị đuổi theo, bởi vì lợi thế của đối phương đã không còn giá trị, bọn họ mất đi lý trí, một lòng một dạ muốn mạng của anh, đúng lúc cảnh sát đuổi tới, thế nên anh mới còn sống.
Sau khi được đưa về nhà họ Bạc, ông nội và ba mẹ đều tới hỏi han ân cần như chưa từng xảy ra chuyện gì, bồi thường sau mọi việc, cho rằng anh nên thấu hiểu, mau chóng lật sang trang mới.
Kể từ ngày đó, anh bắt đầu không mở miệng nữa, không nói lời nào, không có biểu cảm, từ chối giao tiếp, sống cô lập trên căn gác trống, giống như nhốt bản thân mình trong căn phòng tối bị hoang đó mãi mãi.
Sau đó ông nội và ba mẹ anh, bởi vì cái gọi là bệnh tâm lý không có cách nào điều trị, thời gian dài không thấy cải thiện, hoàn toàn mất kiên nhẫn, không còn đặt chân lên gác mái nữa, chuẩn bị sinh đứa bé khác, bỏ rơi anh lần thứ hai.
Trong mười năm đầu, ngày qua ngày bị bao vây trên căn gác trống kia, trở thành một kẻ quái dị mà nhà họ Bạc không thể nhắc tới, người người đều sợ hãi. Những ô cửa sổ trong thế giới nhỏ bé của anh lần lượt đóng lại, bóng tối như một con ác quỷ mọc đầy răng nanh, nuốt chửng anh gần như cạn kiệt.
Cho đến một ngày, trước khi tia sáng cuối cùng trong ý thức của anh vụt tắt, cửa phòng lâu lắm rồi chưa từng phát ra âm thanh, đột nhiên bị gõ vang.
Một đôi bàn tay nhỏ bé non nớt đến mức có thể tùy ý bóp nát, với cái ổ mềm mại trên mu bàn tay, to gan lớn mật, loạng choạng bước vào cái lồng giam tối tăm không thể nhìn rõ năm ngón tay của anh.
Cô ngửa gương mặt lớn bằng lòng bàn tay, đôi mắt ngập nước, bất chấp giang hai tay ôm lấy chân anh, nhẹ giọng gọi: “Anh ơi.”
Rõ ràng chưa từng quen biết, nhưng lại giống như vì anh mà đến.
Anh bài xích cũng sợ hãi loại tai nạn bất ngờ này, liên tục đuổi cô đi, ném cô ra khỏi phòng giống như xách một con gà con. Nếu là trước kia, đổi thành người khác, anh không cần phải mất nhiều lần như vậy, bọn họ sẽ nhanh chóng lạnh nhạt, không dám dán đến bên người anh nữa.
Nhưng cô dường như không biết đau, cho dù bị anh lỡ tay bóp bị thương, cũng vẫn kiên trì ôm những gói đồ ăn vặt và những món đồ chơi rẻ tiền, mà bản thân mình coi như trân bảo tới chất đống trước cửa phòng anh, cô còn cọ cọ vào cửa giống một con thú nhỏ, không ngừng ngọt ngào gọi anh ơi.
Gần một năm, anh không nói với cô lời nào, chờ cô từ bỏ.
Chờ từ ngày này qua ngày khác, dựa theo kinh nghiệm đã trải qua, nó đủ để anh bị bỏ rơi mười mấy lần rồi, tóc cô từ bím sừng dê ngốc nghếch đã dài xõa ngang vai, cô vẫn không ngừng chạy tới ôm anh mỗi ngày.
Cuối cùng, ngày hôm đó cô không đến.
Anh đã chuẩn bị từ lâu, biết chắc ngày này sớm muộn gì cũng đến, dù sao anh đã quen với việc bị bỏ rơi, anh không đau, không để bụng, nhưng cơ thể anh dường như không cử động được nữa, anh cuộn mình trong góc tối nhất của gác mái, điên cuồng chờ đợi tiếng gõ cửa vang lên.
Chỉ cần nó vang lên, anh sẽ nguyện ý làm bất cứ điều gì.
Đến lúc đó anh mới hiểu, anh chấp nhận việc mình bị mọi người bỏ rơi, ngoại trừ cô gái nhỏ ngày ngày tới gõ cửa, anh muốn làm anh trai của cô, bảo vệ và yêu thương cô cả đời, chỉ cần đổi lại cô đừng bỏ rơi anh.
Anh chờ đợi đến đêm, trái tim không ngừng bị cào xé rách nát, lúc đó anh biết được cô gái nhỏ cũng bị bắt cóc giống như anh.
Một đứa nhỏ đáng thương tới sống nhờ, không có địa vị, không ai hiểu rõ hơn anh, điều gì đang chờ đợi cô.
Anh bứt ra khỏi căn gác mái, rời khỏi ngục tù nhà họ Bạc sau nhiều năm, không màng tất cả đi tìm cô, cuối cùng khi anh nhấc cô lên từ đống rác dơ bẩn, cô run rẩy ôm lấy cổ anh, dán lên như quả cầu sữa nhỏ, khóc lóc gọi anh ơi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Ninh Ninh là tất cả đối với anh.
Anh không phải kẻ quái dị bị bỏ rơi, cô cũng không phải mèo hoang không có nhà để về.
Anh dựng lên một mái hiên rất nhỏ, đủ để mèo con che mưa chắn gió, cùng anh dựa sát vào nhau. Sau khi có anh, cô chính là bảo bối, dù anh có kiệt quệ mọi thứ cũng muốn dùng đôi tay để nâng lên.
Ninh Ninh là nhược điểm và sự uy hiếp chói lọi của anh, cho đến bây giờ tình yêu và dục vọng lại điên cuồng nóng bỏng, cho nên muốn nghiền nát trái tim anh dễ dàng biết bao nhiêu.
Đã nói sẽ dùng cả đời để yêu thương và bảo vệ, đổi lại cô đừng bỏ rơi anh.
Hiện tại thân thể anh tàn phế, khuyết thiếu quá sâu, khi ngay cả việc bảo vệ đơn giản nhất anh cũng không làm được, không đợi Ninh Ninh từ bỏ, anh đã từ bỏ bản thân mình trước.
Nhưng những lời này, người nhà họ Bạc, không ai có đủ tư cách nói với anh.
Bạc Thời Dư nhìn ông nội tóc đã hoa râm, nâng ly rượu trước mặt lên, giơ về phía ông: “Trước đây khi các người cầm quyền, cháu là đứa rẻ bị vứt bỏ, hy sinh cũng chuyện đương nhiên, hiện tại nhà họ Bạc tới tay cháu, con mèo hoang nhỏ mà các người không quan tâm, chính là quyền lực tối cao của gia tộc này.”
“Cháu sẽ từ bỏ bản thân mình, nhưng nếu dùng thủ đoạn để tính kế và làm tổn thương thân thể cô ấy” Anh mỉm cười “Bất kể là ai, đều không có kết cục tốt.”
Hai tay ông cụ run rẩy, lần đầu tiên mất bình tĩnh trước mặt cháu trai, cơ má co giật, tức giận nói: “Ông chỉ muốn cháu sống một cuộc sống bình thường! Là hại cháu sao? Cháu cho rằng Thẩm Hòa Ninh coi trọng cháu lắm à! Cô ta vừa ra khỏi cổng nhà cháu đã tùy tiện thay đổi bạn trai, ngày hôm qua yêu đương, hôm nay đã có thể gặp mặt người lớn! Cháu nghĩ rằng cô ta không có cháu thì không sống được?!”
Ngón tay tái nhợt của Bạc Thời Dư dùng sức ấn mạnh vào thành ly, phần viền ly trong suốt dán lên đôi môi nhợt nhạt.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, ngửa đầu nuốt rượu xuống, sau đó tiện tay ném cái ly đi, “Choang” một tiếng: “Ông nội, yên tâm dưỡng lão đi, kể từ hôm nay, những gì ông có thể sử dụng trong tầm tay sẽ không còn nữa, ông cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi nhà cũ một bước.”
“Về phần cháu” Con ngươi của anh đỏ hoe “Sống chết là chuyện của cô ấy, không ai được phép can thiệp.”
-
Ông cụ Bạc bị người bên cạnh Bạc Thời Dư mời đi ra từ một cánh cửa khác, trực tiếp đưa lên xe, thậm chí còn gói ghém cho hai túi thức ăn một cách vô cùng xúc phạm.
Hình tượng cả đời của ông cụ bị mất hết, chật vật lạnh lùng nói: “Bạc Thời Dư, mày bị ma quỷ ám ảnh như vậy, cứ chờ bị một con nhóc chơi chết đi!”
Dư âm của câu nói này phải thật lâu sau mới tan biến khỏi phòng bao trống rỗng, Bạc Thời Dư ngồi một mình trước bàn, nhìn chằm chằm mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, ấn lên tượng Phật Quan Âm lạnh băng, chuyển động xe lăn rời khỏi phòng bao.
Giang Nguyên từ góc hành lang chạy tới, cố gắng che giấu biểu cảm khác thường, nắm lấy tay cầm của xe lăn, thấp giọng nói: “Anh Thời, thang máy bên kia quá nhiều người, chúng ta đi sang bên này.”
Động tác của cậu nhanh tới mức bất thường, hận không thể trực tiếp mở ra Truyền Tống Trận (*), Bạc Thời Dư đè lại bánh xe kim loại đang chuyển động về phía trước, nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn cậu: “Có chuyện gì?”
(*): Mảng dịch chuyển không gian.
Quần áo phía sau lưng Giang Nguyên sắp ướt đẫm mồ hôi, cậu vội vàng giải thích: “Thật sự không có việc gì, chỉ là em mới đi ngang qua, nhìn thấy ở đó ồn ào không chịu được, cho nên ——”
Cậu nóng lòng rời khỏi phạm vi này, nhưng ở đầu kia hành lang lại chậm rãi vang lên một giọng nữ yếu ớt mềm mại, trong hành lang chỉ có tiếng nhạc rất nhẹ, tựa như sấm sét, trực tiếp xuyên qua màng nhĩ của Bạc Thời Dư.
“Dì à, chuyện tình cảm của cháu và anh Triển Lăng, tất cả nghe theo ý dì.”
“Nhà cháu không có họ hàng gì, chỉ có một người chú nhỏ quan hệ rất xa, hai ngày trước chú ấy vừa mới nói, chuyện yêu đương của cháu không liên quan gì đến chú ấy, chú ấy để cháu làm bất cứ điều gì cháu muốn.”
“Ai cơ, người đến chúc thọ ông?” Sườn mặt Bạc Thời Dư lạnh như băng, không hề có chút cảm xúc bình thường nào của con người, ngón tay gẩy gẩy hạt đậu đỏ thấp kém trên cổ tay, giống như tùy ý chơi đùa với nỗi sợ hãi và kinh hoàng của người khác, trên môi còn nở nụ cười nhàn nhạt “Xem ra cháu vẫn quá nhẹ nhàng, khiến ông ảo giác mình quan trọng đến vậy, cho rằng tính kế người của cháu, còn có thể yên ổn tổ chức tiệc mừng thọ.”
“Ninh Ninh của chúng ta……”
Giữa đôi môi màu máu nhạt nhòa của anh cắn ra mấy chữ này.
“Khi đang nhảy múa ở trên núi, lan can lỏng lẻo, thiếu chút nữa ngã xuống xảy ra chuyện, sau đầu bị chảy máu, trên người có vài vết bầm tím, cháu cách gần như vậy cũng không thể giữ chặt cô ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy gặp nạn, ngoại trừ cháu, bất cứ ai đều có thể dễ dàng cứu được cô ấy.”
“Sau đó, cuối cùng cháu cũng tỉnh mộng, ý thức được mình chỉ là kẻ tàn tật hoàn toàn vô dụng, ngay cả sự bảo vệ cơ bản nhất cũng không làm được, thì có tư cách gì mà đòi mơ ước cô ấy.”
“Vào đúng ngày sinh nhật, cô ấy bị cháu đuổi ra khỏi nhà, nguyện vọng của ông đã đạt được, phải không?”
Ông cụ sống trong nhung lụa, đắc thế trên thương trường nhiều năm, biết người cháu này phản nghịch tà ác, nhưng không ngờ sẽ có một ngày mình đối mặt với anh mà lạnh sống lưng.
Ông trấn tĩnh lại, trầm giọng nói: “Chuyện đó thì có gì lớn lao, đáng để cháu phải điều động nhân lực như vậy? Thời Dư, ông không muốn làm tổn thương con bé, cho dù ngày đó không có ai giữ chặt, khi ngã xuống vẫn có biện pháp bảo vệ, sẽ không xảy ra vấn đề lớn, cho dù cách này không vẻ vang, nhưng không phải hiệu quả đang bày ra trước mắt hay sao.”
“Cháu hãm quá sâu, ông nội chỉ giúp cháu nhận rõ hiện thực sớm hơn, kẻo giấc mộng kéo dài không thể tỉnh lại, chậm trễ càng nhiều thời gian, cháu trả lại tự do cho Thẩm Hòa Ninh, đối với con bé mà nói cũng là một sự giải thoát.”
Thậm chí ông còn ý vị sâu xa, giọng điệu có lòng tốt nhưng không được Bạc Thời Dư thấu hiểu: “Thời Dư, từ bỏ sớm là chuyện tốt.”
Chân phải Bạc Thời Dư truyền đến từng cơn đau dữ dội, nhưng cũng khó mà chống đỡ được cơn đau giằng xé trong lồng ngực.
Thời niên thiếu, anh đã từng trải qua một vụ bắt cóc được tính toán từ trước, đối phương đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nhà họ Bạc lúc bấy giờ, đấu tranh trên thương trường, binh đao không dính máu, bọn họ cùng đường bí lối, bị nhà họ Bạc bức đến chỗ sinh tử, lùi bước đồng nghĩa với sụp đổ, vì thế không từ thủ đoạn bắt cóc đứa cháu, người được cho là đáng giá nhất.
Những người đó muốn buộc ông cụ đang nắm quyền phải nhận thua đầu hàng, đổi lấy sự an toàn cho cháu trai.
Tuy nhiên sau đó, điều mà nhà họ Bạc dành cho anh, là hai ngày dài cân nhắc, cuối cùng từ bỏ.
Toàn bộ gia tộc đã bỏ rơi anh, bao gồm cả ông nội và ba mẹ anh, không cần biết có trải qua đấu tranh hay không, kết quả vẫn là mặt trận thống nhất lựa chọn thắng lợi cho cuộc chiến này, đẩy sự sống chết của anh lên vị trí có cũng được mà không có cũng không sao.
Nếu có thể sống sót đương nhiên là chuyện tốt, nếu bất hạnh xảy ra chuyện, vậy cũng vì hy sinh cho gia tộc, con trai sao, người nhà họ Bạc đều còn trẻ, sinh thêm đứa con khác là được, cũng không nhất thiết phải là anh.
Tự anh mình đầy thương tích trốn khỏi nơi đó, khi bị đuổi theo, bởi vì lợi thế của đối phương đã không còn giá trị, bọn họ mất đi lý trí, một lòng một dạ muốn mạng của anh, đúng lúc cảnh sát đuổi tới, thế nên anh mới còn sống.
Sau khi được đưa về nhà họ Bạc, ông nội và ba mẹ đều tới hỏi han ân cần như chưa từng xảy ra chuyện gì, bồi thường sau mọi việc, cho rằng anh nên thấu hiểu, mau chóng lật sang trang mới.
Kể từ ngày đó, anh bắt đầu không mở miệng nữa, không nói lời nào, không có biểu cảm, từ chối giao tiếp, sống cô lập trên căn gác trống, giống như nhốt bản thân mình trong căn phòng tối bị hoang đó mãi mãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó ông nội và ba mẹ anh, bởi vì cái gọi là bệnh tâm lý không có cách nào điều trị, thời gian dài không thấy cải thiện, hoàn toàn mất kiên nhẫn, không còn đặt chân lên gác mái nữa, chuẩn bị sinh đứa bé khác, bỏ rơi anh lần thứ hai.
Trong mười năm đầu, ngày qua ngày bị bao vây trên căn gác trống kia, trở thành một kẻ quái dị mà nhà họ Bạc không thể nhắc tới, người người đều sợ hãi. Những ô cửa sổ trong thế giới nhỏ bé của anh lần lượt đóng lại, bóng tối như một con ác quỷ mọc đầy răng nanh, nuốt chửng anh gần như cạn kiệt.
Cho đến một ngày, trước khi tia sáng cuối cùng trong ý thức của anh vụt tắt, cửa phòng lâu lắm rồi chưa từng phát ra âm thanh, đột nhiên bị gõ vang.
Một đôi bàn tay nhỏ bé non nớt đến mức có thể tùy ý bóp nát, với cái ổ mềm mại trên mu bàn tay, to gan lớn mật, loạng choạng bước vào cái lồng giam tối tăm không thể nhìn rõ năm ngón tay của anh.
Cô ngửa gương mặt lớn bằng lòng bàn tay, đôi mắt ngập nước, bất chấp giang hai tay ôm lấy chân anh, nhẹ giọng gọi: “Anh ơi.”
Rõ ràng chưa từng quen biết, nhưng lại giống như vì anh mà đến.
Anh bài xích cũng sợ hãi loại tai nạn bất ngờ này, liên tục đuổi cô đi, ném cô ra khỏi phòng giống như xách một con gà con. Nếu là trước kia, đổi thành người khác, anh không cần phải mất nhiều lần như vậy, bọn họ sẽ nhanh chóng lạnh nhạt, không dám dán đến bên người anh nữa.
Nhưng cô dường như không biết đau, cho dù bị anh lỡ tay bóp bị thương, cũng vẫn kiên trì ôm những gói đồ ăn vặt và những món đồ chơi rẻ tiền, mà bản thân mình coi như trân bảo tới chất đống trước cửa phòng anh, cô còn cọ cọ vào cửa giống một con thú nhỏ, không ngừng ngọt ngào gọi anh ơi.
Gần một năm, anh không nói với cô lời nào, chờ cô từ bỏ.
Chờ từ ngày này qua ngày khác, dựa theo kinh nghiệm đã trải qua, nó đủ để anh bị bỏ rơi mười mấy lần rồi, tóc cô từ bím sừng dê ngốc nghếch đã dài xõa ngang vai, cô vẫn không ngừng chạy tới ôm anh mỗi ngày.
Cuối cùng, ngày hôm đó cô không đến.
Anh đã chuẩn bị từ lâu, biết chắc ngày này sớm muộn gì cũng đến, dù sao anh đã quen với việc bị bỏ rơi, anh không đau, không để bụng, nhưng cơ thể anh dường như không cử động được nữa, anh cuộn mình trong góc tối nhất của gác mái, điên cuồng chờ đợi tiếng gõ cửa vang lên.
Chỉ cần nó vang lên, anh sẽ nguyện ý làm bất cứ điều gì.
Đến lúc đó anh mới hiểu, anh chấp nhận việc mình bị mọi người bỏ rơi, ngoại trừ cô gái nhỏ ngày ngày tới gõ cửa, anh muốn làm anh trai của cô, bảo vệ và yêu thương cô cả đời, chỉ cần đổi lại cô đừng bỏ rơi anh.
Anh chờ đợi đến đêm, trái tim không ngừng bị cào xé rách nát, lúc đó anh biết được cô gái nhỏ cũng bị bắt cóc giống như anh.
Một đứa nhỏ đáng thương tới sống nhờ, không có địa vị, không ai hiểu rõ hơn anh, điều gì đang chờ đợi cô.
Anh bứt ra khỏi căn gác mái, rời khỏi ngục tù nhà họ Bạc sau nhiều năm, không màng tất cả đi tìm cô, cuối cùng khi anh nhấc cô lên từ đống rác dơ bẩn, cô run rẩy ôm lấy cổ anh, dán lên như quả cầu sữa nhỏ, khóc lóc gọi anh ơi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Ninh Ninh là tất cả đối với anh.
Anh không phải kẻ quái dị bị bỏ rơi, cô cũng không phải mèo hoang không có nhà để về.
Anh dựng lên một mái hiên rất nhỏ, đủ để mèo con che mưa chắn gió, cùng anh dựa sát vào nhau. Sau khi có anh, cô chính là bảo bối, dù anh có kiệt quệ mọi thứ cũng muốn dùng đôi tay để nâng lên.
Ninh Ninh là nhược điểm và sự uy hiếp chói lọi của anh, cho đến bây giờ tình yêu và dục vọng lại điên cuồng nóng bỏng, cho nên muốn nghiền nát trái tim anh dễ dàng biết bao nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã nói sẽ dùng cả đời để yêu thương và bảo vệ, đổi lại cô đừng bỏ rơi anh.
Hiện tại thân thể anh tàn phế, khuyết thiếu quá sâu, khi ngay cả việc bảo vệ đơn giản nhất anh cũng không làm được, không đợi Ninh Ninh từ bỏ, anh đã từ bỏ bản thân mình trước.
Nhưng những lời này, người nhà họ Bạc, không ai có đủ tư cách nói với anh.
Bạc Thời Dư nhìn ông nội tóc đã hoa râm, nâng ly rượu trước mặt lên, giơ về phía ông: “Trước đây khi các người cầm quyền, cháu là đứa rẻ bị vứt bỏ, hy sinh cũng chuyện đương nhiên, hiện tại nhà họ Bạc tới tay cháu, con mèo hoang nhỏ mà các người không quan tâm, chính là quyền lực tối cao của gia tộc này.”
“Cháu sẽ từ bỏ bản thân mình, nhưng nếu dùng thủ đoạn để tính kế và làm tổn thương thân thể cô ấy” Anh mỉm cười “Bất kể là ai, đều không có kết cục tốt.”
Hai tay ông cụ run rẩy, lần đầu tiên mất bình tĩnh trước mặt cháu trai, cơ má co giật, tức giận nói: “Ông chỉ muốn cháu sống một cuộc sống bình thường! Là hại cháu sao? Cháu cho rằng Thẩm Hòa Ninh coi trọng cháu lắm à! Cô ta vừa ra khỏi cổng nhà cháu đã tùy tiện thay đổi bạn trai, ngày hôm qua yêu đương, hôm nay đã có thể gặp mặt người lớn! Cháu nghĩ rằng cô ta không có cháu thì không sống được?!”
Ngón tay tái nhợt của Bạc Thời Dư dùng sức ấn mạnh vào thành ly, phần viền ly trong suốt dán lên đôi môi nhợt nhạt.
Anh ngoảnh mặt làm ngơ, ngửa đầu nuốt rượu xuống, sau đó tiện tay ném cái ly đi, “Choang” một tiếng: “Ông nội, yên tâm dưỡng lão đi, kể từ hôm nay, những gì ông có thể sử dụng trong tầm tay sẽ không còn nữa, ông cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi nhà cũ một bước.”
“Về phần cháu” Con ngươi của anh đỏ hoe “Sống chết là chuyện của cô ấy, không ai được phép can thiệp.”
-
Ông cụ Bạc bị người bên cạnh Bạc Thời Dư mời đi ra từ một cánh cửa khác, trực tiếp đưa lên xe, thậm chí còn gói ghém cho hai túi thức ăn một cách vô cùng xúc phạm.
Hình tượng cả đời của ông cụ bị mất hết, chật vật lạnh lùng nói: “Bạc Thời Dư, mày bị ma quỷ ám ảnh như vậy, cứ chờ bị một con nhóc chơi chết đi!”
Dư âm của câu nói này phải thật lâu sau mới tan biến khỏi phòng bao trống rỗng, Bạc Thời Dư ngồi một mình trước bàn, nhìn chằm chằm mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, ấn lên tượng Phật Quan Âm lạnh băng, chuyển động xe lăn rời khỏi phòng bao.
Giang Nguyên từ góc hành lang chạy tới, cố gắng che giấu biểu cảm khác thường, nắm lấy tay cầm của xe lăn, thấp giọng nói: “Anh Thời, thang máy bên kia quá nhiều người, chúng ta đi sang bên này.”
Động tác của cậu nhanh tới mức bất thường, hận không thể trực tiếp mở ra Truyền Tống Trận (*), Bạc Thời Dư đè lại bánh xe kim loại đang chuyển động về phía trước, nâng mí mắt, lạnh lùng nhìn cậu: “Có chuyện gì?”
(*): Mảng dịch chuyển không gian.
Quần áo phía sau lưng Giang Nguyên sắp ướt đẫm mồ hôi, cậu vội vàng giải thích: “Thật sự không có việc gì, chỉ là em mới đi ngang qua, nhìn thấy ở đó ồn ào không chịu được, cho nên ——”
Cậu nóng lòng rời khỏi phạm vi này, nhưng ở đầu kia hành lang lại chậm rãi vang lên một giọng nữ yếu ớt mềm mại, trong hành lang chỉ có tiếng nhạc rất nhẹ, tựa như sấm sét, trực tiếp xuyên qua màng nhĩ của Bạc Thời Dư.
“Dì à, chuyện tình cảm của cháu và anh Triển Lăng, tất cả nghe theo ý dì.”
“Nhà cháu không có họ hàng gì, chỉ có một người chú nhỏ quan hệ rất xa, hai ngày trước chú ấy vừa mới nói, chuyện yêu đương của cháu không liên quan gì đến chú ấy, chú ấy để cháu làm bất cứ điều gì cháu muốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro