Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Cho Quá Giang
Mai
2024-07-24 01:28:06
Dụ Kiều Nga thi thoảng lơ đãng liếc mắt nhìn Lam Dực, anh cảnh sát nói cái gì cũng không biết.
Người hợp mắt nhất từ lúc cậu xuyên qua đến giờ, phải nhìn nhìn nhiều chút.
Không biết cây thước dẻo của hắn, bao nhiêu nhỉ?
[...Bố lạy cậu, giữ chút liêm sỉ cho Bá Cửu Lục đi.]
Bá Cửu Lục là ai? Cậu không biết.
Lam Dực tầm mắt lại ngó qua đây, đánh giá mà nhìn Dụ Kiều Nga. Hắn biết thằng em nhà mình thích loại hình gì, cũng đã điều tra về Dung gia. Nhưng đại thiếu gia nhà bọn họ bắt chước Robinson rồi mà? Đã về nước?
Hắn nhìn Dụ Kiều Nga kế bên, hỏi thử, một tay chống hông: “Họ Dụ?” Thanh niên này, so với nữ minh tinh còn xinh đẹp, hắn chỉ thấy quen mắt, giống Dung gia Dung Bạch.
Có điều, so với Dung Bạch, cậu thiếu niên này càng đẹp, càng giống con người. Đẹp mà không tục, biểu cảm cũng phong phú đáng yêu, đôi mắt như biết nói, cậu rất tò mò về hắn.
Lam Dực nghiêng đầu, lần đầu có người trần trụi tìm tòi nhìn hắn, chứ không phải muốn hú hí với hắn.
Dụ Kiều Nga từ trước tới nay luôn thánh thiện với đàn ông vừa mắt, gật đầu: “Dụ, Dụ Hoàng Yến.” Thật đẹp trai, cái eo kia, cái tay to kia nữa!
[...] Định làm cái mẹ gì?
Lam Dực: “...” Không phải Dung Bạch rồi.
Chíp chíp chíp.
Lam Thiệu Thanh mắt mũi tèm lem: “Cảnh cục mấy người nuôi gà hả?”
Cảnh sát: “??” Ai biết gì đâu? Có nuôi cũng nuôi chó chứ nuôi gà làm gì?
Dụ Kiều Nga móc ra điện thoại, chạy ra ngoài nghe: “Ngại quá, là chuông điện thoại của tôi.”
“...” Tiếng gà kêu chất lượng đó.
Dụ Kiều Nga đẩy cửa ra, ấn nghe: “A lô, quản gia?”
Quản gia trốn về phòng, thấp giọng mật báo cho: “Có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Thiếu gia đã về từ đời nào rồi! Còn la cà bên ngoài là không muốn-”
Tút tút tút.
Quản gia: “...”
Hệ thống vui sướng khi người gặp họa: [Phen này tiêu, bá đạo tổng tài có tiếng chiếm hữu lắm nha.]
Dụ Kiều Nga tính không bằng Bá tổng tính, ai biết hắn ta lại về nước sớm hơn nửa buổi đâu chứ!
Hệ thống đắc ý nham nhở: [Thôi đi, Dung Chanh đã về thì cậu hẳn đã nghĩ tới, Bá Cửu Lục cũng về. Chạy trốn không giải quyết được vấn đề.]
Cậu chỉ có thể xài kế hoạch Z, ra đầu đường đứng bắt xe trước: “...”
Cậu muốn né tình tiết là thật, gặp Dung Chanh, thế nào cũng làm con người ta thương tâm.
[6 giờ tối, giờ cơm nước, giờ kẹt xe, giờ tăng ca.]
“...” Muốn ăn chim cút quay.
Lúc này, có một chiếc xe sắp sửa chạy ngang qua Dụ Kiều Nga, nhưng đột ngột dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra cái đầu đỏ quen thuộc.
Lam Thiệu Thanh thấy cậu đứng đây trơ trọi nên quan tâm chút: “Cậu đứng đây làm gì? Sao chưa về?” Dù sao người ta cũng vì mình mà bị liên lụy vào đồn uống trà, với lại, cái mặt kia góc nghiêng của cậu, thật giống Dung Chanh.
Tha thứ anh ta chưa thể nào quên được Dung Chanh, nhìn Dụ Kiều Nga, lại làm anh ta không đành lòng bỏ qua.
Dụ Kiều Nga lắc điện thoại: “Bắt xe về.”
Lam Thiệu Thanh hiểu biết đoạn đường này: “Chỗ này bắt taxi không được đâu, công an không cho đậu xe.”
Dụ Kiều Nga: “Tôi đặt GoViet mà, có cần đậu đâu. Đi taxi còn mắc hơn nhiều.”
Lam Thiệu Thanh vỡ mộng chút chút: “...” Còn tính toán chi li, không giống Dung Chanh một điểm nữa.
Lam Dực ngồi ở ghế sau khoanh tay, bực mình thằng em quanh co lòng vòng, cảnh cáo: “Nói nhảm thì cút xuống xe nói.”
Lam Thiệu Thanh cười xòa, nhìn Dụ Kiều Nga: “Đang gấp hả? Có muốn quá giang không?”
Dụ Kiều Nga đúng là gấp lắm rồi, Bá Cửu Lục mà đuổi cổ thì nhiệm vụ cũng xong phim luôn: “Khu biệt thự Nam Lam, tiện đường không?”
Lam Thiệu Thanh gật đầu: “Tiện tiện tiện, lên đi, bảo đảm 15 phút là tới chỗ.”
Tài xế: “...” Ai mới là người lái?
Dụ Kiều Nga mở ra cửa sau, gặp ngay Lam Dực đang ngồi vắt chéo chân, đọc tài liệu. Hắn liếc mắt nhìn cậu một cái, xích qua nhường chỗ.
Dụ Kiều Nga cười cười, đặt mông ngồi xuống, hai bên cách nhau một khoảng, ai cũng không qua mức. Hai người không ai nói gì, xe cũng lăn bánh.
[Còn bày đặt rụt rè.]
“...” Chứ sao, anh ta cũng đâu phải thằng gia cầm kia.
Dụ Kiều Nga hơi câu nệ, ngồi ngay ngắn quy củ, nhưng tầm mắt thì cứ lia lại đây miết, làm Lam Dực khó mà tập trung, đành khép lại hồ sơ.
Cậu nhìn người ta đủ 5 phút rồi, còn muốn chụp ảnh hắn để cầu nguyện nhưng bị hệ thống nài nỉ quá nên thôi, bèn đổi sang chơi game.
“Dụ Hoàng Yến.” Như tình nhân bên tai nói nhỏ.
Dụ Kiều Nga hé miệng, tay điều khiển nhân vật hơi run, ấn trượt, cậu nhìn qua. Nghe gần mà muốn nhũn ra luôn.
Lam Dực ngồi thẳng người lên, dưới lớp áo sơ mi càng đột hiện thân hình săn chắc, hé mắt nhìn qua: “Yasua đi mid, không đi bot.” Dụ Hoàng Yến này có chút ngây thơ, đến cả chơi game cũng là gà mờ.
Hắn liên tưởng tới cậu và gà, còn thêm tiếng chíp lúc nãy nữa, không khỏi cong môi cười.
[...] Nó đột nhiên cảm thấy Lam Dực dũng cảm vô cùng.
Mặt Dụ Kiều Nga từ si mê lật sang bá đạo lạnh lùng, cười nhạo cậu á?: “...Tôi muốn nó làm bot thì nó phải làm bot. Anh cản được chắc?” Trời má tưởng đâu tỏ tình, suýt thì cậu phun ra ba chữ Yes I Do quê mặt rồi.
Lam Dực bị nói tới á khẩu: “...” Hung dữ quá đi.
Người hợp mắt nhất từ lúc cậu xuyên qua đến giờ, phải nhìn nhìn nhiều chút.
Không biết cây thước dẻo của hắn, bao nhiêu nhỉ?
[...Bố lạy cậu, giữ chút liêm sỉ cho Bá Cửu Lục đi.]
Bá Cửu Lục là ai? Cậu không biết.
Lam Dực tầm mắt lại ngó qua đây, đánh giá mà nhìn Dụ Kiều Nga. Hắn biết thằng em nhà mình thích loại hình gì, cũng đã điều tra về Dung gia. Nhưng đại thiếu gia nhà bọn họ bắt chước Robinson rồi mà? Đã về nước?
Hắn nhìn Dụ Kiều Nga kế bên, hỏi thử, một tay chống hông: “Họ Dụ?” Thanh niên này, so với nữ minh tinh còn xinh đẹp, hắn chỉ thấy quen mắt, giống Dung gia Dung Bạch.
Có điều, so với Dung Bạch, cậu thiếu niên này càng đẹp, càng giống con người. Đẹp mà không tục, biểu cảm cũng phong phú đáng yêu, đôi mắt như biết nói, cậu rất tò mò về hắn.
Lam Dực nghiêng đầu, lần đầu có người trần trụi tìm tòi nhìn hắn, chứ không phải muốn hú hí với hắn.
Dụ Kiều Nga từ trước tới nay luôn thánh thiện với đàn ông vừa mắt, gật đầu: “Dụ, Dụ Hoàng Yến.” Thật đẹp trai, cái eo kia, cái tay to kia nữa!
[...] Định làm cái mẹ gì?
Lam Dực: “...” Không phải Dung Bạch rồi.
Chíp chíp chíp.
Lam Thiệu Thanh mắt mũi tèm lem: “Cảnh cục mấy người nuôi gà hả?”
Cảnh sát: “??” Ai biết gì đâu? Có nuôi cũng nuôi chó chứ nuôi gà làm gì?
Dụ Kiều Nga móc ra điện thoại, chạy ra ngoài nghe: “Ngại quá, là chuông điện thoại của tôi.”
“...” Tiếng gà kêu chất lượng đó.
Dụ Kiều Nga đẩy cửa ra, ấn nghe: “A lô, quản gia?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản gia trốn về phòng, thấp giọng mật báo cho: “Có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Thiếu gia đã về từ đời nào rồi! Còn la cà bên ngoài là không muốn-”
Tút tút tút.
Quản gia: “...”
Hệ thống vui sướng khi người gặp họa: [Phen này tiêu, bá đạo tổng tài có tiếng chiếm hữu lắm nha.]
Dụ Kiều Nga tính không bằng Bá tổng tính, ai biết hắn ta lại về nước sớm hơn nửa buổi đâu chứ!
Hệ thống đắc ý nham nhở: [Thôi đi, Dung Chanh đã về thì cậu hẳn đã nghĩ tới, Bá Cửu Lục cũng về. Chạy trốn không giải quyết được vấn đề.]
Cậu chỉ có thể xài kế hoạch Z, ra đầu đường đứng bắt xe trước: “...”
Cậu muốn né tình tiết là thật, gặp Dung Chanh, thế nào cũng làm con người ta thương tâm.
[6 giờ tối, giờ cơm nước, giờ kẹt xe, giờ tăng ca.]
“...” Muốn ăn chim cút quay.
Lúc này, có một chiếc xe sắp sửa chạy ngang qua Dụ Kiều Nga, nhưng đột ngột dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra cái đầu đỏ quen thuộc.
Lam Thiệu Thanh thấy cậu đứng đây trơ trọi nên quan tâm chút: “Cậu đứng đây làm gì? Sao chưa về?” Dù sao người ta cũng vì mình mà bị liên lụy vào đồn uống trà, với lại, cái mặt kia góc nghiêng của cậu, thật giống Dung Chanh.
Tha thứ anh ta chưa thể nào quên được Dung Chanh, nhìn Dụ Kiều Nga, lại làm anh ta không đành lòng bỏ qua.
Dụ Kiều Nga lắc điện thoại: “Bắt xe về.”
Lam Thiệu Thanh hiểu biết đoạn đường này: “Chỗ này bắt taxi không được đâu, công an không cho đậu xe.”
Dụ Kiều Nga: “Tôi đặt GoViet mà, có cần đậu đâu. Đi taxi còn mắc hơn nhiều.”
Lam Thiệu Thanh vỡ mộng chút chút: “...” Còn tính toán chi li, không giống Dung Chanh một điểm nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Dực ngồi ở ghế sau khoanh tay, bực mình thằng em quanh co lòng vòng, cảnh cáo: “Nói nhảm thì cút xuống xe nói.”
Lam Thiệu Thanh cười xòa, nhìn Dụ Kiều Nga: “Đang gấp hả? Có muốn quá giang không?”
Dụ Kiều Nga đúng là gấp lắm rồi, Bá Cửu Lục mà đuổi cổ thì nhiệm vụ cũng xong phim luôn: “Khu biệt thự Nam Lam, tiện đường không?”
Lam Thiệu Thanh gật đầu: “Tiện tiện tiện, lên đi, bảo đảm 15 phút là tới chỗ.”
Tài xế: “...” Ai mới là người lái?
Dụ Kiều Nga mở ra cửa sau, gặp ngay Lam Dực đang ngồi vắt chéo chân, đọc tài liệu. Hắn liếc mắt nhìn cậu một cái, xích qua nhường chỗ.
Dụ Kiều Nga cười cười, đặt mông ngồi xuống, hai bên cách nhau một khoảng, ai cũng không qua mức. Hai người không ai nói gì, xe cũng lăn bánh.
[Còn bày đặt rụt rè.]
“...” Chứ sao, anh ta cũng đâu phải thằng gia cầm kia.
Dụ Kiều Nga hơi câu nệ, ngồi ngay ngắn quy củ, nhưng tầm mắt thì cứ lia lại đây miết, làm Lam Dực khó mà tập trung, đành khép lại hồ sơ.
Cậu nhìn người ta đủ 5 phút rồi, còn muốn chụp ảnh hắn để cầu nguyện nhưng bị hệ thống nài nỉ quá nên thôi, bèn đổi sang chơi game.
“Dụ Hoàng Yến.” Như tình nhân bên tai nói nhỏ.
Dụ Kiều Nga hé miệng, tay điều khiển nhân vật hơi run, ấn trượt, cậu nhìn qua. Nghe gần mà muốn nhũn ra luôn.
Lam Dực ngồi thẳng người lên, dưới lớp áo sơ mi càng đột hiện thân hình săn chắc, hé mắt nhìn qua: “Yasua đi mid, không đi bot.” Dụ Hoàng Yến này có chút ngây thơ, đến cả chơi game cũng là gà mờ.
Hắn liên tưởng tới cậu và gà, còn thêm tiếng chíp lúc nãy nữa, không khỏi cong môi cười.
[...] Nó đột nhiên cảm thấy Lam Dực dũng cảm vô cùng.
Mặt Dụ Kiều Nga từ si mê lật sang bá đạo lạnh lùng, cười nhạo cậu á?: “...Tôi muốn nó làm bot thì nó phải làm bot. Anh cản được chắc?” Trời má tưởng đâu tỏ tình, suýt thì cậu phun ra ba chữ Yes I Do quê mặt rồi.
Lam Dực bị nói tới á khẩu: “...” Hung dữ quá đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro