Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Lam Dực
Mai
2024-07-24 01:28:06
Tập đoàn Xanh Lam.
Tầng 70.
Lam Dực kéo lỏng cà vạt, lưng dựa ghế, bay nhanh đóng dấu văn kiện trong tay. Bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay cầm bút máy cứ như ảnh mẫu tạp chí tiêu chuẩn, dứt khoát, thanh lịch.
Cốc cốc.
Được sự cho phép của tổng giám đốc, trợ lý mới đẩy cửa vào, trên tay cầm cả sấp tài liệu mới in: “Lam tổng, đây là báo cáo thống kê tỉ suất tháng này và hợp đồng hợp tác gia hạn với công ty dược phẩm Dung gia.”
Lam Dực gật đầu: “Để xuống đi.” Ngày nào cũng có một đống vấn đề, cấp dưới thì không nhờ vả được ai, một đám vô dụng.
Trợ lý nhanh nhẹn bước ra ngoài khép lại cửa phòng, đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt như nhìn thằng bất lực của giám đốc thật là có lực đánh sâu vào, làm anh ta cứng đờ luôn. Người ta nói gần vua như gần cọp, còn gần tổng tài như gần gì? Gần báo à?
Nói đi cũng phải nói là, vì cái chức vị trợ lý của Lam tổng này mà anh ta phải tranh giành từng khắc một mới được đó, số người ứng trợ lý còn nhiều hơn nhân viên bộ phận nữa.
Trợ lý cảm thán không thôi, vừa đẹp vừa tài, lại giàu có, ông chủ Lam của bọn họ, không biết ai mà vinh hạnh cưới được đây.
Anh ta ấn tầng thang máy, còn chưa bước một chân vào trong đã bị người dành trước một bước đi vào: “??”
Anh ta hết hồn, lắp bắp: “G-Giám đốc Lam?” Bình thường vị này tăng ca tới 9,10 giờ tối kia mà?
Lam Dực nhìn đồng hồ, nói với trợ lý: “Chuẩn bị xe, đi đồn cảnh sát Nam An một chuyến.”
Trợ lý: “??” Giám đốc muốn đi tự thú rồi?
...
Đồn Cảnh Sát Nam An.
Lam Thiệu Thanh vừa trải qua một lần thất tình, còn tưởng đã có người yêu, ai ngờ là người giống người, anh ta vẫn thất tình: “...”
Nhìn kĩ mới thấy Dụ Kiều Nga và Dung Chanh khí chất khác nhau, gương mặt hao hao giống nhưng vẫn có khác biệt, Dung Chanh có nốt ruồi đen dưới khóe mắt trái, môi hình cũng nhỏ hơn, gương mặt cũng bầu bĩnh hơn nhiều.
Trong khi Dụ Kiều Nga không khác gì người mẫu, từ chiều cao cho tới cân nặng đều hàng đầu, mị hoặc chúng sinh, lúc nào cũng tỏa ra cái mùi câu dẫn.
Dụ Kiều Nga tốn một phen miệng lưỡi lấy lời khai mới được thả ra khỏi lồng giam: “...” Chỉ đi ra ngoài chơi một chuyến thôi mà cũng vào đồn cho được.
Cảnh sát làm ghi chép thông báo: “Cảm ơn đã phối hợp, hai người có thể ra về rồi.”
Dụ Kiều Nga chỉ chờ mỗi câu này, bay nhanh chạy ra ngoài. Cậu mà chưa về nữa thì thế nào quản gia cũng lảm nhảm.
[Cẩn-]
Bộp!
[Thận...]
Dụ Kiều Nga va phải một người đàn ông khi rẽ ra sảnh, hắn ta cũng phản ứng lại, hai người lùi về sau một bước, đồng thời mở miệng: “Đứa nào đui mù?”
Giọng nam có chút cứng ngắc: “...Xin lỗi.”
Trợ lý nơm nớp lo sợ: “...” Để anh ta đi trước mở đường cho không chịu.
Dụ Kiều Nga xoa xoa lỗ tai, âm thanh của người đàn ông này nghe thật cuốn hút. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, hắn cũng nhìn xuống.
Vài giây đối diện, cứ ngỡ qua hơn nửa đời.
[Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten.]
Dụ Kiều Nga: “...”
Người đàn ông này, phải nói là cực phẩm nhân gian, đẹp trai khí phách, ngầu đét không biết hơn Bá Cửu Lục bao nhiêu lần, trầm tính, ổn trọng, quan trọng nhất là, độ đẹp trai max. Cặp chân đó, cậu có thể chơi cả đời, hàng mi dài đó, chớp một cái cũng đủ làm cậu nhồi máu cơ tim.
[Hự, tao đã chết...] Nhan sắc, cậu có thể liếm cả đời.
[...] Ớn.
Như vầy mới xứng đáng gọi là nam chính mới đúng! Bá Cửu Lục nên ra chuồng gà đi.
[...Chùi nước miếng đi, Dụ Hoàng Yến.]
Lam Thiệu Thanh lúc này cũng khóc lóc đi ra ngoài, thấy anh trai nhà mình, òa lên một tiếng nhào qua: “Anh ơi, hu hu hu, em thất tình rồi!”
Dụ Kiều Nga khinh bỉ, lùi về sau vài bước. Anh trai của Lam Thiệu Thanh, vậy người đàn ông này chính là người cầm lái quyền lực của Lam gia, Lam Dực nhà giàu số 1 Nam Thành?
[Không sai, trong tiểu thuyết không nhắc đến anh ta nhiều, cuối cùng vì làm việc quá nhiều ngủm củ tỏi. Lam Thiệu Thanh hưởng sái.]
“...” Anh ta mà tồn tại, mấy nhân vật khác chỉ có nước làm nền chứ gì.
Lam Dực mí mắt giật giật, hai tay đút túi cũng né qua một bên. Hắn không có thằng em trai mè nheo như vậy.
Trợ lý đứng sau lưng Lam Dực trở thành bia ngắm, vớ ngay được cục mít ướt, suy: “...” Anh ta cũng muốn né lắm, nhưng sợ bị trừ lương.
Cảnh sát thấy người nhà nạn nhân đã tới, thấm thía nói lời khuyên nhủ Lam Dực: “Anh nên quan tâm tình trạng của em nhà nhiều hơn. Tự tử không những không giải quyết được vấn đề mà còn nhiều hệ lụy khác nhau nữa, vì để con em có suy nghĩ tích cực,...”
Lam Dực hung tợn nhìn Lam Thiệu Thanh, nếu đây không phải trong cục cảnh sát, hắn muốn lấy chổi lông gà ra lắm rồi.
Dụ Kiều Nga đang muốn chuồn cũng bị anh cảnh sát nhiệt tình điểm danh: “Cậu Dụ nữa, cậu không nên từ chối tình cảm người ta thẳng thừng như vậy được đâu, phải nói chuyện có nghệ thuật ẩn dụ điệu nghệ hiểu không, như là...”
“??” Có phải hiểu lầm gì rồi không?
Tầng 70.
Lam Dực kéo lỏng cà vạt, lưng dựa ghế, bay nhanh đóng dấu văn kiện trong tay. Bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay cầm bút máy cứ như ảnh mẫu tạp chí tiêu chuẩn, dứt khoát, thanh lịch.
Cốc cốc.
Được sự cho phép của tổng giám đốc, trợ lý mới đẩy cửa vào, trên tay cầm cả sấp tài liệu mới in: “Lam tổng, đây là báo cáo thống kê tỉ suất tháng này và hợp đồng hợp tác gia hạn với công ty dược phẩm Dung gia.”
Lam Dực gật đầu: “Để xuống đi.” Ngày nào cũng có một đống vấn đề, cấp dưới thì không nhờ vả được ai, một đám vô dụng.
Trợ lý nhanh nhẹn bước ra ngoài khép lại cửa phòng, đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt như nhìn thằng bất lực của giám đốc thật là có lực đánh sâu vào, làm anh ta cứng đờ luôn. Người ta nói gần vua như gần cọp, còn gần tổng tài như gần gì? Gần báo à?
Nói đi cũng phải nói là, vì cái chức vị trợ lý của Lam tổng này mà anh ta phải tranh giành từng khắc một mới được đó, số người ứng trợ lý còn nhiều hơn nhân viên bộ phận nữa.
Trợ lý cảm thán không thôi, vừa đẹp vừa tài, lại giàu có, ông chủ Lam của bọn họ, không biết ai mà vinh hạnh cưới được đây.
Anh ta ấn tầng thang máy, còn chưa bước một chân vào trong đã bị người dành trước một bước đi vào: “??”
Anh ta hết hồn, lắp bắp: “G-Giám đốc Lam?” Bình thường vị này tăng ca tới 9,10 giờ tối kia mà?
Lam Dực nhìn đồng hồ, nói với trợ lý: “Chuẩn bị xe, đi đồn cảnh sát Nam An một chuyến.”
Trợ lý: “??” Giám đốc muốn đi tự thú rồi?
...
Đồn Cảnh Sát Nam An.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lam Thiệu Thanh vừa trải qua một lần thất tình, còn tưởng đã có người yêu, ai ngờ là người giống người, anh ta vẫn thất tình: “...”
Nhìn kĩ mới thấy Dụ Kiều Nga và Dung Chanh khí chất khác nhau, gương mặt hao hao giống nhưng vẫn có khác biệt, Dung Chanh có nốt ruồi đen dưới khóe mắt trái, môi hình cũng nhỏ hơn, gương mặt cũng bầu bĩnh hơn nhiều.
Trong khi Dụ Kiều Nga không khác gì người mẫu, từ chiều cao cho tới cân nặng đều hàng đầu, mị hoặc chúng sinh, lúc nào cũng tỏa ra cái mùi câu dẫn.
Dụ Kiều Nga tốn một phen miệng lưỡi lấy lời khai mới được thả ra khỏi lồng giam: “...” Chỉ đi ra ngoài chơi một chuyến thôi mà cũng vào đồn cho được.
Cảnh sát làm ghi chép thông báo: “Cảm ơn đã phối hợp, hai người có thể ra về rồi.”
Dụ Kiều Nga chỉ chờ mỗi câu này, bay nhanh chạy ra ngoài. Cậu mà chưa về nữa thì thế nào quản gia cũng lảm nhảm.
[Cẩn-]
Bộp!
[Thận...]
Dụ Kiều Nga va phải một người đàn ông khi rẽ ra sảnh, hắn ta cũng phản ứng lại, hai người lùi về sau một bước, đồng thời mở miệng: “Đứa nào đui mù?”
Giọng nam có chút cứng ngắc: “...Xin lỗi.”
Trợ lý nơm nớp lo sợ: “...” Để anh ta đi trước mở đường cho không chịu.
Dụ Kiều Nga xoa xoa lỗ tai, âm thanh của người đàn ông này nghe thật cuốn hút. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, hắn cũng nhìn xuống.
Vài giây đối diện, cứ ngỡ qua hơn nửa đời.
[Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten.]
Dụ Kiều Nga: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông này, phải nói là cực phẩm nhân gian, đẹp trai khí phách, ngầu đét không biết hơn Bá Cửu Lục bao nhiêu lần, trầm tính, ổn trọng, quan trọng nhất là, độ đẹp trai max. Cặp chân đó, cậu có thể chơi cả đời, hàng mi dài đó, chớp một cái cũng đủ làm cậu nhồi máu cơ tim.
[Hự, tao đã chết...] Nhan sắc, cậu có thể liếm cả đời.
[...] Ớn.
Như vầy mới xứng đáng gọi là nam chính mới đúng! Bá Cửu Lục nên ra chuồng gà đi.
[...Chùi nước miếng đi, Dụ Hoàng Yến.]
Lam Thiệu Thanh lúc này cũng khóc lóc đi ra ngoài, thấy anh trai nhà mình, òa lên một tiếng nhào qua: “Anh ơi, hu hu hu, em thất tình rồi!”
Dụ Kiều Nga khinh bỉ, lùi về sau vài bước. Anh trai của Lam Thiệu Thanh, vậy người đàn ông này chính là người cầm lái quyền lực của Lam gia, Lam Dực nhà giàu số 1 Nam Thành?
[Không sai, trong tiểu thuyết không nhắc đến anh ta nhiều, cuối cùng vì làm việc quá nhiều ngủm củ tỏi. Lam Thiệu Thanh hưởng sái.]
“...” Anh ta mà tồn tại, mấy nhân vật khác chỉ có nước làm nền chứ gì.
Lam Dực mí mắt giật giật, hai tay đút túi cũng né qua một bên. Hắn không có thằng em trai mè nheo như vậy.
Trợ lý đứng sau lưng Lam Dực trở thành bia ngắm, vớ ngay được cục mít ướt, suy: “...” Anh ta cũng muốn né lắm, nhưng sợ bị trừ lương.
Cảnh sát thấy người nhà nạn nhân đã tới, thấm thía nói lời khuyên nhủ Lam Dực: “Anh nên quan tâm tình trạng của em nhà nhiều hơn. Tự tử không những không giải quyết được vấn đề mà còn nhiều hệ lụy khác nhau nữa, vì để con em có suy nghĩ tích cực,...”
Lam Dực hung tợn nhìn Lam Thiệu Thanh, nếu đây không phải trong cục cảnh sát, hắn muốn lấy chổi lông gà ra lắm rồi.
Dụ Kiều Nga đang muốn chuồn cũng bị anh cảnh sát nhiệt tình điểm danh: “Cậu Dụ nữa, cậu không nên từ chối tình cảm người ta thẳng thừng như vậy được đâu, phải nói chuyện có nghệ thuật ẩn dụ điệu nghệ hiểu không, như là...”
“??” Có phải hiểu lầm gì rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro