Chim Hoàng Yến Của Bá Tổng Rất Ngoan
Solo Với Quản Gia
Mai
2024-07-24 01:28:06
Dụ Kiều Nga thầm cảm thán Bá Cửu Lục gen siêu trội, già rồi cũng không cần đeo kính lão, kéo ghế ngồi xuống chờ cơm.
[Bình thường, bá đạo tổng tài cố chấp kiểu mẫu là vậy đó. Hắn bị vẻ đẹp thuần khiết trắng tinh như tờ giấy trắng của Dung Bạch mê đắm. Kiếm thằng thế thân như cậu cũng đủ hiểu rồi đó.]
Bữa sáng là cháo trắng ăn với rau xanh kèm theo một trái táo đỏ, Dụ Kiều Nga rất là bất mãn nhưng không dám làm gì. Ăn uống kiểu này, sớm muộn gì chim hoàng yến cũng sẽ trở thành cò ma thôi.
Còn mấy hớp cháo nữa là hết tô, thế là cậu nhân cơ hội hỏi quản gia: “Cho tôi hỏi cái, Bá chủ đi công tác chừng nào về?” Lỡ bố hệ thống xạo sự rồi sao, nó hay vậy lắm.
Quản gia sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng tỏ thái độ: “Chuyện này không liên quan tới cậu. Những chuyện của cậu chủ, những người không phận sự miễn hỏi thăm.”
“...” Vậy nuôi chim hoàng yến làm gì? Chờ nướng lên ăn à?
Cậu nhăn mặt: “Vậy thiếu gia mấy người bao nuôi tôi làm gì mà hỏi cái gì cũng không cho biết là sao?” Chim thì cũng có chim quyền chứ!
Quản gia cậy già lên mặt: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu đừng quên thân phận của mình, chỉ là món đồ chơi của cậu chủ thôi!” Ông ta ghét nhất là mấy người dựa vào gương mặt xinh đẹp để bò lên giường của người khác, hám hư vinh tiền tài, dơ bẩn.
Một thằng con trai suốt ngày đi quyến rũ đàn ông, còn ra thể thống gì? Nếu con trai ông ta cũng như vậy, ông ta đánh gãy chân liền.
Thân phận của mình? Món đồ chơi? Ông ta tưởng mình là Bá Cửu Lục?
Dụ Kiều Nga nhịn nữa thì cậu đổi họ theo bá đạo tổng tài luôn, nhe nanh vuốt, vỗ bàn: “Thân phận cái quần què! Cậu chủ ông bao nuôi tôi chứ không phải ông, mắc gì tôi phải nghe lời ông chứ? Ông thay thằng Bá Cửu Lục nói chuyện được sao? Ông là ai? Hả?” Giơ ngón giữa.
[...Cậu là chim hoàng yến, không phải chim gõ kiến.] Làm gì mà gõ mỏ liên tục.
[Mày cũng nín đi, không giúp được cái mẹ gì mà cũng phách lối.] Hệ thống nhà người ta thì free bàn tay vàng, free trợ giúp, free tri kỷ. Hệ thống nhà mình thì muốn làm bố kí chủ, con mẹ gì cũng chưa làm được cho đời.
Hệ thống im như ve sầu mùa đông: [...] Giận cá chém hệ thống là có thật nha mọi người.
“...” Quản gia kinh ngạc không lời, há hốc mồm miệng có thể nhét vào một cái trứng gà, sốc tinh thần.
Dụ Kiều Nga mấy hôm trước còn vòng vèo lấy lòng ông ta, thái độ thuận theo ngoan ngoãn vô cùng. Vì muốn biết sở thích của Bá Cửu Lục còn cúi đầu biếu tiền cho ông ta.
Nay ăn trúng súng đạn, hay tới tháng thế, dữ như chằn. Dụ Kiều Nga cuối cùng cũng lòi bộ mặt thật?
Đúng là cậu chủ có căn dặn ông ta phải chăm sóc cậu thật tốt, không được để chuyện gì xảy ra làm hỏng con chim quý trong lồng của hắn, chứ chưa nói cậu không được hỏi thăm tin tức của hắn.
Dụ Kiều Nga phiên bản lúc trước là người đẹp mặt, thích trang điểm lòe loẹt thành phụ nữ cũng không nói chơi, ăn mặc đồ trung tính, nam nữ khó phân biệt. Bị Bá tổng nhìn trúng cái mặt mới giả vờ lạc mềm buộc chặt, mặt ngoài thì lạnh lùng từ chối chứ trong lòng thì tưng bừng nở hoa. Ngôn Tình Ngược
Cậu ta biết mình xinh đẹp nên lợi dụng triệt để vẻ đẹp của mình để kiếm tiền. Loại đàn ông đi đến club, bar, đều là loại thích tìm người cá tính, nên cậu ta cũng bắt chước theo thằng đầu bảng, xinh đẹp lạnh lùng.
Quả nhiên, vì cậu ta rất giống mối tình đầu của Bá Cửu Lục nên được bao nuôi, cũng đem lòng ngưỡng mộ hắn.
Cậu ta được đón về biệt thự riêng của hắn chưa được 5 ngày nên quản gia còn không rõ ràng lắm tính cách của Dụ Kiều Nga ra sao, còn tưởng cậu chỉ biết khóc, ra vẻ đáng thương và nghe lời chứ.
Bình hoa được gọi là bình hoa, vì nó chỉ có mỗi vẻ ngoài đẹp đẽ và tươi sáng, nhưng vô dụng, chỉ được cái trang trí. Dụ Kiều Nga cũng vậy, chỉ được mỗi vẻ ngoài, không có đầu óc, tứ chi phát triển đều triển hết mặt rồi, làm gì dám chống đối quản gia.
Sao nay kì lạ nhờ?
Dụ Kiều Nga hàng xuyên không tất nhiên phải khác rồi, cậu khi chưa bỏ nghề đi làm diễn viên thì lúc trước chính là học luật, một thế hệ luật sư bào chữa tương lai. Khác cái hệ điều hành rồi, quản gia không kinh rớt cằm mới lạ.
Khí thế hùng hổ dọa người của cậu làm cho quản gia dại ra trong chốc lát mới lấy lại bình tĩnh. Ông ta vậy mà lại bị thứ yêu diễm đồ đê tiện như Dụ Kiều Nga chặn họng, để người hầu khác biết chắc chui lỗ chó sống tạm quá.
Quản gia lấy ra ba mươi mấy năm kinh nghiệm làm quản gia cho Bá tổng, gằn giọng: “Tôi là thân tín của cậu chủ, ngài ấy không có ở đây thì lời tôi nói tất nhiên là có thể tính rồi! Tôi là lớn nhất ở đây! Cậu đừng hòng lừa tôi chỉ chỗ của cậu chủ!”
Ông ta sẽ không để cho loại tâm cơ kĩ nữ này thay thế Dung thiếu gia được.
Cho cơ hội rồi mà ổng vẫn hống hách, vậy thì đừng có trách cậu chơi dơ.
[Bình thường, bá đạo tổng tài cố chấp kiểu mẫu là vậy đó. Hắn bị vẻ đẹp thuần khiết trắng tinh như tờ giấy trắng của Dung Bạch mê đắm. Kiếm thằng thế thân như cậu cũng đủ hiểu rồi đó.]
Bữa sáng là cháo trắng ăn với rau xanh kèm theo một trái táo đỏ, Dụ Kiều Nga rất là bất mãn nhưng không dám làm gì. Ăn uống kiểu này, sớm muộn gì chim hoàng yến cũng sẽ trở thành cò ma thôi.
Còn mấy hớp cháo nữa là hết tô, thế là cậu nhân cơ hội hỏi quản gia: “Cho tôi hỏi cái, Bá chủ đi công tác chừng nào về?” Lỡ bố hệ thống xạo sự rồi sao, nó hay vậy lắm.
Quản gia sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng tỏ thái độ: “Chuyện này không liên quan tới cậu. Những chuyện của cậu chủ, những người không phận sự miễn hỏi thăm.”
“...” Vậy nuôi chim hoàng yến làm gì? Chờ nướng lên ăn à?
Cậu nhăn mặt: “Vậy thiếu gia mấy người bao nuôi tôi làm gì mà hỏi cái gì cũng không cho biết là sao?” Chim thì cũng có chim quyền chứ!
Quản gia cậy già lên mặt: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cậu đừng quên thân phận của mình, chỉ là món đồ chơi của cậu chủ thôi!” Ông ta ghét nhất là mấy người dựa vào gương mặt xinh đẹp để bò lên giường của người khác, hám hư vinh tiền tài, dơ bẩn.
Một thằng con trai suốt ngày đi quyến rũ đàn ông, còn ra thể thống gì? Nếu con trai ông ta cũng như vậy, ông ta đánh gãy chân liền.
Thân phận của mình? Món đồ chơi? Ông ta tưởng mình là Bá Cửu Lục?
Dụ Kiều Nga nhịn nữa thì cậu đổi họ theo bá đạo tổng tài luôn, nhe nanh vuốt, vỗ bàn: “Thân phận cái quần què! Cậu chủ ông bao nuôi tôi chứ không phải ông, mắc gì tôi phải nghe lời ông chứ? Ông thay thằng Bá Cửu Lục nói chuyện được sao? Ông là ai? Hả?” Giơ ngón giữa.
[...Cậu là chim hoàng yến, không phải chim gõ kiến.] Làm gì mà gõ mỏ liên tục.
[Mày cũng nín đi, không giúp được cái mẹ gì mà cũng phách lối.] Hệ thống nhà người ta thì free bàn tay vàng, free trợ giúp, free tri kỷ. Hệ thống nhà mình thì muốn làm bố kí chủ, con mẹ gì cũng chưa làm được cho đời.
Hệ thống im như ve sầu mùa đông: [...] Giận cá chém hệ thống là có thật nha mọi người.
“...” Quản gia kinh ngạc không lời, há hốc mồm miệng có thể nhét vào một cái trứng gà, sốc tinh thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dụ Kiều Nga mấy hôm trước còn vòng vèo lấy lòng ông ta, thái độ thuận theo ngoan ngoãn vô cùng. Vì muốn biết sở thích của Bá Cửu Lục còn cúi đầu biếu tiền cho ông ta.
Nay ăn trúng súng đạn, hay tới tháng thế, dữ như chằn. Dụ Kiều Nga cuối cùng cũng lòi bộ mặt thật?
Đúng là cậu chủ có căn dặn ông ta phải chăm sóc cậu thật tốt, không được để chuyện gì xảy ra làm hỏng con chim quý trong lồng của hắn, chứ chưa nói cậu không được hỏi thăm tin tức của hắn.
Dụ Kiều Nga phiên bản lúc trước là người đẹp mặt, thích trang điểm lòe loẹt thành phụ nữ cũng không nói chơi, ăn mặc đồ trung tính, nam nữ khó phân biệt. Bị Bá tổng nhìn trúng cái mặt mới giả vờ lạc mềm buộc chặt, mặt ngoài thì lạnh lùng từ chối chứ trong lòng thì tưng bừng nở hoa. Ngôn Tình Ngược
Cậu ta biết mình xinh đẹp nên lợi dụng triệt để vẻ đẹp của mình để kiếm tiền. Loại đàn ông đi đến club, bar, đều là loại thích tìm người cá tính, nên cậu ta cũng bắt chước theo thằng đầu bảng, xinh đẹp lạnh lùng.
Quả nhiên, vì cậu ta rất giống mối tình đầu của Bá Cửu Lục nên được bao nuôi, cũng đem lòng ngưỡng mộ hắn.
Cậu ta được đón về biệt thự riêng của hắn chưa được 5 ngày nên quản gia còn không rõ ràng lắm tính cách của Dụ Kiều Nga ra sao, còn tưởng cậu chỉ biết khóc, ra vẻ đáng thương và nghe lời chứ.
Bình hoa được gọi là bình hoa, vì nó chỉ có mỗi vẻ ngoài đẹp đẽ và tươi sáng, nhưng vô dụng, chỉ được cái trang trí. Dụ Kiều Nga cũng vậy, chỉ được mỗi vẻ ngoài, không có đầu óc, tứ chi phát triển đều triển hết mặt rồi, làm gì dám chống đối quản gia.
Sao nay kì lạ nhờ?
Dụ Kiều Nga hàng xuyên không tất nhiên phải khác rồi, cậu khi chưa bỏ nghề đi làm diễn viên thì lúc trước chính là học luật, một thế hệ luật sư bào chữa tương lai. Khác cái hệ điều hành rồi, quản gia không kinh rớt cằm mới lạ.
Khí thế hùng hổ dọa người của cậu làm cho quản gia dại ra trong chốc lát mới lấy lại bình tĩnh. Ông ta vậy mà lại bị thứ yêu diễm đồ đê tiện như Dụ Kiều Nga chặn họng, để người hầu khác biết chắc chui lỗ chó sống tạm quá.
Quản gia lấy ra ba mươi mấy năm kinh nghiệm làm quản gia cho Bá tổng, gằn giọng: “Tôi là thân tín của cậu chủ, ngài ấy không có ở đây thì lời tôi nói tất nhiên là có thể tính rồi! Tôi là lớn nhất ở đây! Cậu đừng hòng lừa tôi chỉ chỗ của cậu chủ!”
Ông ta sẽ không để cho loại tâm cơ kĩ nữ này thay thế Dung thiếu gia được.
Cho cơ hội rồi mà ổng vẫn hống hách, vậy thì đừng có trách cậu chơi dơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro