Chương 10
2024-10-07 09:07:47
Văn Tự kéo Lý Quần Thanh, đưa anh tới cạnh xe, mở cửa nhét anh vào xe.
“Tôi bảo cậu buông ra!”
Lý Quần Thanh giằng mạnh khỏi sự giam cầm của Văn Tự, anh lùi sang ghế lái, điện thoại của Văn Tự nằm ngay bên cạnh tay anh, trong cơn hoảng loạn anh cầm hoa hồng màu hồng phấn đặt trong xe mà Văn Tự chuẩn bị tặng Tống Văn Nhân, gai trên đó chưa được bỏ sạch, anh siết chặt, nhìn Văn Tự lại gần mình, anh cầm hoa lên đập vào mặt cậu ta.
Văn Tự không kịp đề phòng, bị Lý Quần Thanh đập phải mắt, tranh thủ lúc Văn Tự bớt đau, Lý Quần Thanh lập tức mở cửa xuống xe, cầm điện thoại của Văn Tự gọi ngay số khẩn cấp, đầu óc bình tĩnh khai địa điểm, bên kia còn định nói gì đó, điện thoại bị Văn Tự giằng mất, Lý Quần Thanh bị cậu ta đè nghiến trên tường, mắt Văn Tự đỏ rực, anh giơ bó hoa trong tay định đánh tiếp, cậu ta giật mất, giơ cao hoa hồng định tạt vào mặt anh.
Lý Quần Thanh ngừng thở, nhắm nghiền mắt, cơn đau trong tưởng tượng không ập tới, trên lồng ngực anh có thêm một mái đầu đen nhánh, bó hoa thảm không nỡ nhìn ấy bị Văn Tự cầm ngược, mấy cánh hoa cuối cùng rơi xuống cạnh chân cậu ta.
Vài giây sau, trong bãi đậu xe tối tăm im lìm như chết, tiếng tim đập và thở hổn hển tràn ra xung quanh, Lý Quần Thanh ngửa đầu, vì sợ hãi nên cơ thể vẫn đang run rẩy, anh ngoảnh đầu nhìn Tưởng Quân hôn mê trong xe, lại rơi nước mắt.
“Đừng nhìn nó.” Văn Tự không ngẩng đầu lên, cậu ta vẫn dán sát vào chỗ tim Lý Quần Thanh, giơ tay lên che mắt anh, “Anh đừng ép tôi.”
Lý Quần Thanh chỉ cảm thấy cạn kiệt sức lực, anh hỏi bằng giọng run rẩy: “Tại sao… cậu phải làm thế này?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Người đang vùi trên thân anh từ từ ưỡn thẳng người, trên mặt cậu ta bị Lý Quần Thanh dùng hoa đánh thành một vết đỏ dài, chỗ bị gai hoa cào phải đang rướm máu, không đau, thứ cậu ta đau là tim, cậu ta đặt Lý Quần Thanh ở nơi sạch sẽ nhất, thờ trên đầu quả tim như thờ thần, vị thần không dính bụi trần, giờ bỗng sụp đổ, toàn thân cậu ta cũng như vết thương trên người, đau không thiết sống.
Cậu ta từ từ bỏ bàn tay bịt mắt Lý Quần Thanh ra, ánh sáng tù mù phủ bụi lên cậu ta, mông lung, Lý Quần Thanh vừa đánh cậu ta lúc này nom yếu đuối vô cùng, dường như sẽ vỡ nát ngay trước mặt cậu ta.
“Đừng làm đồng tính, được không?” Văn Tự nói khẽ, lòng bàn tay bị gai hoa hồng cào rách toàn vết máu, cậu ta giơ tay muốn lau nước mắt cho Lý Quần Thanh, nhìn thấy máu, cậu ta quệt lên người mình, rồi mới giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, tiếp tục tỉ tê, “Tôi biết anh lừa tôi, vì anh muốn tôi không đến làm phiền anh, vậy nên mới làm vậy, anh muốn làm tôi ghét anh, đúng không? Nhưng tôi sẽ không ghét anh đâu, Lý Quần Thanh, anh sẽ không làm việc sai trái, đúng không?”
“Không…” Lý Quần Thanh càng sợ Văn Tự nói chuyện dịu dàng thế này với mình, anh không muốn để Văn Tự nâng mình lên quá cao, anh là người thường, là một người bình thường trong quần thể đồng tính luyến ái khác với đám đông phần lớn đều là dị tính luyến ái, anh không ưu tú như Văn Tự tưởng tượng, “Tôi là người đồng tính, việc này không thể thay đổi được, tôi có người yêu, chúng tôi đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi. Văn Tự… tôi xin cậu, cậu đừng phá hoại cuộc đời tôi có được không? Cậu tránh xa tôi ra, đừng đến làm tổn thương tôi nữa…”
“Tôi không làm tổn thương anh, tôi làm tổn thương anh chỗ nào? Tôi đang bảo vệ anh đấy được không? Nó dẫn anh đi nhầm đường, không sao cả,” Văn Tự cười, nhìn bờ môi Lý Quần Thanh bị mình xoa đỏ, cậu ta nuốt nước bọt, trong miệng toàn mùi máu tanh, “Tôi sẽ giúp anh, Lý Quần Thanh… Anh đẹp thế này, khiến tôi nhung nhớ thế này, anh muốn tôi tránh xa anh, chi bằng giờ anh giết tôi đi.”
“Có phải cậu bị điên không? Văn Tự, có phải cậu bị điên không?!” Lý Quần Thanh không nhịn nổi nữa, anh đẩy phắt Văn Tự ra, siết chặt nắm đấm, chỉ cần Văn Tự lại gần anh lần nữa, anh sẽ bắt cậu ta phải vỡ đầu chảy máu gấp bội!
Văn Tự cười khẩy thành tiếng, cậu ta lau máu trên mặt, vẫn muốn lại gần. Lý Quần Thanh nhịn đến mức nổi gân xanh, đúng lúc Văn Tự định kéo cánh tay anh, không biết Văn Loan Thần chòi ở đâu ra, anh ta ghì chặt Văn Tự từ phía sau, sẵng giọng hỏi: “Tổ sư mày lại lên cơn gì ở đây thế! Chuyện gì vậy? Tiên sư mày đang làm gì!”
Cuối cùng Lý Quần Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh vịn tường thở dài một hơi, khôi phục bình tĩnh. Lúc này xe cấp cứu cũng chạy tới, Lý Quần Thanh lạnh lùng liếc nhìn người đang giãy giụa trong lòng Văn Loan Thần, quay người ngồi vào xe cấp cứu, đi mất mà chẳng thèm ngoái đầu lại.
Đến tận trưa ngày hôm sau, Tưởng Quân mới tỉnh táo, Lý Quần Thanh vội vã đi tìm bác sĩ, bác sĩ bảo hiện giờ không có vấn đề gì lớn nữa, có điều phải nghỉ ngơi hơn một tháng mới được ra viện, sau khi bác sĩ đi mất, Tưởng Quân nhìn Lý Quần Thanh, khàn giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao, anh bảo vệ kỹ thế, sao lại làm sao được?” Lý Quần Thanh giơ tay nắm lấy tay Tưởng Quân, nói, “Lần sau đừng liều mạng bảo vệ em thế nữa, mạng sống của anh cũng rất quan trọng.”
“… Anh biết, nhưng trong lòng anh, em còn quan trọng hơn cả mạng sống.”
Lý Quần Thanh ngồi ngay ngắn, nhưng ở nơi Tưởng Quân không nhìn thấy, tay anh siết chặt đầu gối, để xoa dịu bớt nỗi buồn. Vì lời nói của Tưởng Quân, trái tim anh bị đâm thủng, đều là tại anh, tại anh mang tổn thương đến với Tưởng Quân.
Tưởng Quân nói đúng, anh phải tránh xa Văn Tự ngay từ đầu, nếu thế thì sẽ không đến bước này.
“Kẻ tông vào chúng ta… là Văn Tự à?” Tưởng Quân hỏi thăm dò.
“… Ừm.”
“Xe của nó rất đắt, bãi đậu xe có camera giám sát chứ?”
Lý Quần Thanh thoáng dừng, nói: “Có.”
“Có phải Văn Tự…”
Thích em hay không.
“Không đâu,” Lý Quần Thanh lắc đầu, thích thì dễ rồi, nhưng không phải cậu ta thích, mà là sợ đồng tính, là một tên điên thần thánh hoá bản thân anh, “Cậu ta sợ đồng tính.”
“Thế à,” Tưởng Quân nhẹ nhõm hơn, hắn siết lòng bàn tay Lý Quần Thanh, nói, “Giờ đừng đến phòng tập nữa, cũng đừng gặp mặt riêng với Văn Tự nữa, anh sợ em gặp chuyện.”
“Không đi nữa,” Lý Quần Thanh khom lưng tựa vào mép giường, như một quả bóng xì hơi, trầm giọng nói, “Không bao giờ đi nữa.”
Văn Loan Thần trả hết tiền trong thẻ của Lý Quần Thanh cho anh, anh ta đã xem camera giám sát, hỏi Văn Tự, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy Văn Tự điên rồ quá, anh ta sợ Văn Tự lại làm Lý Quần Thanh bị thương, thế là chủ động bảo anh đừng đến nữa.
Lần này là anh ta đã hại Lý Quần Thanh, anh ta hung dữ tẩn Văn Tự một trận trong hầm gửi xe, rồi kể chuyện cậu ta làm cho bố mẹ cậu ta biết, Văn Tự bị bố cử người đến lôi về nhà, về nhà lại bị bố bạt tai, rồi bị dạy bảo một phen.
Văn Tự chẳng nói chẳng rằng, mặc cho bố mình dạy bảo thế nào cậu ta cũng không nghe, trong đầu cậu ta chỉ có hình ảnh Lý Quần Thanh khóc trước mặt mình. Cậu ta thích dáng vẻ hào hứng của Lý Quần Thanh khi diễn thuyết trên bục giảng, cũng thích Lý Quần Thanh đối xử lạnh lùng với mình khi ở cùng cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta thích nhất, chỉ cần nhớ đến là sẽ thấy sướng đến mức nhịp tim tăng tốc, là Lý Quần Thanh khóc như hoa lê dầm mưa trong hầm gửi xe. Đàn ông không nên hình dung như vậy, nhưng Lý Quần Thanh thì phù hợp quá.
“Tao nói rốt cuộc mày có nghe lọt không?! Chuyện của người khác, tại sao mày phải nhúng tay vào? Người ta chọc vào mày à? Mày mà tiếp tục không nghe lời thế này, tao sẽ ném mày ra đảo hoang, mày chết đói cho xong!”
“Nói cái gì đấy?” Lâm Tú Á không nghe nổi nữa, giơ tay kéo Văn Tự dậy, đau lòng xoa vết tát trên mặt cậu ta, “Đánh mạnh thế này, chi bằng ông đánh chết cả tôi luôn cho xong.”
“Chính vì bà chiều nó quá, nó mới thành ra như bây giờ!” Văn Vân Cáo liếc nhìn Lâm Tú Á, rồi dữ dằn nhìn Văn Tự, “Cút về phòng của mày đi, trước khi khai giảng không được ra ngoài nữa!”
Văn Tự chỉ đợi câu này, cậu ta vào phòng, như chưa chuyện gì xảy ra, cầm quần áo mới đi tắm, trong đầu, trên người đều lưu lại quá nhiều dấu ấn của Lý Quần Thanh, lúc tắm tất nhiên cậu ta sẽ nhớ đến anh.
Dòng nước ấm áp chảy qua vết thương của cậu ta, vừa đau vừa sướng, kích thích thần kinh trở nên hưng phấn, dương v*t có kích thước đáng kể của cậu ta có xu hướng ngóc dậy. Cậu ta thở dài, ngửa đầu, mặc cho nước chảy ướt gò má tuấn tú của mình, đặt tay lên dương v*t đã chào cờ, ngón tay thon dài trượt lên trượt xuống.
Nghĩ đến Lý Quần Thanh rơi lệ, Văn Tự đạt đến đỉnh cao khoái cảm, cậu thở hổn hển vài hơi, tinh dịch trắng đục chảy qua kẽ ngón tay của cậu, rơi xuống theo dòng nước, cậu ta không kìm được lòng gọi tên Lý Quần Thanh. Vừa dứt lời, cậu mở choàng mắt ra, nhìn tinh dịch trên tay, sắc mặt lập tức thay đổi, thế là cậu ta nhanh chóng mở nước đến mức to nhất, rửa sạch bản thân.
Điên mất rồi. Cậu ta nghĩ.
Ngay cả cơ thể còn chưa kịp rửa sạch, cậu ta ra khỏi phòng tắm, gọi cho Tống Văn Nhân, hỏi cô đến gặp mình được không.
Được câu trả lời của Tống Văn Nhân, cậu ta nằm trên giường bất động, vừa nhắm mắt muốn ngủ một chút, vừa nhắm mắt, lại là hình ảnh ấy của Lý Quần Thanh, khác hẳn với mọi khi, đáng thương vô cùng.
Lý Quần Thanh Lý Quần Thanh, mẹ kiếp toàn là Lý Quần Thanh!
“Tôi bảo cậu buông ra!”
Lý Quần Thanh giằng mạnh khỏi sự giam cầm của Văn Tự, anh lùi sang ghế lái, điện thoại của Văn Tự nằm ngay bên cạnh tay anh, trong cơn hoảng loạn anh cầm hoa hồng màu hồng phấn đặt trong xe mà Văn Tự chuẩn bị tặng Tống Văn Nhân, gai trên đó chưa được bỏ sạch, anh siết chặt, nhìn Văn Tự lại gần mình, anh cầm hoa lên đập vào mặt cậu ta.
Văn Tự không kịp đề phòng, bị Lý Quần Thanh đập phải mắt, tranh thủ lúc Văn Tự bớt đau, Lý Quần Thanh lập tức mở cửa xuống xe, cầm điện thoại của Văn Tự gọi ngay số khẩn cấp, đầu óc bình tĩnh khai địa điểm, bên kia còn định nói gì đó, điện thoại bị Văn Tự giằng mất, Lý Quần Thanh bị cậu ta đè nghiến trên tường, mắt Văn Tự đỏ rực, anh giơ bó hoa trong tay định đánh tiếp, cậu ta giật mất, giơ cao hoa hồng định tạt vào mặt anh.
Lý Quần Thanh ngừng thở, nhắm nghiền mắt, cơn đau trong tưởng tượng không ập tới, trên lồng ngực anh có thêm một mái đầu đen nhánh, bó hoa thảm không nỡ nhìn ấy bị Văn Tự cầm ngược, mấy cánh hoa cuối cùng rơi xuống cạnh chân cậu ta.
Vài giây sau, trong bãi đậu xe tối tăm im lìm như chết, tiếng tim đập và thở hổn hển tràn ra xung quanh, Lý Quần Thanh ngửa đầu, vì sợ hãi nên cơ thể vẫn đang run rẩy, anh ngoảnh đầu nhìn Tưởng Quân hôn mê trong xe, lại rơi nước mắt.
“Đừng nhìn nó.” Văn Tự không ngẩng đầu lên, cậu ta vẫn dán sát vào chỗ tim Lý Quần Thanh, giơ tay lên che mắt anh, “Anh đừng ép tôi.”
Lý Quần Thanh chỉ cảm thấy cạn kiệt sức lực, anh hỏi bằng giọng run rẩy: “Tại sao… cậu phải làm thế này?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Người đang vùi trên thân anh từ từ ưỡn thẳng người, trên mặt cậu ta bị Lý Quần Thanh dùng hoa đánh thành một vết đỏ dài, chỗ bị gai hoa cào phải đang rướm máu, không đau, thứ cậu ta đau là tim, cậu ta đặt Lý Quần Thanh ở nơi sạch sẽ nhất, thờ trên đầu quả tim như thờ thần, vị thần không dính bụi trần, giờ bỗng sụp đổ, toàn thân cậu ta cũng như vết thương trên người, đau không thiết sống.
Cậu ta từ từ bỏ bàn tay bịt mắt Lý Quần Thanh ra, ánh sáng tù mù phủ bụi lên cậu ta, mông lung, Lý Quần Thanh vừa đánh cậu ta lúc này nom yếu đuối vô cùng, dường như sẽ vỡ nát ngay trước mặt cậu ta.
“Đừng làm đồng tính, được không?” Văn Tự nói khẽ, lòng bàn tay bị gai hoa hồng cào rách toàn vết máu, cậu ta giơ tay muốn lau nước mắt cho Lý Quần Thanh, nhìn thấy máu, cậu ta quệt lên người mình, rồi mới giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, tiếp tục tỉ tê, “Tôi biết anh lừa tôi, vì anh muốn tôi không đến làm phiền anh, vậy nên mới làm vậy, anh muốn làm tôi ghét anh, đúng không? Nhưng tôi sẽ không ghét anh đâu, Lý Quần Thanh, anh sẽ không làm việc sai trái, đúng không?”
“Không…” Lý Quần Thanh càng sợ Văn Tự nói chuyện dịu dàng thế này với mình, anh không muốn để Văn Tự nâng mình lên quá cao, anh là người thường, là một người bình thường trong quần thể đồng tính luyến ái khác với đám đông phần lớn đều là dị tính luyến ái, anh không ưu tú như Văn Tự tưởng tượng, “Tôi là người đồng tính, việc này không thể thay đổi được, tôi có người yêu, chúng tôi đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi. Văn Tự… tôi xin cậu, cậu đừng phá hoại cuộc đời tôi có được không? Cậu tránh xa tôi ra, đừng đến làm tổn thương tôi nữa…”
“Tôi không làm tổn thương anh, tôi làm tổn thương anh chỗ nào? Tôi đang bảo vệ anh đấy được không? Nó dẫn anh đi nhầm đường, không sao cả,” Văn Tự cười, nhìn bờ môi Lý Quần Thanh bị mình xoa đỏ, cậu ta nuốt nước bọt, trong miệng toàn mùi máu tanh, “Tôi sẽ giúp anh, Lý Quần Thanh… Anh đẹp thế này, khiến tôi nhung nhớ thế này, anh muốn tôi tránh xa anh, chi bằng giờ anh giết tôi đi.”
“Có phải cậu bị điên không? Văn Tự, có phải cậu bị điên không?!” Lý Quần Thanh không nhịn nổi nữa, anh đẩy phắt Văn Tự ra, siết chặt nắm đấm, chỉ cần Văn Tự lại gần anh lần nữa, anh sẽ bắt cậu ta phải vỡ đầu chảy máu gấp bội!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Tự cười khẩy thành tiếng, cậu ta lau máu trên mặt, vẫn muốn lại gần. Lý Quần Thanh nhịn đến mức nổi gân xanh, đúng lúc Văn Tự định kéo cánh tay anh, không biết Văn Loan Thần chòi ở đâu ra, anh ta ghì chặt Văn Tự từ phía sau, sẵng giọng hỏi: “Tổ sư mày lại lên cơn gì ở đây thế! Chuyện gì vậy? Tiên sư mày đang làm gì!”
Cuối cùng Lý Quần Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh vịn tường thở dài một hơi, khôi phục bình tĩnh. Lúc này xe cấp cứu cũng chạy tới, Lý Quần Thanh lạnh lùng liếc nhìn người đang giãy giụa trong lòng Văn Loan Thần, quay người ngồi vào xe cấp cứu, đi mất mà chẳng thèm ngoái đầu lại.
Đến tận trưa ngày hôm sau, Tưởng Quân mới tỉnh táo, Lý Quần Thanh vội vã đi tìm bác sĩ, bác sĩ bảo hiện giờ không có vấn đề gì lớn nữa, có điều phải nghỉ ngơi hơn một tháng mới được ra viện, sau khi bác sĩ đi mất, Tưởng Quân nhìn Lý Quần Thanh, khàn giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao, anh bảo vệ kỹ thế, sao lại làm sao được?” Lý Quần Thanh giơ tay nắm lấy tay Tưởng Quân, nói, “Lần sau đừng liều mạng bảo vệ em thế nữa, mạng sống của anh cũng rất quan trọng.”
“… Anh biết, nhưng trong lòng anh, em còn quan trọng hơn cả mạng sống.”
Lý Quần Thanh ngồi ngay ngắn, nhưng ở nơi Tưởng Quân không nhìn thấy, tay anh siết chặt đầu gối, để xoa dịu bớt nỗi buồn. Vì lời nói của Tưởng Quân, trái tim anh bị đâm thủng, đều là tại anh, tại anh mang tổn thương đến với Tưởng Quân.
Tưởng Quân nói đúng, anh phải tránh xa Văn Tự ngay từ đầu, nếu thế thì sẽ không đến bước này.
“Kẻ tông vào chúng ta… là Văn Tự à?” Tưởng Quân hỏi thăm dò.
“… Ừm.”
“Xe của nó rất đắt, bãi đậu xe có camera giám sát chứ?”
Lý Quần Thanh thoáng dừng, nói: “Có.”
“Có phải Văn Tự…”
Thích em hay không.
“Không đâu,” Lý Quần Thanh lắc đầu, thích thì dễ rồi, nhưng không phải cậu ta thích, mà là sợ đồng tính, là một tên điên thần thánh hoá bản thân anh, “Cậu ta sợ đồng tính.”
“Thế à,” Tưởng Quân nhẹ nhõm hơn, hắn siết lòng bàn tay Lý Quần Thanh, nói, “Giờ đừng đến phòng tập nữa, cũng đừng gặp mặt riêng với Văn Tự nữa, anh sợ em gặp chuyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đi nữa,” Lý Quần Thanh khom lưng tựa vào mép giường, như một quả bóng xì hơi, trầm giọng nói, “Không bao giờ đi nữa.”
Văn Loan Thần trả hết tiền trong thẻ của Lý Quần Thanh cho anh, anh ta đã xem camera giám sát, hỏi Văn Tự, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy Văn Tự điên rồ quá, anh ta sợ Văn Tự lại làm Lý Quần Thanh bị thương, thế là chủ động bảo anh đừng đến nữa.
Lần này là anh ta đã hại Lý Quần Thanh, anh ta hung dữ tẩn Văn Tự một trận trong hầm gửi xe, rồi kể chuyện cậu ta làm cho bố mẹ cậu ta biết, Văn Tự bị bố cử người đến lôi về nhà, về nhà lại bị bố bạt tai, rồi bị dạy bảo một phen.
Văn Tự chẳng nói chẳng rằng, mặc cho bố mình dạy bảo thế nào cậu ta cũng không nghe, trong đầu cậu ta chỉ có hình ảnh Lý Quần Thanh khóc trước mặt mình. Cậu ta thích dáng vẻ hào hứng của Lý Quần Thanh khi diễn thuyết trên bục giảng, cũng thích Lý Quần Thanh đối xử lạnh lùng với mình khi ở cùng cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta thích nhất, chỉ cần nhớ đến là sẽ thấy sướng đến mức nhịp tim tăng tốc, là Lý Quần Thanh khóc như hoa lê dầm mưa trong hầm gửi xe. Đàn ông không nên hình dung như vậy, nhưng Lý Quần Thanh thì phù hợp quá.
“Tao nói rốt cuộc mày có nghe lọt không?! Chuyện của người khác, tại sao mày phải nhúng tay vào? Người ta chọc vào mày à? Mày mà tiếp tục không nghe lời thế này, tao sẽ ném mày ra đảo hoang, mày chết đói cho xong!”
“Nói cái gì đấy?” Lâm Tú Á không nghe nổi nữa, giơ tay kéo Văn Tự dậy, đau lòng xoa vết tát trên mặt cậu ta, “Đánh mạnh thế này, chi bằng ông đánh chết cả tôi luôn cho xong.”
“Chính vì bà chiều nó quá, nó mới thành ra như bây giờ!” Văn Vân Cáo liếc nhìn Lâm Tú Á, rồi dữ dằn nhìn Văn Tự, “Cút về phòng của mày đi, trước khi khai giảng không được ra ngoài nữa!”
Văn Tự chỉ đợi câu này, cậu ta vào phòng, như chưa chuyện gì xảy ra, cầm quần áo mới đi tắm, trong đầu, trên người đều lưu lại quá nhiều dấu ấn của Lý Quần Thanh, lúc tắm tất nhiên cậu ta sẽ nhớ đến anh.
Dòng nước ấm áp chảy qua vết thương của cậu ta, vừa đau vừa sướng, kích thích thần kinh trở nên hưng phấn, dương v*t có kích thước đáng kể của cậu ta có xu hướng ngóc dậy. Cậu ta thở dài, ngửa đầu, mặc cho nước chảy ướt gò má tuấn tú của mình, đặt tay lên dương v*t đã chào cờ, ngón tay thon dài trượt lên trượt xuống.
Nghĩ đến Lý Quần Thanh rơi lệ, Văn Tự đạt đến đỉnh cao khoái cảm, cậu thở hổn hển vài hơi, tinh dịch trắng đục chảy qua kẽ ngón tay của cậu, rơi xuống theo dòng nước, cậu ta không kìm được lòng gọi tên Lý Quần Thanh. Vừa dứt lời, cậu mở choàng mắt ra, nhìn tinh dịch trên tay, sắc mặt lập tức thay đổi, thế là cậu ta nhanh chóng mở nước đến mức to nhất, rửa sạch bản thân.
Điên mất rồi. Cậu ta nghĩ.
Ngay cả cơ thể còn chưa kịp rửa sạch, cậu ta ra khỏi phòng tắm, gọi cho Tống Văn Nhân, hỏi cô đến gặp mình được không.
Được câu trả lời của Tống Văn Nhân, cậu ta nằm trên giường bất động, vừa nhắm mắt muốn ngủ một chút, vừa nhắm mắt, lại là hình ảnh ấy của Lý Quần Thanh, khác hẳn với mọi khi, đáng thương vô cùng.
Lý Quần Thanh Lý Quần Thanh, mẹ kiếp toàn là Lý Quần Thanh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro