Chương 3
2024-10-07 09:07:47
Thành phố Kinh Xuyên tháng chín chưa hết nóng bức, cây chò nước hai bên đường sum suê tươi tốt, dường như tưởng rằng vẫn đang giữa hè.
Lý Quần Thanh vừa từ châu Phi trở về, anh vừa xuống máy bay bèn gọi điện cho Tưởng Quân, nhưng đầu bên kia báo máy bận mãi, không ai nghe máy. Anh mở WeChat của Tưởng Quân, tin nhắn gửi cho hắn sáng nay hắn cũng chưa trả lời, chắc hẳn hôm nay thật sự rất bận rộn.
Anh nhét điện thoại vào túi, kéo va li chạy về nhà. Tắm rửa thay quần áo xong, huấn luyện viên tán thủ của anh gửi cho anh mấy tin nhắn liền bảo anh đến huấn luyện, bảo anh đừng nộp tiền rồi không đi tập, lãng phí tiền. Kể từ khi lên đại học, anh đã bắt đầu huấn luyện ở phòng tập, cũng trở nên thân thiết với huấn luyện viên ở đó, bây giờ anh đã đến trình độ có thể làm huấn luyện viên, nhưng anh thích bỏ ba bốn ngày hàng tuần đi tập, đây là thói quen.
Tán thủ: Môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.
Anh trả lời huấn luyện viên rồi xỏ giày ra ngoài, lái xe đến câu lạc bộ. Xe cộ trên đường đông đúc lạ thường, anh nghi hôm nay là ngày gì đó, xem lịch mới nhớ ra hôm nay là ngày mà rất nhiều trường đại học khai giảng, các sinh viên vừa khai giảng, giao thông bèn tê liệt.
Lề mề hơn bốn mươi phút sau, anh mới đến câu lạc bộ. Tầng thượng của câu lạc bộ này là phòng bida, hai tầng ở giữa là phòng tập Taekwondo và tán đả, dưới cùng là sàn đấm bốc.
Sàn đấm bốc rất đẫm máu, Lý Quần Thanh đi xem một trận bèn thôi, anh âm thầm vô tình nghe thấy có người bảo sàn đấm bốc này dính dáng đến xã hội đen, lúc đó anh đã nghĩ ra, cái người lần trước chắc là đã bị đánh chết thật, còn bị xử lý lặng lẽ.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi, tôi nhớ chết mất.” Văn Loan Thần nhìn thấy anh bước vào bèn kích động không thôi, ôm chầm lấy Lý Quần Thanh không buông tay.
Lý Quần Thanh bị anh ta ôm khó chịu, anh đẩy Văn Loan Thần ra, nhận lấy đồ uống trong tay anh ta uống vài ngụm và nói: “Thầy Văn, đông học viên thế này chưa đủ cho thầy phân tâm à?”
“Họ đâu có bằng cậu được, tư thế đẹp người cũng đẹp, ai mà không thích ngắm?”
Lý Quần Thanh liếc nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Văn Loan Thần: “Anh thôi được chưa, tôi phải đi tìm một bạn tập, anh mau đi dạy học viên đi, đừng ở đây trốn việc.”
Văn Loan Thần kéo Lý Quần Thanh, tủi thân nói: “Ơ con người cậu sao lại thế này nhỉ? Hôm nay bảo Tiểu Trần dạy, tôi phải đi đón thằng em họ, tôi cố tình đợi cậu để gặp nhau một lần, sao con người cậu chẳng biết ơn gì thế?”
Lý Quần Thanh móc một thứ từ trong túi quần ra, ném cho Văn Loan Thần: “Nhận lấy.”
“Cái gì thế?” Văn Loan Thần cầm một thứ màu trắng, giống như hòn đá, bối rối hỏi.
“Mảnh xương của hươu cao cổ bị sư tử cắn chết, tôi đặc biệt mang từ châu Phi về cho anh, lần này hài lòng rồi chứ?”
“Vãi!” Văn Loan Thần giật mình, hồi bé anh ta nghịch ngợm, từng chui vào chỗ nhốt sư tử trong vườn bách thú, suýt thì bỏ mạng ở đó, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chỉ nghe thấy sư tử thôi anh ta cũng run như cầy sấy, càng khỏi phải nói đến cầm xương con mồi bị sư tử cắn chết.
Lý Quần Thanh bật cười khẽ, quay người bước vào đám đông tìm bạn tập. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nửa tháng chưa duỗi chân duỗi tay, hơi bị cứng người. Lý Quần Thanh và bạn tập đấu mười mấy hiệp, trán túa rất nhiều mồ hôi li ti. Anh uống vài ngụm nước, vẫn muốn tập tiếp, Văn Loan Thần hớt hải kéo anh, vừa thở hổn hển vừa nói: “Chuyên gia Lý, đừng đánh nữa, giúp tôi cái.”
“Sao thế?” Lý Quần Thanh vuốt tóc, vỗ lưng giúp Văn Loan Thần thở.
Văn Loan Thần chỉ ra sau nói: “Thằng em họ vô dụng của tôi… đánh võ đài ở sàn đấm bốc, không biết nổi điên cái gì, bị thương khắp người rồi vẫn đánh, tôi không kéo ra nổi…”
“Không phải anh đi đón cậu ta à? Sao lại đưa đến sàn đấm bốc?”
“Ầy đừng nói vụ này vội, cậu mau theo tôi đi lôi nó về đi, cậu cũng không phải không biết sàn đấm bốc đó là chỗ như thế nào mà…”
Lý Quần Thanh cầm nước còn lại lên uống cạn, vỗ lưng Văn Loan Thần nói: “Biết rồi, đi thôi.”
Lý Quần Thanh đến tầng một thì dừng, nhưng Văn Loan Thần thì tặc lưỡi lắc đầu, kéo anh đi thẳng xuống dưới, còn một tầng hầm nữa, sắc màu xám xịt khiến Lý Quần Thanh không được thoải mái, những lời tục tĩu và hình vẽ bậy cường điệu trên tường có thể nói là làm bẩn mắt người ta.
“Em họ anh bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi, đỉnh cao giai đoạn nổi loạn của tuổi trẻ.”
“Hai mươi tuổi đã qua giai đoạn nổi loạn từ lâu rồi chứ?”
“Giai đoạn nổi loạn của nhà giàu có thể đến tận tám mươi tuổi.”
“…” Lý Quần Thanh không nói nổi gì nữa.
“Người ta bảo tuổi càng gần càng thân thiết, tôi hai lăm cậu hai tư, cậu dễ trò chuyện hơn, lát nữa cậu nói nhiều vào nhé chuyên gia Lý làm ơn đấy.”
Lý Quần Thanh không phục logic của Văn Loan Thần: “Không phải em họ của anh à?”
“Lúc này nó là tổ tông của tôi thì tôi cũng không can nổi nó, ôi chao thằng chó con đấy đúng là tổ tông của tôi!”
Đẩy cánh cửa sắt nặng nề, tiếng hò reo xé thủng màng nhĩ bên trong nhanh chóng nhấn chìm Lý Quần Thanh, ánh đèn màu xanh lam chao đảo khiến anh choáng váng.
Anh ghét chỗ này. Cảm giác đầu tiên chính là vậy. Nếu anh đoán trước được tương lai, nhất định anh sẽ dừng chân ở cửa, chạy thẳng ra ngoài, dù cho đằng sau có người cầm súng chĩa vào anh, anh cũng phải chết ở bên ngoài, quyết không ngoảnh đầu.
Người bên trong đang hưng phấn cao độ, trong miệng toàn kêu đánh chết nó, họ như quý tộc xem đấu trường ở La Mã cổ đại, người trong mắt họ không còn là người nữa, đều là công cụ chứa nhân tố bạo lực của họ mà thôi.
“Khuyên kiểu gì giờ?”
“Hả? Cậu nói gì cơ!” Văn Loan Thần hét to.
Lý Quần Thanh chụm hai tay, trùm bên tai Văn Loan Thần, lớn tiếng hỏi lần nữa.
“Chờ gã cơ bắp trên kia đánh với nó xong, cậu lên sàn! Cậu đánh thắng nó là được!”
“Không phải khuyên cậu ta à? Tôi không biết đấm bốc!”
“Sàn đấm bốc lậu này đâu có quan tâm cậu có biết đấm bốc hay không đâu, đánh là đúng!”
“Sao anh không đánh với cậu ta?”
“Tôi nào nhẫn tâm đánh nó! Tôi với nó nói kiểu gì cũng chảy cùng một dòng máu mà, cậu lên đi! Nếu tôi đánh nó bị làm sao, bố mẹ nó giết tôi mất! Cậu ra tay có chừng mực, đánh thắng được nó! Chân thằng nhãi đó vừa bị thương mấy hôm trước, cậu đạp vào chân nó là xong!”
Lý Quần Thanh thật sự hết sức cạn lời với Văn Loan Thần, hối hận đã nhận lời anh ta. Anh ngẩng đầu, vượt qua đám đông ồn ào, nhìn thấy thanh nhiên trên võ đài bị người ta đè xuống mép sân, đấm một phát lệch mặt. Cách xa quá, trên gương mặt đó có biểu cảm gì cũng không nhìn rõ, nhưng Lý Quần Thanh cứ cảm thấy vẻ mặt ấy rất đáng sợ.
Gã vạm vỡ trên sân bị thanh niên đấm một phát ngã xuống đất, nằm bò dưới sàn mãi không bò dậy, trọng tài chúc mừng thanh niên kia bằng tiếng Anh, và hỏi bên dưới còn ai khiêu chiến không.
Trên võ đài treo một cái đèn lớn chói mắt, dưới ánh đèn sáng rực, gã thanh niên vén mái tóc che mắt mình, quay người nhìn xuống dưới sàn đấu, thở hổn hển hỏi có ai dám lên hay không.
Văn Loan Thần nhìn Lý Quần Thanh không có động tĩnh gì, đang định thúc giục anh, lúc này Lý Quần Thanh giơ tay, sắc mặt thờ ơ, người bên cạnh bắt đầu gào thét sôi sục, thanh niên trên sàn đấu đi tới rìa, đè lên lưới, nhìn vào mắt người dưới sàn nom có vẻ nho nhã lịch sự, không biết đánh nhau này.
“Để tôi.”
Lý Quần Thanh hạ tay xuống, đi từng bước về phía võ đài. Càng tiến lên, anh càng nhìn thấy rõ khuôn mặt của em họ Văn Loan Thần trông như thế nào. Vết máu lốm đốm không khiến cậu ta nom nhếch nhác, ngược lại tô điểm thêm vẻ dữ tợn khát máu. Lý Quần Thanh là chuyên gia bảo vệ động vật, động vật anh từng nhìn thấy nhiều không đếm xuể, anh gán cho mỗi người mình gặp thuộc tính của một loài động vật, Tưởng Quân là voi điềm tĩnh, Văn Loan Thần là cá heo thân thiện đáng yêu, còn thanh niên đang nhìn chằm chằm vào mình, chắc là một con sói hoang điên dại.
“Ờm… anh gì ơi,” Văn Tự lau máu tươi bên môi, ngoài cười trong không cười, “Giết người trên võ đài này không phạm pháp, anh chắc chứ?”
Lý Quần Thanh phớt lờ sự mỉa mai trong lời nói của cậu ta, thản nhiên nói: “Chắc chắn, ai chết thì không biết đâu.”
Văn Tự vừa nghe câu này bèn thấy hưng phấn, cậu ta cong môi cười khẩy vài tiếng, sau đó chẳng chờ trọng tài ra lệnh đã lao tới Lý Quần Thanh. Anh hiểu tại sao phải đánh hỗn loạn, anh không đánh ở sàn đấm bốc này nhưng cũng biết một số quy tắc, nhưng rõ ràng người này đánh không theo quy định nào, cậu ta đấm vừa mạnh vừa ác, Lý Quần Thanh đánh hơi khó. Không kịp né, má chịu một cú đấm, Lý Quần Thanh rít lên, rõ ràng Văn Tự muốn đánh nhanh thắng nhanh, thể lực của cậu ta đang bị anh tiêu hao rất nhiều.
Ngay sau đó cậu ta lại định ra đòn về phía bụng anh, Lý Quần Thanh tìm đúng góc, đạp một phát lên chân trái bị thương vì lái xe của Văn Tự, cậu ta quỳ một chân xuống đất, anh không cho cậu ta cơ hội thở dốc, lại đạp văng cậu ta ra sàn, anh không biết chân của Văn Tự bị thương nặng cỡ nào, chân giẫm chặt trên vết thương của Văn Tự, cụp mắt nhìn người đang rên khẽ, trong mắt toàn sát khí này, nói: “Trẻ con đừng quậy phá nữa, ngoan ngoãn về nhà học bài, đừng đến nơi của người lớn chơi này, nhé?”
Lý Quần Thanh vừa từ châu Phi trở về, anh vừa xuống máy bay bèn gọi điện cho Tưởng Quân, nhưng đầu bên kia báo máy bận mãi, không ai nghe máy. Anh mở WeChat của Tưởng Quân, tin nhắn gửi cho hắn sáng nay hắn cũng chưa trả lời, chắc hẳn hôm nay thật sự rất bận rộn.
Anh nhét điện thoại vào túi, kéo va li chạy về nhà. Tắm rửa thay quần áo xong, huấn luyện viên tán thủ của anh gửi cho anh mấy tin nhắn liền bảo anh đến huấn luyện, bảo anh đừng nộp tiền rồi không đi tập, lãng phí tiền. Kể từ khi lên đại học, anh đã bắt đầu huấn luyện ở phòng tập, cũng trở nên thân thiết với huấn luyện viên ở đó, bây giờ anh đã đến trình độ có thể làm huấn luyện viên, nhưng anh thích bỏ ba bốn ngày hàng tuần đi tập, đây là thói quen.
Tán thủ: Môn võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.
Anh trả lời huấn luyện viên rồi xỏ giày ra ngoài, lái xe đến câu lạc bộ. Xe cộ trên đường đông đúc lạ thường, anh nghi hôm nay là ngày gì đó, xem lịch mới nhớ ra hôm nay là ngày mà rất nhiều trường đại học khai giảng, các sinh viên vừa khai giảng, giao thông bèn tê liệt.
Lề mề hơn bốn mươi phút sau, anh mới đến câu lạc bộ. Tầng thượng của câu lạc bộ này là phòng bida, hai tầng ở giữa là phòng tập Taekwondo và tán đả, dưới cùng là sàn đấm bốc.
Sàn đấm bốc rất đẫm máu, Lý Quần Thanh đi xem một trận bèn thôi, anh âm thầm vô tình nghe thấy có người bảo sàn đấm bốc này dính dáng đến xã hội đen, lúc đó anh đã nghĩ ra, cái người lần trước chắc là đã bị đánh chết thật, còn bị xử lý lặng lẽ.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi, tôi nhớ chết mất.” Văn Loan Thần nhìn thấy anh bước vào bèn kích động không thôi, ôm chầm lấy Lý Quần Thanh không buông tay.
Lý Quần Thanh bị anh ta ôm khó chịu, anh đẩy Văn Loan Thần ra, nhận lấy đồ uống trong tay anh ta uống vài ngụm và nói: “Thầy Văn, đông học viên thế này chưa đủ cho thầy phân tâm à?”
“Họ đâu có bằng cậu được, tư thế đẹp người cũng đẹp, ai mà không thích ngắm?”
Lý Quần Thanh liếc nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Văn Loan Thần: “Anh thôi được chưa, tôi phải đi tìm một bạn tập, anh mau đi dạy học viên đi, đừng ở đây trốn việc.”
Văn Loan Thần kéo Lý Quần Thanh, tủi thân nói: “Ơ con người cậu sao lại thế này nhỉ? Hôm nay bảo Tiểu Trần dạy, tôi phải đi đón thằng em họ, tôi cố tình đợi cậu để gặp nhau một lần, sao con người cậu chẳng biết ơn gì thế?”
Lý Quần Thanh móc một thứ từ trong túi quần ra, ném cho Văn Loan Thần: “Nhận lấy.”
“Cái gì thế?” Văn Loan Thần cầm một thứ màu trắng, giống như hòn đá, bối rối hỏi.
“Mảnh xương của hươu cao cổ bị sư tử cắn chết, tôi đặc biệt mang từ châu Phi về cho anh, lần này hài lòng rồi chứ?”
“Vãi!” Văn Loan Thần giật mình, hồi bé anh ta nghịch ngợm, từng chui vào chỗ nhốt sư tử trong vườn bách thú, suýt thì bỏ mạng ở đó, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chỉ nghe thấy sư tử thôi anh ta cũng run như cầy sấy, càng khỏi phải nói đến cầm xương con mồi bị sư tử cắn chết.
Lý Quần Thanh bật cười khẽ, quay người bước vào đám đông tìm bạn tập. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nửa tháng chưa duỗi chân duỗi tay, hơi bị cứng người. Lý Quần Thanh và bạn tập đấu mười mấy hiệp, trán túa rất nhiều mồ hôi li ti. Anh uống vài ngụm nước, vẫn muốn tập tiếp, Văn Loan Thần hớt hải kéo anh, vừa thở hổn hển vừa nói: “Chuyên gia Lý, đừng đánh nữa, giúp tôi cái.”
“Sao thế?” Lý Quần Thanh vuốt tóc, vỗ lưng giúp Văn Loan Thần thở.
Văn Loan Thần chỉ ra sau nói: “Thằng em họ vô dụng của tôi… đánh võ đài ở sàn đấm bốc, không biết nổi điên cái gì, bị thương khắp người rồi vẫn đánh, tôi không kéo ra nổi…”
“Không phải anh đi đón cậu ta à? Sao lại đưa đến sàn đấm bốc?”
“Ầy đừng nói vụ này vội, cậu mau theo tôi đi lôi nó về đi, cậu cũng không phải không biết sàn đấm bốc đó là chỗ như thế nào mà…”
Lý Quần Thanh cầm nước còn lại lên uống cạn, vỗ lưng Văn Loan Thần nói: “Biết rồi, đi thôi.”
Lý Quần Thanh đến tầng một thì dừng, nhưng Văn Loan Thần thì tặc lưỡi lắc đầu, kéo anh đi thẳng xuống dưới, còn một tầng hầm nữa, sắc màu xám xịt khiến Lý Quần Thanh không được thoải mái, những lời tục tĩu và hình vẽ bậy cường điệu trên tường có thể nói là làm bẩn mắt người ta.
“Em họ anh bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi, đỉnh cao giai đoạn nổi loạn của tuổi trẻ.”
“Hai mươi tuổi đã qua giai đoạn nổi loạn từ lâu rồi chứ?”
“Giai đoạn nổi loạn của nhà giàu có thể đến tận tám mươi tuổi.”
“…” Lý Quần Thanh không nói nổi gì nữa.
“Người ta bảo tuổi càng gần càng thân thiết, tôi hai lăm cậu hai tư, cậu dễ trò chuyện hơn, lát nữa cậu nói nhiều vào nhé chuyên gia Lý làm ơn đấy.”
Lý Quần Thanh không phục logic của Văn Loan Thần: “Không phải em họ của anh à?”
“Lúc này nó là tổ tông của tôi thì tôi cũng không can nổi nó, ôi chao thằng chó con đấy đúng là tổ tông của tôi!”
Đẩy cánh cửa sắt nặng nề, tiếng hò reo xé thủng màng nhĩ bên trong nhanh chóng nhấn chìm Lý Quần Thanh, ánh đèn màu xanh lam chao đảo khiến anh choáng váng.
Anh ghét chỗ này. Cảm giác đầu tiên chính là vậy. Nếu anh đoán trước được tương lai, nhất định anh sẽ dừng chân ở cửa, chạy thẳng ra ngoài, dù cho đằng sau có người cầm súng chĩa vào anh, anh cũng phải chết ở bên ngoài, quyết không ngoảnh đầu.
Người bên trong đang hưng phấn cao độ, trong miệng toàn kêu đánh chết nó, họ như quý tộc xem đấu trường ở La Mã cổ đại, người trong mắt họ không còn là người nữa, đều là công cụ chứa nhân tố bạo lực của họ mà thôi.
“Khuyên kiểu gì giờ?”
“Hả? Cậu nói gì cơ!” Văn Loan Thần hét to.
Lý Quần Thanh chụm hai tay, trùm bên tai Văn Loan Thần, lớn tiếng hỏi lần nữa.
“Chờ gã cơ bắp trên kia đánh với nó xong, cậu lên sàn! Cậu đánh thắng nó là được!”
“Không phải khuyên cậu ta à? Tôi không biết đấm bốc!”
“Sàn đấm bốc lậu này đâu có quan tâm cậu có biết đấm bốc hay không đâu, đánh là đúng!”
“Sao anh không đánh với cậu ta?”
“Tôi nào nhẫn tâm đánh nó! Tôi với nó nói kiểu gì cũng chảy cùng một dòng máu mà, cậu lên đi! Nếu tôi đánh nó bị làm sao, bố mẹ nó giết tôi mất! Cậu ra tay có chừng mực, đánh thắng được nó! Chân thằng nhãi đó vừa bị thương mấy hôm trước, cậu đạp vào chân nó là xong!”
Lý Quần Thanh thật sự hết sức cạn lời với Văn Loan Thần, hối hận đã nhận lời anh ta. Anh ngẩng đầu, vượt qua đám đông ồn ào, nhìn thấy thanh nhiên trên võ đài bị người ta đè xuống mép sân, đấm một phát lệch mặt. Cách xa quá, trên gương mặt đó có biểu cảm gì cũng không nhìn rõ, nhưng Lý Quần Thanh cứ cảm thấy vẻ mặt ấy rất đáng sợ.
Gã vạm vỡ trên sân bị thanh niên đấm một phát ngã xuống đất, nằm bò dưới sàn mãi không bò dậy, trọng tài chúc mừng thanh niên kia bằng tiếng Anh, và hỏi bên dưới còn ai khiêu chiến không.
Trên võ đài treo một cái đèn lớn chói mắt, dưới ánh đèn sáng rực, gã thanh niên vén mái tóc che mắt mình, quay người nhìn xuống dưới sàn đấu, thở hổn hển hỏi có ai dám lên hay không.
Văn Loan Thần nhìn Lý Quần Thanh không có động tĩnh gì, đang định thúc giục anh, lúc này Lý Quần Thanh giơ tay, sắc mặt thờ ơ, người bên cạnh bắt đầu gào thét sôi sục, thanh niên trên sàn đấu đi tới rìa, đè lên lưới, nhìn vào mắt người dưới sàn nom có vẻ nho nhã lịch sự, không biết đánh nhau này.
“Để tôi.”
Lý Quần Thanh hạ tay xuống, đi từng bước về phía võ đài. Càng tiến lên, anh càng nhìn thấy rõ khuôn mặt của em họ Văn Loan Thần trông như thế nào. Vết máu lốm đốm không khiến cậu ta nom nhếch nhác, ngược lại tô điểm thêm vẻ dữ tợn khát máu. Lý Quần Thanh là chuyên gia bảo vệ động vật, động vật anh từng nhìn thấy nhiều không đếm xuể, anh gán cho mỗi người mình gặp thuộc tính của một loài động vật, Tưởng Quân là voi điềm tĩnh, Văn Loan Thần là cá heo thân thiện đáng yêu, còn thanh niên đang nhìn chằm chằm vào mình, chắc là một con sói hoang điên dại.
“Ờm… anh gì ơi,” Văn Tự lau máu tươi bên môi, ngoài cười trong không cười, “Giết người trên võ đài này không phạm pháp, anh chắc chứ?”
Lý Quần Thanh phớt lờ sự mỉa mai trong lời nói của cậu ta, thản nhiên nói: “Chắc chắn, ai chết thì không biết đâu.”
Văn Tự vừa nghe câu này bèn thấy hưng phấn, cậu ta cong môi cười khẩy vài tiếng, sau đó chẳng chờ trọng tài ra lệnh đã lao tới Lý Quần Thanh. Anh hiểu tại sao phải đánh hỗn loạn, anh không đánh ở sàn đấm bốc này nhưng cũng biết một số quy tắc, nhưng rõ ràng người này đánh không theo quy định nào, cậu ta đấm vừa mạnh vừa ác, Lý Quần Thanh đánh hơi khó. Không kịp né, má chịu một cú đấm, Lý Quần Thanh rít lên, rõ ràng Văn Tự muốn đánh nhanh thắng nhanh, thể lực của cậu ta đang bị anh tiêu hao rất nhiều.
Ngay sau đó cậu ta lại định ra đòn về phía bụng anh, Lý Quần Thanh tìm đúng góc, đạp một phát lên chân trái bị thương vì lái xe của Văn Tự, cậu ta quỳ một chân xuống đất, anh không cho cậu ta cơ hội thở dốc, lại đạp văng cậu ta ra sàn, anh không biết chân của Văn Tự bị thương nặng cỡ nào, chân giẫm chặt trên vết thương của Văn Tự, cụp mắt nhìn người đang rên khẽ, trong mắt toàn sát khí này, nói: “Trẻ con đừng quậy phá nữa, ngoan ngoãn về nhà học bài, đừng đến nơi của người lớn chơi này, nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro